Nước Pháp
Nơi tập trung cácnhân vật nổi tiếng, các cô gái xinh đẹp tụ tập cho tiệc đêm, chỉ thấy người ngườiđi lại không ngớt, ăn uống linh đình. Xa hoa đến nỗi, chỉ có thể dùng cụm từtiêu tiền như nước để hình dung.
Loại nước hoa‘Hương quý tộc’ của công ty mỹ phẩm Uy Nhĩ Sâm vừa mới tung ra đã tạo nên mộtlàn sóng lớn, thế nên họ đã tổ chức bữa tiệc rượu hôm nay để chúc mừng.
“‘Hương quý tộc’ lầnnày không ngờ lại thành công lớn đến vậy, nhưng lớn nhất vẫn phải kể đến công củatiến sĩ Vương.” Uy Nhĩ Sâm tiên sinh phấn chấn giơ lọ nước hoa lên cao, hô lớn,những người có mặt lúc đó lập tức phụ họa theo.
“Uy Nhĩ sâm tiênsinh quá khách khí rồi.” Một giọng nữ ôn nhu, khiêm tốn nói: “Nếu không có…”
Khi tiếng nói mềm mạikia vang lên, bất giác làm người đàn ông tuấn dật tao nhã đứng sau bồn hoa kiachú ý, tầm mắt anh nhìn qua lớp quần áo đẹp đẽ trân quý kia….
Chỉ thấy một đámngười áo quần sang trọng, đang vây quanh một gã đàn ông mặc bộ com lê và mộttrang tuyệt sắc mỹ nữ trong bộ váy dài màu tím để chúc mừng. Mà người được gọilà tuyệt sắc mỹ nữ – tiến sĩ Vương, toàn thân tỏa ra khí chất thanh nhã, cho dùở nơi tập trung toàn mỹ nữ như thế này, vẫn toát ra phong thái độc đáo, hấp dẫnvô số ánh mắt hâm mộ.
Là cô?!
Ánh mắt người đànông nhất thời lóe sáng, giống như không dám tin vào mắt mình, sau khi xác địnhchắc chắn, anh vừa mừng vừa sợ, đi đến một góc khuất, cầm di động bấm số.
“Đại ca, em có tintức tốt muốn nói cho anh…” Tôn Duy Ma mỉm cười, có thể tưởng tượng qua điện thoại,người kia sẽ phản ứng mãnh liệt đến thế nào.
******
Đài Loan
Cốc cốc!
“Mời vào!”
Tiếng mở cửa vanglên, Trang Lâm mặc quần áo văn phòng trang nhã, bưng bữa sáng tinh xảo vào chotổng giám đốc. Sau khi đặt lên bàn, còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị lời nói củaDiêm Tính Nghiêu đe dọa.
Anh liếc mắt nhìn bữasáng trên bàn, lạnh lùng nói: “Thư ký Trang, phó giám đốc của công ty MinhXương nói đã nhiều lần gọi điện đến đây, nhưng lại không được nối máy đến chỗtôi, có chuyện này sao?”
“À…” Cô khẩn trươngấp úng nói: “Tôi nghĩ… tôi nghĩ công ty ta và công ty Minh Xương không có quanhệ làm ăn, cô ấy chắc không có chuyện quan trọng gì, cho nên… cho nên…” Đúng làyêu nữ họ Trần, dám nói chuyện đó với tổng giám đốc.
“Vậy còn quản lýTriệu của Khai Vinh?” Anh thoải mái tựa lưng vào ghế, ung dung hỏi. “Khai Vinhvà Diêm thị đang hợp tác rất tốt, vì sao cô ấy cũng gặp phải vấn đề như vậy?”
“Á…” Cô nhất thờikhông thể tìm ra lý do, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn đến bữasáng trên bàn, vội vàng nói lảnh sang chuyện khác, dùng tư thái dịu dàng nhấtnói: “Tổng giám đốc, tôi biết hôm nay ngài chưa dùng bữa sáng, nên đã chuẩn bịriêng cho ngài…”
“Tôi nhớ vừa rồi đãdặn chỉ mang cà phê.”
“Bụng rỗng mà uốngcà phê thì không tốt cho lắm, hơn nữa cuộc họp sắp tới sẽ kéo dài khá lâu, ngàinên ăn thêm một chút điểm tâm lót dạ. Tinh thần cũng sẽ tốt hơn. Bình thườngngài đã vất vả vì công việc rồi…”
Một tiếng ‘ba’ vanglên, chẳng những làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch, đồng thời cũng làm gián đoạnlời khuyên ân cần của cô.
“Chú ý thân phận củacô, thư ký Trang, việc của cô là làm tốt vai trò thư ký, còn chuyện người nàoquan trọng, người nào không quan trọng, là do tôi quyết định, chứ không phải đểcô tự quyết. Đừng tưởng làm thư ký vài năm mà đã có thể bành trướng quyền lực,không coi ai ra gì, đừng để tôi nổi giận, tôi không mong phải đuổi việc côđâu.” Đôi mắt sắc bén của Diêm Tính Nghiêu nhìn thẳng vào cô. “Mang bữa sángkia đi, cút ra ngoài cho tôi!”
“Dạ, dạ… tôi lập tứcđi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài.” Trang Lâm vội vàng đến bê khay thức ăn, hốthoảng xoay người chạy ra khỏi văn phòng, thiếu chút nữa đụng vào Triệu Phikhông biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, vừa ngước mắt nhìn anh thì nhận ra anhcũng không đồng tình với mình, cô xấu hổ đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lậptức trừng mắt liếc anh một cái, rồi thẳng lưng bước qua cửa.
Toàn công ty ai màchẳng biết ý đồ của Trang Lâm? Chỉ tiếc…
Nhìn cô lướt qua,Triệu Phi lắc đầu, lại thêm một án lệ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
“Quản lý Triệu,chuyên môn của anh là ngẩn người sao?” Thanh âm lãnh liệt lại vang lên.
“Này, các chị thấyđứa con của Hứa Mạn có phải của Lâu đại thiếu gia không?” Các thư ký thừa dịpthư ký trưởng không có mặt, vội bình luận những chuyện trên báo.
“Tôi thấy tám phầnlà giả.” Một nữ thư ký trẻ chỉ vào bức ảnh lớn trên tờ báo, xùy xùy nói: “Cácchị xem, nhìn Hứa Mạn bộ dạng như thế, dáng người cũng đâu phải đẹp, người talà Lâu đại thiếu gia tài bạc triệu, bên người mỹ nữ như mây, vừa trẻ vừa đẹp,sao phải coi trọng loại đàn bà này?”
“Nói như thế cũngkhông đúng, không có lửa làm sao có khói, người ta đã dám kiện lên tòa, tấtnhiên phải có bằng chứng.”
“Cái gì mà không cólửa làm sao có khói? Xã hội này cũng xuất hiện nhiều người hoang tưởng như vậymà.”
Trong khoảng thờigian ngắn, đám người liền chia thành hai phe, đấu đá túi bụi…
“Aizz, nhìn đi nhìnlại thì tổng giám đốc của chúng ta vẫn tốt nhất, em làm ở Diêm thị hơn hai năm,mà chưa từng nghe tai tiếng nào về tổng giám đốc cả.”
“Nhưng các em khôngthấy kỳ quái sao? Tổng giám đốc hàng ngày ngoài làm việc ra vẫn là làm việc,bên người ngay cả một người phụ nữ cũng không có, cứ như là hòa thượng đi tu vậy,lại quản lý cả một xí nghiệp to lớn, hành vi thì luôn cẩn thận, nghiêm túctrong công việc, không vì tình riêng, không gây chuyện xấu, nếu không phải có bệnhkhông tiện nói ra, thì chỉ có là…” Cô nhỏ giọng nói: “Đồng tính luyến ái.”
“Chị nghe ai nói bậyvậy!” Lập tức có người lên tiếng phản đối, “Tổng giám đốc nam tính mười phần,nhìn thế nào cũng không giống đồng tính luyến ái. Em nghĩ chỉ là khi còn trongbụng mẹ đã bị mất tế bào lãng mạn, cho nên anh ấy chi biết làm việc, mỗi ngày đềulà công việc, công việc, một chút cuộc sống tình cảm cũng không có, không muốngần gũi ai.”
“Thật là thê thảm,tương lai ai mà lấy phải tổng giám đốc, chị nghĩ vị tổng giám đốc phu nhân nàycó khi chỉ biết khóc suốt ngày. ”
“Khóc suốt ngày? Đừngcó hù người như vậy chứ, chị có dám thề nhìn thấy tổng giám đốc mà chưa từng chảynước miếng không?” Lập tức có người khinh thưởng nói.
Diêm Tính Nghiêutài mạo xuất chúng, lại có tiền có thế, là đàn ông trong đàn ông, ngồi lên ngaivàng “Diêm thiếu phu nhân”, cơ hồ có thể sở hữu Diêm thị, là ước mơ lớn nhất củabất kỳ người phụ nữ nào.
“Em tình nguyện làmcon người khổ sở đó, ít nhất cũng có thể kiếm tiền, cũng chẳng thiệt thòi gì.”
“Đúng vậy, em cũngthế, nếu em có thể gả cho tổng giám đốc…”
Các cô tán gẫu ngàycàng hăng, Trang Lâm tâm tình với tổng giám đốc sớm đã không muốn nói tới, lạithấy nữ thư ký kia nói tổng giám đốc là của mình, cô nhịn không được liền nổigiận.
“Các cô có phải quánhàn hạ không? Hội nghị sắp bắt đầu rồi, các cô còn có thời gian mà mộng tưởnghão huyền? Lấy tổng giám đốc, các cô cũng xứng sao… Còn không mau đến phòng họpchuẩn bị?” Ánh mắt sắc bén của cô nhìn đến, nhóm thư ký kia liền lập tức giảntán, cúi đầu vào làm việc.
Thấy cô đã đi xa, mớingẩng đầu lên nhìn cô làm ngáo ộp, nói nhỏ: “Phì! Ai chẳng biết cô ta thầm yêutổng giám đốc? Chúng ta mơ mộng, cô ta không phải chắc? Có khi còn nghĩ tươnglai mình là Diêm thiếu phu nhân thật ấy chứ? Hừ!”
“Nhìn mặt cô ta xámxị như tro, tám phần là vừa bị tổng giám đốc mắng, thôi, chị bỏ qua cho cô tađi!” Nữ thư ký ít tuổi nhất nở nụ cười.
“Các cô đang nóichuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?” Giám đốc hành chính, Trương Như Nguyệt,Trương chủ nhiệm đối thấy các cô sáng sớm đã cao hứng như thế, cảm thấy rất ngạcnhiên.
Trương chủ nhiệm là“lão nhân” trong công ty, lại là người thân thiện, bởi nhóm thư ký cũng khôngkiêng dè liền chia sẻ mọi chuyện với cô, bảy miệng tám lưỡi[1] tranh nhau kể lạichuyện bát nháo vừa rồi.
Trương chủ nhiệm lắcđầu, thần bí nói: “Kỳ thật các cô nói cũng không đúng, tổng giám đốc chẳng nhữngkhông phải hòa thượng thanh tu, càng không phải bị đồng tính luyến ái. Tốnggiám đốc trước đây cũng là lãng tử, phụ nữ bên người đổi liên tục, đào hoa côngtử so ra vẫn còn thua. Chẳng qua, sau đó tổng giám đốc đã phải lòng thiên kim củachủ tịch Vương thị, hai người thậm chí còn đính hôn! Nhưng lại xảy ra chuyện giốngkiểu Hứa Mạn ấy, làm vị hôn thê nổi giận bỏ đi. Sau đó tuy tổng giám đốc đã chứngminh mình bị hãm hại, nhưng giám đốc phu nhân của chúng ta đã biến mất không thấytung tích rồi. Tổng giám đốc đáng thương đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy vị hônthê của mình, cũng bởi vì lần đó, mới khiến cho anh trở thành như bây giờ vậy.”
Cái tin chấn động mộtthời này chỉ có những người làm ở Diêm thị sáu năm trước mới biết, bởi vậy khicô nói ra, dĩ nhiên mọi người đều xôn xao bàn tán.
“Tổng giám đốc vẫncòn đi tìm sao? Anh ấy thực sự yêu Vương tiểu thư kia?”
“Còn phải nói sao,các cô biết xí nghiệp Thế Vinh của nhà Nam Cung không?” Thấy biểu tình của nhómthư ký trẻ, cô lại nói tiếp: “Thế Vinh cũng là một công ty có tiếng, Nam Cung đạitiểu thư học cùng trung học với tổng giám đốc, lúc trước chính cô ta âm mưu vuoan cho tổng giám đốc, tuy không thành công, nhưng sau đó tổng giám đốc khôngthể tìm thấy vị hôn thê, liền đem mọi tức giận đổ lên nhà Nam Cung, từ đó vềsau, giới thương gia ở Đài Bắc không còn nghe thấy Thế Vinh xí nghiệp uy danh mộtthời nữa.”
“Thật là lãng mạn,không ngờ tổng giám đốc lại là người si tình! Chị Trương, chị nói đi, Vương tiểuthư kia nhìn như thế nào?” Mọi người ríu rít nói, các sếp đều đã đi họp rồi,toàn bộ thư ký liền ngồi ở đây họp chợ.
Từ phòng thay đồ trởvề, Trang Lâm mới biết rằng Diêm Tính Nghiêu từng có vị hôn thê, nhưng không hềbiết vị hôn thê này lại được yêu đến thế, càng không biết Diêm Tính Nghiêu vẫncòn chờ vị hôn thê đó… lòng cô rất rối loạn.
Mà ở một nơi khác,trong phòng họp, điện thoại khẩn cấp vang lên, Diêm Tính Nghiêu đang họp liềnra dấu tạm ngừng hội nghị.
“Sao!” Diêm TínhNghiêu nghe đối phương nói xong, cả người liền chấn động, đứng thẳng dậy, conngươi đen lóe sáng.
[1] Nguyên văn Thấtchủy bát thiệt.
Đã bao lâu rồi? Bọnhọ đã xa nhau bao lâu rồi?
Diêm Tính Nghiêu giốngnhư Ám Dạ minh vương, xuất hiện trong phòng khách sạn của Vương Ninh Hinh, tùytay vứt bỏ hành lý xuống sàn, quần áo bụi bặm, đầu tóc rối tung, vẻ mặt lạnhlùng, tuy đi một quãng đường xa nhưng không ảnh hưởng gì đến khí thế dọa ngườibất phàm của anh, ngược lại còn làm hơi thở thêm phần nguy hiểm.
Diêm Tính Nghiêukhi nhận được tin này, liền bỏ hết công việc, khẩn trương đến sân bay, trải quaquãng thời gian hành trình, vừa vào phòng liền trực tiếp xông đến trước giườngVương Ninh Hinh.
Si ngốc nhìn dungnhan kiều diễm làm anh ngày nhớ đêm mong, cảm giác bọn họ đã xa nhau vài thế kỷrồi, buổi sáng quen thuộc hôm nào lại hiện ra trong tâm trí anh.
Sáu năm, suốt saunăm đó!
Hàng mi vẫn tao nhãnhư trước, vừa dài vừa cong, chiếc mũi thẳng… ngũ quan tuyệt mỹ tựa hồ nhưkhông thay đổi, cái thay đổi chính là vẻ ngây ngô dường như đã không còn, sáunăm đó cô đã thay đổi, trở thành một người con gái vừa ngây thơ vừa quyến rũ, mặcdù không có vẻ thành thục, nhưng lại càng có mị lực làm người khác hồn xiêuphách tán hơn.
Nhẹ nhàng cởi áo ngủtrên thân thể mềm mại của cô, ánh mắt lưu luyến si mê dừng thật lâu ở giai nhânđang ngủ say, giống như quốc vương kiêu ngạo đi tuần tra lãnh thổ của anh.
Người con gái trướcmặt dường như thấy mộng đẹp, nên khóe môi ngọt ngào khẽ cong lên, làm người takhông nhịn được muốn âu yếm. Hạ thể của anh nhanh chóng nóng lên, cô luôn dùngtốc độ nhanh nhất để khơi mào dục vọng mãnh liệt của anh. Trước kia vì nghĩ côtuổi còn nhỏ, nên anh luôn phải kiềm chế mình, nhưng đến hôm nay… anh không muốnlàm thế nữa.
Cô từng nói sẽ mặcanh xử phạt, không nói câu thứ hai, đúng không? Tương tư đau khổ trong sáu nămcủa anh, cô phải bù đắp lại, trên thế giới này, anh chỉ cần cô, cũng chỉ có cômới có thể an ủi được anh, bất luận là thể xác hay tinh thần.
Diêm Tính Nghiêucúi xuống người dưới thân, đói khát đến mức muốn cắn nuốt cô, trong nháy mắt liềnchạm vào môi cô, hóa thành vô tận ôn nhu, sợ cô sợ hãi, nên rất nhẹ nhàng vớicô.
Cô đang ngủ saynhưng hình như lại đang trong mộng đẹp, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, cáimiệng nhỏ nhắn như đang thầm thì gì đó.
Cả người Diêm TínhNghiêu cứng đờ, tưởng mình nghe nhầm, lại cố gắng lắng nghe, chỉ nghe thấy côtiếng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm của cô: “…Nghiêu, đừng đùa nữa, Nghiêu…”
Cô vẫn không thay đổi,đã lâu vậy rồi, vậy mà trong giấc mơ vẫn gọi tên anh như cũ!
Trái tim sâu thẳm bịđóng băng sáu năm, đột nhiên lại xuất hiện một khe hở, dục vọng đã lâu dồn nénlại bùng nổ như núi lửa phun trào, che lấp lý trí của anh. Diêm Tính Nghiêumãnh liệt hút đôi môi của cô, lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng cô, vồnvã hấp thu mật ngọt, hai tay càng không kiêng nể gì, ôn nhu vỗ về đường contrên thân thể cô, bất chấp mọi việc, anh chỉ muốn giữ chặt cô, nhiệt tình trongsáu năm qua tất cả đều bộc lộ ra hết vào lúc này. Rất nhanh anh đã gỡ bỏ mọichướng ngại giữa hai người, trong nháy mắt, quần áo của hai người đều bị ném xuốngsàn nhà cả.
Cảm xúc vừa quenthuộc lại vừa xa lạ, từng trận sóng nhiệt kéo đến trên người cô, ý thức cònchưa khôi phục, thì thân thể đã tự phản ứng theo. Cánh tay tuyết trắng quen thuộclại ôm lấy cổ anh, đôi mắt đẹp bao phủ đầy sương của Vương Ninh Hinh mở ra.
“Nghiêu?”
“Đúng thế, bảo bốiHinh nhi của anh, là anh, là Nghiêu của em!” Anh lại tiếp tục hôn cô, giống nhưmuốn cô nhập vào anh, theo khóe môi hôn đến mang tai, mà tiếng rên rỉ của cô, lạigiống như khiêu khích anh, ma trảo tiến thẳng đến bộ ngực mơn mởn của cô, khôngngừng xoa nắn vuốt ve. Quả nhiên cô đã trưởng thành rồi!
Sau khi tiếp xúcthân mật một hồi, dục vọng bị đốt nóng, cô đột nhiên cả kinh.
Lập tức hớp lấy mộtngụm khí lạnh, người cũng tỉnh hoàn toàn, bàn tay nhỏ bé run run khẽ chạm vào mặtanh, vừa mừng vừa sợ ngước nhìn.
“Nghiêu?! Là anh thậtsao, em không nằm mơ chứ?”
“Anh còn có thể giảsao? Trong mơ anh cũng… như vậy sao?” Anh rất hài lòng, khóe môi nhếch ý cười,một tay lại đi xuống thân thể mềm mại kia, tiến vào chỗ hai chân của cô, chạmvào da thịt non mềm, cảm ứng nhận được nhiệt độ và sự ướt át của cô, rất nhanhnó lại đứng lên.
“Nghiêu…” Cô hô mộttiếng, lập tức khép hai chân lại, muốn ngăn chặn ma chưởng của anh. Nhưng cảmxúc đó lại ảnh hưởng đến toàn thân, Vương Ninh Hinh vặn vẹo thân mình, thở gấpkhông thôi, cảm thấy mình như bị đặt trong bể lửa, cả người bị thiêu đốt.
“Hư, đừng khẩntrương, em biết anh sẽ không làm em bị thương mà.” Anh hé miệng ngậm lấy nụ hoaxinh đẹp kia, như là nhấm nháp hương vị, dùng lực vừa phải, khiến cô phát rathanh âm đau đớn, rên rỉ.
Hô hấp của hai ngườibắt đầu hỗn loạn, nhịp tim cũng ngày càng dồn dập.
Hai tay cô giữ lấybờ vai của anh, bộ ngực sữa không tự chủ vươn lên như muốn đón nhận nụ hôn củaanh, nụ hoa cũng trở nên căng cứng, hơn nữa còn mẫn cảm hơn trước rất nhiều.
“Đừng… em… a… em sợ…”Cô khóc nức nở, nôn nóng bất an vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi khát vọngkhó hiểu và sự đau đớn kia.
“Đừng sợ, hãy thả lỏng!Mọi chuyện để anh, em chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi.”
……
“Anh… a… a… ” VươngNinh Hinh khó khăn thở hổn hển, sao anh có thể… lòng cô run rẩy không thôi, côkhông thể tự quyết định, rốt cục là cô muốn anh không làm vậy nữa, hay là muốnanh…
Biết cô đã chuẩn bịtốt, anh thở một hơi thật sâu, anh đem nhiệt năng đầy nam tính chậm rãi xâm nhậpvào đóa hoa kia, cắn chặt răng nói: “Ngoan! Sẽ hơi đau một chút, em phải nhẫn nại.”Nói xong anh dùng lực cử động một cái, xuyên qua chướng ngại, đúng lúc cô thétchói tai thì cúi người hôn lên môi cô.
Đau đớn từ hạ thểtruyền đến, hai hàng lông mày nhíu lại, nước mắt cũng nhanh chóng tràn ra khỏihốc mắt. “Nghiêu, đau quá!”
“Ngoan… chỉ một lúcsẽ… thôi đau.” Trời ơi, sao của cô lại bé như vậy.
Mồ hôi trên đầu chảyra, đọng lại trên da thịt cô. Anh cố nén dục vọng, bàn tay di chuyển đến chỗ tiếpxúc giữa hai người mà vuốt ve, định dùng hành động này để làm cô dịu đi, anh biếtđây là lần đầu của cô.
Đau đớn nhanh chóngqua đi, anh lại bắt đầu di động, khiến cô cảm thấy trong thân thể như có hàngngàn con rận cắn xé, cô khó nhịn bắt đầu vặn vẹo thân mình. “Nghiêu…”
Anh thở dài nhẹnhõm một hơi, nhanh chóng đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, dục vọng của anhbùng nổ, lấy hai tay cô ôm lấy thắt lưng của anh, để cô có thể nghênh đón sự tiếpxúc của anh, anh chậm rãi đưa ra, lại dùng hết sức đưa vào, trì hoãn một lúc, rồibằng tốc độ nhanh nhất, một lần cuối cùng, cảm thụ chính mình trong cô, cảmgiác rung động mãnh liệt kia…
“A… Nghiêu…” Đây làlần đầu, cô không thể áp chế phản ứng của mình, khoái cảm mãnh liệt kia, lại làmcô không thể khống chế được mà phát ra thanh âm rên rỉ cầu xin, không biết tựlúc nào, đôi chân thon dài đã ôm lấy thắt lưng anh, thậm chí không tự chủ đượcmà hướng về phía anh, như muốn anh nhiều hơn.
“Hinh nhi, Hinh nhicủa anh…” Mặt anh đỏ lên, vừa phát ra thanh âm khàn khàn, gắt gao ôm chặt lấycô, anh vào ngày càng sâu, càng ngày càng cuồng dã.
“Đủ rồi… Nghiêu, emchịu không nổi… a…” Vương Ninh Hinh khóc lóc cầu xin, không thể thừa nhận càngngày càng có cảm giác thích thú, cả người bắt đầu run rẩy.
“Có thể, em có thể…”Anh lại dùng tốc độ nhanh hơn nữa, một lần lại một lần nữa, càng ngày càng sâu,càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, anh điên cuồng hét lên một tiếng, đem tinh lựctuông vào trong cơ thể cô, hai người đồng thời tiến vào thiên đường cực lạc…
******
Diêm Tính Nghiêucăn bản không thể dừng lại, mà cũng không muốn dừng khát khao đối với cô. Khicô vừa nhắm mắt lại, dục vọng của anh lại dâng lên một lần nữa, nhưng anh cũnghài lòng, bắt đầu lần xâm nhập thứ n.
Há mồm cắn nụ hoangọt ngào kia, vuốt ve bầu ngực đang dần trở nên căng cứng…
Vương Ninh Hinh mêman, má ngày càng ửng đỏ, không nhịn được phát ra những thanh âm rên rỉ đứtquãng, thân mình cũng tự động cong lên đón nhận anh.
Nhưng Diêm TínhNghiêu cũng không muốn chờ, hạ thân mãnh lực, ngạo nghễ không chút do dự nhậpvào trong cơ thể cô, hai tay ôm chặt cặp mông nở nang, như cuồng thú, càngkhông ngừng di chuyển thân dưới, tốc độ dần dần nhanh hơn…
Từ sâu trong yết hầuDiêm Tính Nghiêu phát ra tiếng gầm như của dã thú, hạ thân vẫn không ngừng đẩyvào đưa ra, nhưng nơi mềm mại kia như vẫn dụ dỗ anh xâm nhập sâu hơn nữa…
“Không… xin anh… đủrồi…” Cô nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt ướt lệ mở to cầu xin anh.
“Chịu không nổicũng phải chịu, đây là trừng phạt em tội tự tiện rời xa anh.” Anh vô tình nói.Ma trảo vẫn ôm lấy mông cô, dùng lực tiến vào, tận tình hưởng thụ khoái cảm đếnmất hồn đó.
“Rõ ràng… là anhkhông đúng… em…” Không thể chịu nổi mỗi lần tiếp xúc, hai tay cô đan vào nhau,người lại không ngừng đong đưa, toàn thân như bị kích động, ở trên giường lớn lạinổi lên một cơn lốc xoáy…
“Đến bây giờ em vẫnhiểu lầm anh?! Thật đáng tức giận!” Anh càng phẫn nộ hơn, giống như phát cuồng,đột nhiên động thân nhanh hơn, một lần rồi lại một lần nữa, mỗi lần đều dùng hếtlực tiến vào… Khoái cảm không ngừng len lỏi, xâm nhập vào thần kinh của cô, côthét liên tục, bất lực thở gấp không ngớt.
“Đứa con gái kiakhông biết đã cho anh uống loại rượu gì, vọng tưởng muốn lấy đứa con của ngườikhác vu oan cho anh. Vừa mới nói đến xét nghiệm ADN, cô ta sợ đến mức phátkhóc.” Lời nói của anh rất phẫn nộ.
“Thực xin lỗi… emkhông biết…” Giờ này khắc này cô cũng không thể nghĩ nhiều, thần kinh đã căngthẳng đến cực điểm. Tâm trạng cũng rất bối rối, bàn tay nhỏ bé bất lực gắt gaoôm lấy thân thể rắn chắc của anh, mười ngón tay đâm sâu vào da thịt anh.
“Thực xin lỗi? Sáunăm, không phải sáu ngày hay sáu giờ! Em dám vì mấy câu nói tùy tiện của ngườikhác, lại tránh né anh những sáu năm, cái loại tội ác tày trời này, một câu thựcxin lỗi mà có thể giải quyết sao?”
“Thực xin lỗi, thựcxin lỗi…” Một câu không được thì vài câu. Biết rõ anh yêu cô, nhưng tình yêu củaanh, cô thực lại không cảm thấy an toàn, càng không nghĩ tính trời sinh phonglưu nói bỏ là có thể bỏ được.
Vốn đã không cảmgiác an toàn, hơn nữa sáu năm trước Nam Cung Thu Thủy lại than thở khóc lóc, lấycái chết để chứng minh, thì sao cô lại có thể không tin? Những năm gần đây,trong cuộc sống xa quê hương, cô cũng không làm gì vượt qua ranh giới cả! Hiệntại cô đã biết mình sai rồi, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô thề dù cóđau đớn đến thế nào cũng phải hiểu rõ mọi chuyện mới quyết định.
“Giờ nói để làm gì,anh không cần câu xin lỗi của em, với anh nó không có một ly tác dụng nào cả!”Nói ngắn lại, đó là cô không tín nhiệm anh, cứ tự kết luận như vậy, thử hỏi saoanh không tức giận?
“Anh…” Cô cũngkhông biết nên nói gì nữa, “Em biết em sai rồi, em hứa…”
“Không cần, em nóigì cũng vô dụng.” Anh đã chẳng còn hứng thú nói chuyện, rút ra khỏi cơ thể cô,xoay cô nằm sấp lại quỳ gối trên giường, dùng hết sức, lại động thân một lần nữatiến vào từ phía sau.
“Ưm…” Vương NinhHinh lại phát ra tiếng rên rỉ, mà cái khoái cảm kia lại dâng lên, quấn quanhcô.
Thân nhiệt nữ tínhbao quanh anh, anh rong ruổi tiến vào, song chưởng xuyên qua nắm lấy bầu ngực sữamà chơi đùa, môi cũng trượt dọc theo lưng trắng tuyết tạo ra vô số nụ hôn…..
Hơi thở hổn hển, cốgắng phối hợp với anh, nhưng cuối cùng, cô chịu không nổi, hét lên một tiếng rồingất đi.
Đúng lúc đó anh ômlấy thân mình cô, lại lần nữa tăng tốc tiến vào, rốt cục không nhịn nổi nữa,đem dục vọng nóng bỏng trút vào cơ thể cô, rồi mới vô lực đổ nhào xuống. Anh ômcô thật chặt, trong lòng là cảm xúc yêu hận lẫn lộn, an tâm nhìn cô đi vào giấcngủ.
“Linh……”
Tiếng chuông điệnthoại chói tai vang lên. Không biết đã qua bao lâu, đôi uyên ương đang ngủ trêngiường cuối cùng mới có động tĩnh.
“Điện… úc ô…” Mệt mỏi,Vương Ninh Hinh chịu không nổi thanh âm thúc giục kia, nhẹ nhàng di chuyển đầu,vươn bàn tay nhỏ bé ra tìm kiếm điện thoại, phút chốc liền lạnh cả người, chỉ cảmthấy toàn thân đau nhức như bị xe tải đi qua, cả xương cốt lẫn cơ thể đau đếnmuốn khóc thét.
Tiếng chuông điệnthoại chói tai không thể đánh thức Diêm Tính Nghiêu, nhưng anh lại thấy VươngNinh Hinh di chuyển liền nhanh chóng bừng tỉnh, ôn nhu ôm cô đến trước ngực, lấytay ấn một cái vào điện thoại.
“Hinh nhi bảo bối,là em sao? Anh Lôi Khắc đây.” Giọng nói đầy nam tính của Lôi Khắc lập tức xuyênqua ống nghe, khuếch đại thanh âm truyền đến bên cạnh.
Hinh nhi bảo bối?!Mặt Diêm Tính Nghiêu nhất thời đen lại.
“Hơ, có… có chuyệngì sao?” Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Diêm Tính Nghiêu, Vương Ninh Hinh đangmơ mơ màng màng chẳng những tỉnh hẳn, lông tơ toàn thân cũng dựng thẳng lên.
Vì không muốn đểDiêm Tính Nghiêu nghe được chuyện không nên nghe, cô cố quên đi đau đớn thân thể,cầm lấy microphone, Diêm Tính Nghiêu lại cố ý dùng đôi chân rắn chắc ngăn chặnnửa người dưới của cô, không cho cô toại nguyện. Anh muốn nghe xem cái tên LôiKhắc có vẻ vô cùng thân thiết với cô này muốn nói cái gì! Nếu anh ta dám mơ ướcđến vợ của anh…
“Hinh nhi bảo bối,em có chuyện gì sao? Vì sao giờ này còn chưa có mặt trên máy bay?”
“Máy bay?!” DiêmTính Nghiêu vươn ngón trỏ chạm vào da thịt cô, từ từ di chuyển trên cơ thể cô.Vương Ninh Hinh lập tức nhớ ra việc này. “A… máy bay. Thực xin lỗi, Lôi Khắc,em ngủ dậy muộn, quên mất buổi sáng nay còn phải lên máy bay.”
“Ngủ dậy muộn?” LôiKhắc thở ra nhẹ nhõm, “Tốt lắm, thì ra là em dậy muộn, anh còn tưởng… vừa rồiKiều Trì gọi điện thoại báo không thấy em trên máy bay, em không biết anh lo lắngthế nào đâu!”
Lời nói của anh làmthân thể Diêm Tính Nghiêu cứng đờ, ngón trở lại dần di chuyển xuống… cơ thể lạinổi lên phản ứng, cô vội vàng cầm lấy đầu ngón tay tà ác của anh, mắt nhìn anhcầu xin tha thứ, một bên còn phải trả lời Lôi Khắc. “Thực xin lỗi, Lôi Khắc, chỉlà em muốn nghỉ ngơi vài ngày, không có việc gì đâu, anh đừng lo lắng.”
“Sao em có thể bảoanh không lo chứ!” Anh nhỏ giọng nói, “Em cũng biết anh có tâm ý với em…”
“Lôi.” Cô muốn lêntiếng ngăn anh lại, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại nhanh hơn, tay anh chui vào giữađùi của cô, càng không ngừng vuốt ve vùng đất bí mật, một dòng điện truyền quatoàn thân cô, chẹn ở cổ họng, làm cô không thể tiếp tục nói, mà ánh mắt âm trầmcủa anh cũng khiến cô không có đủ dũng khí để mở miệng.
“Em hãy lấy anh,tuy bây giờ nói còn quá sớm, nhưng mà… đừng khiến anh lo lắng được không? Thậttình anh…”
Cắn chặt răng, cốnén khoái cảm, cô đã vô tâm nhưng anh lại cố tình, đặc biệt là Diêm Tính Nghiêulại đang đe dọa ở dưới.
“Thực xin lỗi…”
“Không, bây giờ anhkhông cần em trả lời, hãy suy nghĩ kỹ! Chờ em về sẽ nói sau.” Lôi Khắc vội vàngngắt điện thoại. Anh đoán được đáp án của cô, bởi vậy mới cố ý kéo dài thờigian, có lẽ thời gian có thể tạo nên kỳ tích, đây là ước nguyện lớn nhất củaanh.
“Cái tên kia là LôiKhắc…” Diêm Tính Nghiêu bắt đầu tính toán. Thật là gã đàn ông to gan, dám mơ mộngđến người phụ nữ của Diêm Tính Nghiêu!
Cái này gọi là tiênhạ thủ vi cường, ra tay từ phía sau. Vương Ninh Hinh không đợi anh nói xong, lậptức che miệng anh lại, xoay người ngăn chận hành vi của anh, bàn tay nhỏ bécũng học theo anh, đi theo bộ ngực rắn chắc của anh, dần dần đi xuống… cầm lấynguồn nhiệt kia, Diêm Tính Nghiêu nhất thời ngây ngẩn cả người, bất lực dựng đứnglên.
“Hinh nhi, em làmgì…?” Cổ họng anh khô lại. Biết rõ là cô muốn chuyển sự chú ý, nhưng lại khôngcó khả năng chống cự, kỳ thật anh căn bản cũng không muốn chống cự.
“Học anh mà, anhkhông thương em sao?” Anh rõ ràng không khống chế được bản thân, thì ra cô cũngcó khả năng làm anh hoảng hốt! Cô đột nhiên hiểu vì sao anh lại luôn muốn khiêukhích cô, thì ra lại có cảm giác tốt đến thế này.
“Em chơi với lửa rồi!”Anh cắn răng nói. Cổ họng khàn khàn, cả người nóng lên, làm cô càng hưng phấnvà kích thích.
Cô vô tội ngẩngkhuôn mặt nhỏ nhắn, hai má hồng hồng đáng yêu, mắt tỏa ra ánh sáng mờ mờ, ánh mắtlạ thường, thần thái kỳ dị, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.
“Anh không muốn biếtem thương anh thế nào sao?” Đôi môi ngọt ngào khẽ hôn lên lồng ngực rắn chắc củaanh, cơ ngực anh lập tức rắn lại.
“Hinh nhi…” Anh gầmnhẹ, tay muốn ngăn chặn cô, vừa muốn cô tiếp tục, lại vừa sợ mình không kìm chếnổi.
“Không vui sao?” Cômặc kệ anh quỷ rống quỷ kêu như thế nào, cái lưỡi thơm tho vươn ra, tinh tế liếmxuống bụng anh, chậm rãi xuống dưới…
Diêm Tính Nghiêu độtnhiên xoay người đè lên cô, khiến cô trở tay không kịp hét lên một tiếng, hạthân lập tức xâm nhập vào cô.
“Anh sẽ dùng hành độngnói cho em biết, anh rất thích!” Anh cười tà mị, hơi thở như lửa nóng.
“Em… không, chờ mộtchút…” Cánh tay nhỏ bé lại dán vào ngực anh, cầu xin sự tha thứ, nhưng cuốicùng cũng phát hiện mình cũng bị dục hỏa thiêu đốt rồi.
“Chờ? Nói chơi haysao, một giây cũng không chờ được.” Anh không hề áp chế dục vọng của mình, yếthầu phát ra tiếng gầm nguyên thủy, tận tình rong ruổi đi vào, va chạm càng ngàycàng cuồng dã, càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không ngừng rênrỉ, hai chân không tự chủ ôm lấy thắt lưng anh, cong người đón nhận anh.
“A… đừng… em… A.”Cô không chịu nổi, yêu kiều cầu xin tha thứ, nhưng khoái cảm lại không ngừnglan tràn trong cơ thế, càng ngày càng dâng cao… cuối cùng, anh dùng hết sức đivào trong cơ thể cô, đem mầm móng gieo vào nơi non mềm đó, đồng thời dục vọngcũng lên cao trào……