“Tình huống thật sự đãnghiêm trọng như vậy rồi sao?”
“Ngốc ạ, nếu khôngnghiêm trọng, sao anh có thể để hai mẹ con em xuất ngoại? Em và Hinh nhi là ngườiquan trọng nhất của anh, là bảo bối yêu quý nhất, anh cũng thật chẳng muốn phảixa mẹ con em!”
Vương Ninh Hinh cảmmạo đến nửa đêm, cô chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, toàn thân xương cốt đều đaunhức, vốn muốn tìm cha mẹ để làm nũng, lại nghe thấy đoạn đối thoại ở trongphòng ngủ.
“Sau khi cùng anh kếthôn, ta đã thề trước mặt Thượng Đế đồng cam khổ cộng, cùng chung hoạn nạn vớianh. Giờ anh gặp khó khăn, sao có thể bỏ anh để đến Hoa Kỳ tránh đầu sóng ngọngió? Em không cần!”
“Linh, anh đươngnhiên hiểu tâm ý của em đối với anh, nhưng mà… lần này không thể, công ty thậtsự đã đến thời điểm tồn vong, một khi cổ phiếu bắt đầu xuống giá, thì kế tiếp sẽlà phản ứng dây chuyền… Aizz, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với ác mộng, anh khôngthể phân tâm mà chiếu cố đến hai người nữa. Rất nhiều phóng viên truyền thônggiống như đỉa đói vậy, gắt gao bám lấy chúng ta, đến lúc đó cho dù tránh ởtrong nhà không ra ngoài cũng không thể bình an được, chỉ điểm này thôi đã muốnđiên lên rồi… cho dù không vì chính mình cũng nên suy nghĩ cho bảo bối củachúng ta. Hinh nhi bị chúng ta nuông chiều quá mức, con nó có thể chấp nhận biếncố lớn như vậy sao?” Ông thở dài rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa đến Hoa Kỳ chỉ là tạmthời, chờ qua một thời gian, em cứ yên tâm, anh sẽ lập tức đến đón em để cả nhàđoàn tụ.”
“Em… em không muốnđi!” Vương Tôn Tinh thương tâm khóc, nói: “Thật sự không ai chịu giúp chúng tavượt qua cửa ải khó khăn này sao? Anh và nhà chúng ta không phải giao tình đãlâu à? Có điều mấy triệu cũng không phải cái gì quá lớn? Chẳng lẽ…”
“Mấy năm qua kinh tếđình trệ, hơn nữa tài chính toàn cầu có nguy cơ gặp khủng hoảng, xí nghiệp chưatới mức bị phá sản là may rồi. Mà người có năng lực hỗ trợ , aizz…” Vương ThiênHữu cảm khái nói: “Thời cuộc là vậy, càng hà khắc thì càng xuất hiện nhiều kẻtiểu nhân, chỉ có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, chẳng khác nàobỏ đá xuống giếng. Ai! Thương trường vô bằng hữu, thật sự là câu nói chí lý.”
Vương Tôn Linh vìchồng mà tuyệt vọng, vẻ mặt đau lòng, lại vẫn truy vấn nói: “Vốn không có ai chịuđưa than để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?”
Vương Thiên Hữu thởdài. “Chỉ có Diêm thị có vẻ đặc biệt. Nói đến Diêm thị ngày thường cũng khônghay đi lại với chúng ta, cho nên đối tượng cầu viện của anh không có bọn họ,nhưng hai ngày trước, người của Diêm thị lại chủ động điện đến báo, họ nguyện ýgiúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại có điều kiện…”
“Như thế nào?”
Vương Thiên Hữu dodự hồi lâu, mới nói: “Diêm thị yêu cầu thành thông gia với Vương thị chúng ta.”
“Thông gia?” VươngTôn Linh kinh ngạc không thôi, “Đây có phải là đùa không? Chúng ta chỉ có mỗiHinh nhi, nhưng năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi, căn bản vẫn là cái tiểu hàitử, sao có thể kết hôn?!”
Diêm thị? Kết hôn?
Vương Ninh Hinh sắcmặt càng trắng hơn, toàn thân vô lực ngồi bệt xuống sàn, trong đầu đau nhứckhông thể nghĩ ra chuyện gì. Tiếng nói của cha mẹ nhẹ nhàng chảy qua tai, côcái gì cũng nghe không rõ lắm.
“Thực xin lỗi em,tuy rằng chúng mình không thể giàu có như trước nữa, nhưng Hinh nhi vẫn là bảobối duy nhất của mình, liều mạng bỏ đi xí nghiệp Vương thị… anh cũng muốn Hinhnhi giống chúng ta, có thể có một hôn nhân hạnh phúc, được lấy người mình yêu…anh sẽ không đáp ứng cái loại hôn nhân chính trị lạnh lùng này… mình còn trẻ,có thể làm lại từ đầu…”
“Không đáp ứng.” Bachữ kỳ dị này tiến vào lỗ tai Vương Ninh Hinh, đánh thức cô, Vương Ninh Hinhnhanh chóng nức nở khóc… cha và mẹ yêu cô như thế, bảo hộ cô, không cho cô bịgió động tới, nắng chạm vào, thậm chí hiện tại ở tình trạng nguy hiểm nhất, vẫnsuy tính cho cô. Cô sao có thể ích kỷ hưởng thụ hết thảy mà không phải trả giá?Chỉ cần cô gật đầu…
Cô thở sâu, rấtnhanh ra quyết định.
“Con đồng ý!” VươngNinh Hinh rõ ràng chắc chắn nói, tiếng nói nhanh chóng cắt đứt cuộc tranh luậncủa hai vợ chồng.
Chỉ nghe thấy trongphòng ngủ dồn dập tiếng bước chân, vợ chồng Vương thị nhanh chóng xuất hiện ở cửaphòng. “Hinh nhi…”
Vương Ninh Hinh mởmắt ra, liền thấy Diêm Tính Nghiêu ở bên cạnh, dường như chờ đợi đã lâu.
“Anh…” Cô quét mắtqua đồng hồ báo thức ở đầu giường, hiện tại đã là thời gian đi học. “Sao anh lạiở đây?”
“Anh rất nhớ em.” DiêmTính Nghiêu một chút xấu hổ cũng không có, ngược lại còn nằm lên giường, ôm cảngười cô vào lòng, “Đều là anh không tốt, hại em sinh bệnh.”
“Là thân thể của emkhông tốt, không thể trách anh… ai, buông ra, em cũng không phải trẻ con, bị ômnhư vậy quá kỳ quái đi.” Trông anh vẻ mặt ảo não, tuy vừa ngạc nhiên xen lẫn hốihận, nhưng cô thật sự không quen nhìn thấy anh ôn nhu.
“Có cái gì mà kỳquái? Anh muốn ở gần em, muốn ôm em, sớm muộn rồi em cũng sẽ quen thôi.” Anhthích thân thể mềm mại của cô, thích hơi thở thơm mát của cô, cho dù cô còn cóbệnh, nhưng anh vẫn muốn cảm nhận thân thể tuyệt đẹp của cô, vẫn thích quấnquít lấy cô. Anh chẳng những không buông cô ra, ngược lại còn càng ôm cô chặthơn.
“Em bệnh mà anh cònức hiếp sao?” Cô giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngay cả người bệnh màcũng không tha, đúng là ác bá!
“ức hiếp? Em là vịhôn thê của anh, cùng vị hôn phu thân thiết, vốn chính là việc thiên kinh địanghĩa. Anh sao có thể ức hiếp em, đó là thương em thôi, em phải vui mới đúng.”Anh dùng chóp mũi cọ xát cô.
“Em…” Cái miệng nhỏnhắn mở ra, chợt nghĩ đến anh vừa nói ba chữ vị hôn thê, khuôn mặt bạch ngọc nhỏnhắn phút chốc như bị nhuộm đỏ, “Sao anh biết?” Thanh âm so với tiếng muỗi kêuchỉ lớn hơn một chút, nhưng Diêm Tính Nghiêu rất tinh, cho nên nghe không thiếuchữ nào.
“Biết cái gì?” Anhmuốn nghe chính miệng cô nói ra. Nhìn mĩ nhan đỏ bừng của cô, anh cười đến tà mị.
“Biết em đáp ứngcùng anh… cùng anh…” Cô quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng anh, mặtđỏ như gấc. Khóe mắt thoáng nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của anh, cuối cùng mới bừngtỉnh, buồn bực nói: “Anh đùa giỡn em? Anh… thật đáng giận, không biết, em cũngkhông biết.”
“Hơ, chỉ vậy cũng tứcsao? Được rồi, được rồi, bảo bối của anh, Hinh nhi, là anh không đúng…” Chỉ mộtcâu nói giận dữ của cô, anh hùng Diêm lão đại lập tức đầu hàng, cố gắng dùng lờingon tiếng ngọt xoa dịu bất mãn của cô. Anh cũng không nghĩ phải uy hiếp để đạtđược mục đích, vốn dĩ đã thật vất vả mới có thể biến cô thành vị hôn thê củamình.
“Diêm gia chính làdùng tiền để mua tân nương, anh muốn sao thì sẽ như vậy, không cần phải giả vờ ủykhuất lấy lòng em.” Cô mếu máo, nổi giận nói.
Tuy rằng lúc trướcchính cô đã đáp ứng hôn sự này, nhưng hiện tại khi mặt đối mặt với anh, tronglòng vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã và ủy khuất, nhất thời làm cô mất đi sự bìnhtĩnh.
“Hinh nhi…” DiêmTính Nghiêu nóng nảy. Một tay nâng cằm của cô, bắt cô phải đối mặt với anh, rồinghiêm mặt nói: “Anh biết hiện tại em không hề tình nguyện, chỉ là miễn cưỡng,nhưng em cũng nên biết một chút về tính của anh, nếu anh đã nói là thích em, emphải nghe theo, ai cũng không ngăn cản nổi. Mặc kệ Vương thị có phát sinh nguycơ hay không, em phải là của anh. Có điều cũng là anh lợi dụng cơ hội lần này,bức em sớm trở thành người của anh mà thôi. Em có thể mắng anh thừa nước đục thảcâu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của… cái gì cũng không quan trọng, hoặc muốnđánh cũng được, nhưng không bao giờ được phép có một điểm tự ti hay hối tiếc.”
Khi anh cưỡng chếVương Ninh Hinh trở thành bạn gái anh, anh đã xác định sẽ lấy cô, việc tiến vàolễ đường chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Tuy rằng lần này làlợi dụng xí nghiệp Vương gia đang suy yếu, bức bách cô khuất phục, thủ đoạnkhông đủ quang minh, nhưng chỉ đơn giản là anh thật sự yêu cô, muốn cô, tuyệt đốisẽ không bởi vậy mà xem thường cô, lại càng không cho phép cô bởi vậy mà hối hậnhay tự ti.
Cô với anh là trờisinh một đôi, ai cũng không thể thay đổi!
Vương Ninh Hinhnhìn anh, trong mắt chân thành, một hồi lâu sau, cô tựa hồ khuất phục, xoay ngườiôm lấy thắt lưng anh, úp mặt vào ngực anh nói. “Em chưa từng nghĩ đến tương laisẽ lấy ai, nhưng hiện tại… gặp người bá đạo lại không từ thủ đoạn như anh, emcũng đành phải chấp nhận vậy.”
“Hinh nhi…” Đây làlần đầu tiên cô chủ động thân cận anh, Diêm Tính Nghiêu kích động ôm lấy cô, hậnkhông thể đem cô dung nhập cơ thể mình. Anh thề nói: “Em yên tâm, anh sẽ toàntâm toàn ý yêu thương em.”
“Hừ, giờ thì nóihay lắm, anh nếu dám ức hiếp em, tiếp tục ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt,cũng đừng trách em thẳng tay bỏ anh.” Cô nhu thuận ghé vào ngực anh, miệng uyhiếp nói.
Đối với sự uy hiếpcủa cô, anh tuyệt không để ý, ngược lại còn cười đến thực ngọt ngào. Anh thíchcô vì anh mà ghen, bởi vì điều này chứng tỏ cô coi trọng anh.
“Anh sẽ không choem có cơ hội bỏ chồng đâu.” Lập tức nâng cằm của cô, khéo léo hôn lên đôi môinhư mật của cô.
Lại một lần nữa,Vương Ninh Hinh không hề phòng bị, lâm vào hoàn cảnh bị kích thích, cô phản xạtính giãy giụa, lập tức lại bị hòa tan. Anh hôn như vậy thật thân thiết, lại ôntồn, giống như che chở cho bảo bối, cô rõ ràng cảm nhận được sự trân trọng, yêuthương của anh với mình.
Vương Ninh Hinh chỉcảm thấy hồn phách như bị hút đi, chìm đắm trong nhu tình ngọt ngào, cô khôngmuốn, muốn đẩy anh ra nhưng lại càng khiến anh mãnh liệt hơn.
“Em… vì sao?” DiêmTính Nghiêu trừng mắt nhìn cô, khẩu khí bất mãn giống như bị đoạt mất bảo bối,khuôn mặt đỏ bừng, tóc rối rối, như bị tạt nước lạnh nên có chút hung hăng.
“Em… em có bệnh, cóbệnh độc…” Cô thật sự vô tội.
“Bệnh như vậy thì độccái gì, anh không sợ!” Nói xong lại hướng đến cánh hoa kia định tiếp tục.
“Không được!” VươngNinh Hinh lập tức vươn bàn tay nhỏ bé che cái miệng của anh lại, cô băn khoăn,vạn nhất anh hôn quá rồi thú tính nổi dậy… thì cô phải làm sao? Lần trước cô cơhồ còn không thể chống cự lại sự xâm nhập của anh, huống chi lại ốm yếu như hiệntại?
Khóe mắt thoángnhìn anh, rất có bộ dáng hoành hành ngang ngược, cô lập tức chuyển khẩu khí, vẻmặt đáng thương nhìn anh. “Người ta đã giữa trưa rồi mà chưa ăn cái gì, hiện tạibụng rất đói.” Cô nắm tay anh nói: “Anh đi ra giúp em tìm đồ ăn được không?”
“Này… được rồi!”Tuy rằng còn muốn hơn nữa, nhưng vị hôn thê của anh, cũng không phải là có kinhnghiệm phong phú, nhiệt tình như lửa giống những bạn tình trước kia của anh, nếuthực dọa cô, chỉ sợ người khổ là anh! Anh không tình nguyện thở dài, với tay đếnđầu giường, “Em thay lễ phục này trước, rồi chúng ta xuống dưới tìm chút gì đóăn tạm, cũng không nên ăn no, để tránh không ăn được tiệc tối.”
“Tiệc tối?!”
“Là tiệc đính hôn củachúng ta, bà nội nói hôm nay là ngày hoàng đạo, cho nên quyết định đêm nay tổchức lễ đính hôn cho chúng ta. Có điều em yên tâm, anh lo thể lực của em khôngthể chịu nổi, bởi vậy em có thể nghỉ ngơi tùy thích, lần này cũng chỉ mời ngườithân và vài người bạn tham dự thôi.”
Nghĩ đến khi anh đivào Vương gia, ở đại sảnh gặp một gã nhã nhặn, tuấn tú trẻ tuổi, anh nói cái gìmà… Hinh tiểu thư có thể đi thưởng thức nhạc hội…
Bởi vậy, Diêm TínhNghiêu quyết định muốn cô đến Diêm trang ở cùng anh. Cứ như vậy, anh chẳng nhữngcó thể gặp cô thường xuyên, gia tăng cơ hội tiếp xúc, cũng làm cho cô quen vớisự tồn tại của anh, lại có thể đoạn tuyệt với những gã có ý định với cô.
Đương nhiên đây chỉlà anh lén quyết định, Hinh nhi nhất định không đồng ý, cho nên… anh gian trá nởnụ cười, đợi đến Diêm trang, anh sẽ bắt cô phải ở lại, đến lúc đó cô cũng hếtcách.
“Có cần phải gấp đếnnhư vậy không?” Đương nhiên chỉ là nói vui, với điều kiện như Diêm Tính Nghiêu,có rất nhiều nhà có con gái tranh nhau muốn gả cho anh. Diêm gia lựa chọn VươngNinh Hinh, người ta chỉ biết hâm mộ cô là người may mắn, điểm ấy tự cô sẽ biết.Dù sao Diêm thị cũng là tập đoàn lớn, còn Vượng thị chỉ là xí nghiệp dạngtrung, đã nói như vậy rồi, thì cô còn có thẻ chạy đi đâu được nữa!
Nếu đáp ứng rồi, côtự nhiên sẽ không giãy giụa vô ích. Nhưng đối với hiệu suất siêu nhanh của anh,cơ hồ vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Gấp, đương nhiên gấp!Em có biết bao nhiêu người đang muốn có được em không?” Anh ôm cô thật chặt.
Cử hành nghi thứccông khai, xác định danh phận, chủ yếu là để cho những tên dám mơ tưởng xa vờikia chấm hết hi vọng. Nếu không, anh cũng không thể ngăn cản những tên kia có ýđồ với cô.
Nghe lời nói củaanh mang theo ý độc chiếm mãnh liệt, đổi lại là cô gái khác, mười thì có đếnchín tràn đầy vui sướng, mừng rỡ như điên, lập tức nhào vào lòng anh, nhưngVương Ninh Hinh thì lại hồn bay phách tán. Ông trời ơi! Cô mới mười lăm tuổi, vẫncòn vị thành niên mà!
Cô mạnh tay đẩy anhra, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng. “Chỉ là đính hôn mà thôi,anh, anh, anh… đừng có xằng bậy!”
“Xằng bậy? Ở đâu?Thương em còn không kịp, sao lại có thể xằng bậy chứ?” Anh vẻ mặt biểu tình nhưbị vũ nhục, đáy mắt lại lóe một tia dị thường, nhẹ nhõm thở dài một hơi màVương Ninh Hinh lại không phát hiện.
Cùng vị hôn thêthân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao có thể coi là chuyện xằng bậy,đúng không?
Vương Ninh Hinh cuốicùng cũng bị Diêm Tính Nghiêu lừa đến ở tại Diêm trang.
Mà hiện tại, DiêmTính Nghiêu lại thích nhất là buổi sáng, bởi vì mỗi buổi sáng khi anh tỉnh lại,mở mắt ra sẽ thấy vẻ đẹp làm cho anh quyến luyến không thôi, nhìn trăm lần màkhông hề chán, đó là vẻ đẹp tươi mát trong sáng của Hinh nhi. Theo thời giantrôi qua, ngày qua ngày dần khắc sâu vào tâm trí anh.
Thỏa mãn thở dài,nhẹ nhàng hôn lên chiếc má hồng hồng của cô, Diêm Tính Nghiêu mới đứng dậy đithay quần áo rồi xuống lầu. Mỗi buổi sáng, anh đều đến phòng tập bên trong Diêmtrang cùng sư phụ luyện võ hai tiếng, đây là thói quen mà anh từ nhỏ đã hìnhthành.
Không bao lâu, ngườilàm ở Diêm trang cũng dần dần thức dậy, quét rác, lau bàn,… phòng bếp bắt đầutruyền ra thanh âm của tiếng xoong chảo.
Mỗi ngày buổi sángđúng sáu giờ đồng hồ, sau khi tân trang chỉnh tề, Diêm lão phu nhân mới đi rakhỏi cửa phòng, đến đại sảnh ngồi ở vị trí cố định, chờ người giúp việc lấy mộtly trà xanh, rồi mới bắt đầu một ngày của Diêm lão phu nhân.
Diêm lão phu nhânđang uống trà, đột nhiên nghĩ đến… “Nghiêu nhi tối hôm qua hình như nhờ chuẩn bịtrà long nhãn táo đỏ.”
“Nhớ mà, chuyện củatiểu thiếu gia, Đoạn tẩu nào dám quên! Mới vừa rồi khi pha trà, tôi đã chuẩn bịhết rồi.” Dì Quyên lấy nó đến, rồi đặt trên bàn trà, bắt đầu phân loại.
“Nhớ rõ làm ấm mộtgiờ đồng hồ trước khi dùng.” Lão phu nhân đặt chén trà xuống, “Trà long nhãntáo đỏ uống vào mùa đông thì không thể tốt hơn, Nghiêu nhi luôn luôn sơ ý,nhưng lại nhớ rõ danh phẩm dưỡng sinh bổ khí này.”
Dì Quyên xuy một tiếngbật cười, hầu hạ Diêm lão phu nhân đã hơn một phần ba cái thế kỷ, tình cảm giữahai người đã sớm vượt qua quan hệ chủ tớ, khi tán gẫu cũng không đố kỵ.
“Anh làm sao lại nhớrõ trà long nhãn táo đỏ, nếu không phải gặp Hinh nhi thể chất mảnh mai lại sợ lạnh,mới muốn bồi bổ cho con bé, ngày hôm qua còn quấn quít lấy ta đòi phương pháppha chế! Ta còn thấy anh dặn dò Đoạn tẩu chuẩn bị đồ ăn hàng ngày thế nào, đềphòng không hợp khẩu vị của Hinh nhi.” Lão phu nhân nói rồi tiếp tục xem báo,Dì Quyên ở bên cạnh ghen tỵ nói: “Người ta thường nói, nữ sanh ngoại tộc, nhưngtôi thấy tiểu thiếu gia cũng thế, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy anh vì aimà tận tâm tận sức như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hinh nhi, mặc kệ làđang ăn hay đang ngủ, anh phải sắp xếp ổn thỏa mới yên lòng.”
Kỳ thật Dì Quyêncũng không phải là ghen tỵ, bà cũng rất yêu thích Hinh nhi, người tương lai sẽlà thiếu phu nhân của Diêm gia. Nhưng tiểu thiếu gia mà bà biết, tính cách ácliệt, vừa nóng nảy vừa thô bạo, chưa từng thấy anh ôn nhu biết cách săn sóc nhưthế bao giờ. Biết Hinh nhi thích ăn đường, trên người liền mang theo đồ ngọt; Vậnđộng rất hữu ích, mỗi ngày buổi tối đều thấy cùng cô dâu mới ngọt ngào thân mậttản bộ ở hoa viên. Thấy tiểu thiếu gia như vậy, bà không thể không hoài nghianh đầu anh có bị sét đánh trúng không nữa?
“Con gái của ngườita kết hôn liền có con rể, còn tôn tử của nhà ta mới đính hôn, mà cái gì cũngkhông có.”
“Nói bậy! Bọn họtình cảm là chuyện tốt. Từ khi Hinh nhi đến ở, Nghiêu nhi cũng không đi lại vớibọn huynh đệ lêu lổng của anh, như thế không phải là tốt sao? Đây cũng lànguyên nhân ta đồng ý cho anh đính hôn, bởi vì đứa trẻ Hinh nhi này có thể khốngchế được con ngựa hoang của Diêm gia chúng ta.” Diêm lão phu nhân tuyệt khôngăn dấm chua khi thấy tôn tử săn sóc cháu dâu tương lai, ngược lại còn cảm thấythực vui mừng.
“Không phải là Hinhnhi khống chế con!” Cô thậm chí còn không có ý niệm khống chế anh trong đầu!Diêm Tính Nghiêu một thân đồng phục nhẹ nhàng đi vào đại sảnh, tóc vẫn còn ướtcho thấy anh vừa tắm xong, “Là con tự nguyện đầu hàng.” Dáng người to lớn mộtmét tám cúi xuống, hôn lên má Diêm lão phu nhân và Dì Quyên. “Buổi sáng tốt lành,bà nội và Dì Quyên càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp.”
Diêm lão phu nhâncũng cao hứng, Dì Quyên lại có điểm nghi hoặc, “Bình thường ta cũng xinh đẹp vậy,hôm nay vì sao lại đổi thành ngày càng trẻ?” Tuy rằng tuổi trẻ cũng tốt lắm,nhưng… vẫn cảm thấy khẩu khí của tên tiểu tử này có vấn đề, rất kỳ lại!
“Bởi vì con ngửi thấymùi ghen tỵ trên người Dì Quyên.” Anh nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: “Nghenói ăn nhiều dấm chua rất tốt cho thân thể, cho nên con mới nói người ngày càngtrẻ nha!”
“Là như thế sao?”Là người thành thật nên dù bà còn nghi hoặc nhưng lại không thể lý giải nổi.
Diêm lão phu nhânnhịn cười, trừng mắt nhìn tôn tử liếc mắt một cái, ám chỉ anh: “Giễu cợt trưởngbối là hành vi không đúng!”
Diêm Tính Nghiêu cườicười nghịch ngợm.
Lão phu nhân cườixòa, cũng không chấp anh nói. “Đi đi, lên lầu gọi bảo bối của con xuống dùng bữamột chút, nếu không sẽ không kịp đi học.”
“Dạ, tiểu nhân tuântheo ý chỉ của lão Phật gia!” Anh khom người nói.
“Đi!” Không chịu đượcsự nghịch ngợm của tôn tử, lão phu nhân mở miệng nói, mặc dù trách cứ, nhưng lạikhông dấu được ý cười ở đáy mắt.
“Đạiphôi đản!” Diêm Tính Nghiêu vừa bước vào cửa phòng, thì một “Tiểu đạn pháo”liền bắn thẳng vào hắn, hắn dùng song chưởng lập tức ôm lấy “Tiểu đạn pháo” nàyvào lòng.
VươngNinh Hinh nắm lấy cổ áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng lên, đôimắt to sáng trong suốt cũng như đang phun lửa. “Tối hôm qua anh hôn trộm emđúng không?”
“Nàocó, sao anh phải hôn trộm em?” Hắn vẻ mặt vô tội nói.
“Anhcòn dám nói?” Nàng thở phì phì, cởi chiếc khăn quấn quanh cổ mình, đồng thờicởi nút thắt trên của áo ngủ ra, lộ ra một vết ửng đỏ trên chiếc cổ trắng hồng:“Vậy ký ấn này ở đâu ra? Đừng nói là muỗi đốt nha, em không tin, nói! Có phảianh làm hay không?”
“Anh…”Nói xạo thì rộng miệng, nhìn thấy nàng trợn mắt, hắn lớn tiếng nói: “Anh khônghề hôn trộm, đó là quang minh chính đại mà hôn…” Nhìn ấn ký xinh đẹp kia, đáylòng hắn kỳ thật rất đắc ý.
VươngNinh Hinh oa một tiếng khóc lên, nước mắt trong suốt cuồn cuộn chảy xuống.“Anh… sao có thể khi dễ người khác như vậy? Mỗi lần đều hại em… hại em bị đồnghọc cười… ô ô… anh là đại phôi đản, em… ô ô…em sẽ không bao giờ để ý đến anhnữa.”
“Hưm,đừng khóc, ngoan nào, không có khóc…” Hắn lo lắng trấn an nàng, ôm nàng vàotrong lòng. “Thực xin lỗi thôi, anh… anh sau này sẽ cố để không lưu dấu vết làđược chứ gì, em đừng khóc nữa, ngoan!”
Nàngkhóc một lát, mới ngừng lệ, nhẹ nhàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên,hắn bất đắc dĩ lau nước mắt cho nàng. “Không khóc mới ngoan, càng ngày cànggiống cái bao khóc nhè.”
“Cònkhông phải tại anh, đại phôi đản!” Nàng nghẹn ngào cãi lại.
“Anh…”Cơn tức của nàng dường như không nhỏ, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn, hắn đànhphải anh hùng hụt hơi, thừa nhận. “Đều là anh sai, anh là đại phôi đản. Nhưng…”Hắn cười tà mị, “Nếu em không mau đi thay đồ, chúng ta sẽ bị muộn a.”
“Muộn?!”Vương Ninh Hinh kêu lên một tiếng, quên cả việc hắn đang ở đó, liền vào phòngthay quần áo. “Nhanh lên, nhanh lên, muộn thì mất mặt lắm!”
Vàophòng thay quần áo, thấy nàng cởi áo ngủ ra, lộ ra da thịt trắng nõn nà nhưngọc, khát vọng của hắn nhất thời lại trỗi dậy, mạnh mẽ ôm lấy cổ nàng, tay cốđịnh đầu nàng, lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng nàng.
Nàngưm một tiếng, thử đáp lại nhiệt tình của hắn. Phản ứng của nàng trong nháy mắtđã châm lên dục hỏa của hắn, không nhịn được mà hôn nàng mạnh mẽ hơn.
Tuyrằng quyến luyến nụ hôn của hắn, nhưng Vương Ninh Hinh cũng không phải là lầnđầu, nàng thở hổn hển đẩy hắn ra nói: “Không được. Đến trường thôi, muộn rồi.”
“Vậyđừng đi nữa, dù sao em cũng học tốt như vậy rồi, không sợ rớt lại đâu.” Hắn dụhoặc nàng, môi vuốt ve cánh hoa mềm mại của nàng, vươn đầu lưỡi ra trêu đùa nàng,quyến luyến cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng.
“Nghiêu…không được…” Nàng cũng không muốn lại để hắn ăn trong tình trạng này, đếntrường học vẫn là an toàn hơn cả.
“Mặckệ…” Hắn cố gắng cuốn lấy nàng, không cho nàng cự tuyệt nhiệt tình của hắn, lửanóng từ trên cổ đã trượt xuống dưới. Giờ phút này, chỉ có lấy hành động thực tếđể ép buộc nàng.
Đôimôi nóng bỏng của hắn chuyển xuống bầu ngực no tròn của nàng, nhẹ nhàng mà cắn,mút lấy nụ hoa trên đỉnh núi khiến cho cả người nàng đều chấn động, dục hỏa bịthổi bùng lên làm cho nàng khó chịu, giãy dụa.
Cảmgiác được nụ hoa trên đỉnh núi vì hắn mà săn cứng lại, Diêm Tính Nghiêu nhịnkhông được lấy ngón tay nắm chặt nụ hoa bên kia, hơi thở nhè nhẹ: “Anh giữ đượcrồi…”
Nóixong, hắn di dời hướng tấn công sang nụ hoa bên kia, dịu dàng mà mút, dùng đầulưỡi bừa bãi tàn phá không ngừng làm cho nàng nhịn không được phải ngửa đầu rênkhẽ, nhằm vào cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể nàng mà đánh sâu vào.
Ngóntay bắt đầu tìm đến không gian bí mật riêng tư giữa hai chân nàng, mọi nơi đềunon mềm, ấm áp hấp dẫn hắn, nhẹ lướt qua nơi tạo ra khoái cảm của nàng, khiếnnàng run rẩy không thôi, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu thốt ra.
“Nghiêu…em nóng quá…”
“Chờmột chút sẽ tốt thôi.” Hắn tuyệt không dừng động tác lại, thầm muốn lấy lòngnàng.
Muốnngăn cản hắn, thân thể không ngừng giãy giụa vặn vẹo, nhưng không ngờ va chạmnày lại càng làm tăng dục hỏa trong hắn, nàng giật mình tỉnh táo lại.
“Khôngcần… Nghiêu… buông ra.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh đỏ bừng, mắt ánhlên một tia e lệ.
“Saovậy?” Dục vọng tràn ngập hắn mắt, hắn hờn giận giữ chặt cơ thể đang muốn dứtkhỏi người mình của nàng.
“Khôngđược, em muốn đến trường.” Nói xong, nàng ngửa đầu hôn nhẹ lên môi hắn, rồi lậptức mặc quần áo vào.
DiêmTính Nghiêu thất bại, mắng thầm một tiếng, bất đắc dĩ theo nàng đi ra ngoài.
Cuốituần là ngày kỷ niệm thành lập trường, vì thể từ đầu tuần cho đến lúc đó, cácđối tượng dự thi của các hạng mục đều tập trung lại đây để tham gia đấu vòngloại, bán kết, còn trận chung kết đương nhiên sẽ được tiến hành trong ngày kỷniệm trường.
Chonên mấy ngày này dù muốn ở lại phòng học hay đi cổ vũ cho đồng học thì đều docác thầy giáo quyết định. Hôm nay là buổi chiểu, sẽ diễn ra trận bán kết bóngrổ, đây cũng là hạng mục trọng điểm trong cuộc thi lần này, vì thế đại đa sốcác lớp học đều được nghỉ, tất cả đều tập trung quanh sân vận động để cổ vũ.
ĐoạnChi vội vàng chạy đến phòng học, lúc này mới phát hiện phòng học lớn như thếnhưng chỉ còn lại Vương Ninh Hinh và nàng.
“NinhHinh, trận bóng đã bắt đầu rồi, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không sẽ khôngchiếm dược chỗ đâu.” Cách nói này, nàng chỉ có lén mới dám dùng, từ khi NinhHinh đến Diêm trang, nàng phải đổi cách nói chuyện, bởi vì nàng phát hiện DiêmTính Nghiêu ngoài hắn ra, không thích ai khác nói chuyện thân mật với Ninh Hinhcả.
“Bạnđi là được rồi. Mình thấy không khỏe.” Vương Ninh Hinh mệt mỏi tựa cằm lên bàn.
“Khôngkhỏe? Bạn bệnh sao?!” Xong đời , nàng sẽ bị thiếu gia làm thịt.
“Mìnhkhông bệnh đâu, bạn cũng đừng khẩn trương như vậy!” Bàn tay day day thái dương,sau đó Vương Ninh Hinh cho tay đang lạnh cóng lại vào túi áo khoác để sưởi ấm.“Thời tiết rất lạnh, nghĩ đến việc phải đi ra ngoài cổ vũ, mình càng mệt mỏihơn. Bạn nên đi xem vương tử bóng rổ của mình đi, mình không đi cùng bạn đâu.”Vốn cũng muốn đi để nhìn vương tử bóng rổ của Đoạn Chi, đáng tiếc nàng sợ lạnh,thời tiết càng lạnh, việc gì nàng cũng không có hứng thú.
“Nhưngmà… trong lớp chỉ còn một mình bạn… rất nguy hiểm, mình lo…” Đoạn Chi có chútdao động. An toàn của Ninh Hinh rất trọng yếu, để nàng lại một mình, vạn nhấtcó điều gì sơ xuất, nàng nhất định sẽ bị thiếu gia cắt thành mười tám mảnh chochó ăn. Nhưng… tưởng tượng đến vương tử bóng rổ kia, mắt Đoạn Chi liền rựcsáng.
VươngNinh Hinh thở dài đứng lên, “Mình đến phòng y tế nằm một lát, ở đó có cô y tálàm bạn với mình, bạn có thể an tâm đi cổ vũ cho vương tử bóng rổ anh tuấn tiêusái của mình rồi chứ!”
“Nhưngmà…”
“Đừngnhưng nhị gì nữa, thiếu đi tiếng nói của bạn, vương tử của bạn cũng sẽ không cótinh thần để chơi bóng, vạn nhất thua…” Vương Ninh Hinh cố ý hù dọa Đoạn Chi.
“Bạnnói bậy, anh ấy… không biết mình, bởi vậy sẽ không vì thiếu sự cổ vũ của mìnhmà thua đâu! Bạn nhanh đến phòng y tế nghỉ ngơi đi, kết thúc trận đầu, mình sẽđi tìm bạn, bye!” Đoạn Chi nói xong hai câu, rồi nhanh chân chạy đi.
Nếulà nàng nói bậy, vậy chạy nhanh như vậy để làm gì? Vương Ninh Hinh nhìn theobóng dáng Đoạn Chi khẽ lắc đầu.