Người Tình Của Đại Ca

Chương 2




“Ai da!” Vương TuyếtLê dùng sức đẩy mạnh, Đoạn Chi kêu lên một tiếng rồi ngã nhào về phía thân cây,túi sách cùng rác rưởi rơi hết xuống đất. “Vương … Vương Tuyết Lê, rốt cuộc cô…muốn thế nào? Không cần phải… quá đáng như vậy.” Đoạn Chi lấy hết dũng khí,đáng tiếc lời nói lại lắp bắp, làm người nghe không cảm thấy nửa điểm uy hiếp.

“Tao quá đáng thìsao? Mày làm gì được tao!”

“Mới chỉ đẩy nhẹ mộtcái mà đã bảo tao quá đáng? Kịch hay còn chưa hết đâu!” Ba người bộ dạng “lươngthiện” nhưng động tác tuyệt không thiện lương, một cước đá bay túi sách ĐoạnChi.

“Không!” Đoạn Chikhông kịp làm gì, nhìn theo đống sách vở đã tan nát, cô nhát gan nên cũng khôngdám phản kháng, vội vàng thu dọn lại, chỉ dám nói trong tiếng khóc: “Các cô…sao có thể…, lại coi thường người khác như vậy.”

“Coi thường mày thìsao?” ba người dùng sức giữ chặt Đoạn Chi, mở miệng uy hiếp: “Nếu mày không tựđộng rút khỏi cuộc thi, cũng đừng trách tao động thủ, nghe vậy được không?”

“Mình … không thểlàm được! Trù vương tam tái quyền là mình khổ công mới giành được…, mình tuyệt… đối sẽ không rút lui.” Cô cố nén nỗi đau thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, mubàn tay bị gót giày dẫm lên đau đến thấu xương, cô cố cam chịu, thế nhưng nướcmắt vẫn chảy ra, lăn dài trên má, tay cô thật sự rất đau.

Trước đây, chịu đủmọi sự coi thường và ức hiếp của bọn chúng nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng giờkhắc này, cô nhìn ba người trước mặt, hận ý trong mắt không thể che dấu, nhìntrừng trừng bọn họ. Vì sao? Vì sao thế giới này lại có loại người vô sỉ đến cựcđiểm như vậy, chỉ giỏi ức hiếp người khác.

Những nữ sinh nàycũng thấy lạnh trong lòng, “Mày.. mày nhìn cái gì, cẩn thận tao… móc mắt màyra.” Ông trời à, cô còn chưa nhìn thấy đôi mắt nào tràn đầy hận ý đến vậy.

“Chỉ cần mày nhườngquyền thi đấu cho tao, chúng tao cũng không làm khó dễ mày. Mày kiên quyết từchối cũng đâu được lợi gì, đây cũng là chị hai tao rơi vào tình thế bắt buộc, tốtnhất mày đừng từ chối nữa.”

“Buông Đoạn Chira!” một giọng nói êm ái truyền đến, ba người cùng sửng sốt, Vương Ninh Hinh đãxông lên đẩy ba cô gái kia ra, giải cứu cho Đoạn Chi.

Đoạn Chi nhìn VươngNinh Hinh, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong lòng nghẹn ngào, nhịn không đượckhóc to một tiếng, đem những uất ức cũng oán hận biến thành nước mắt, khuôn mặtthoáng có điểm mừng rỡ. “Ninh Hinh… Ninh Hinh…”

Vương Ninh Hinh thậtcẩn thận kiểm tra Đoạn Chi. Lành lặn, trừ những vết trầy xước bên ngoài, ngoàira không còn tổn thất nào khác.

Vương Ninh Hinhtrong trường rất nổi tiếng, các cô liếc mắt một cái liền nhận ra. “Vương NinhHinh, tan học rồi, sao cô còn chưa về nhà?” ba người chột dạ liếc mắt một cái,Vương Tuyết Lê vì là chị cả uy nghiêm, đành phải chủ động ra mặt.

“Bạn là Vương TuyếtLê?” Vỗ vai Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh gật đầu trấn an cô, ý bảo cô đứng sang mộtbên, rồi mới quay sang nhìn Tuyết Lê cười nhẹ. “Thực xin lỗi, Đoạn Chi là bạncùng lớp với mình, bạn ấy rất nhát gan, không biết làm sao lại đắc tội với cácbạn, tiện thể nhân đó mà đem tay bạn ấy dẫm đạp?”

“A… tôi…” Cái này gọilà không động thủ, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười, hơn nữa Vương Ninh Hinh tuy rằngkhông quá đáng sợ, nhưng trong trường cũng có nhiều quen biết, đắc tội cô thựckhông có tốt, cũng chính vì thế nên các cô mới phải chờ đợi cho đến lúc NinhHinh rời đi mới ra tay, hơn nữa việc này nếu nói ra, chỉ gây rắc rối cho chịhai.

“Chúng tôi chỉ muốncon bé chết tiệt này nhượng lại quyền thi đấu Trù vương cho chị hai, lại khôngnghĩ con bé kia có chết cũng không chịu, chúng tôi đành phải giáo huấn nó mộtchút, xem có thông minh ra tí nào không.”

Không nghĩ tới nhữngcô gái này ngoài diện mạo ra, ngay cả suy nghĩ cũng xấu nốt, không phân biệt trắngđen, đông tây nam bắc, rõ ràng đuối lý, lại còn dùng bạo lực, đe dọa và ép buộcđối phương.

Loại người dã mannày căn bản không thể nói lý lẽ, huống chi cô cũng không sợ. Vương Ninh Hinh trựctiếp khiêu chiến, chống lại Vương Tuyết Lê. “Bạn học Vương muốn tham gia cuộcthi, mình có thể biết tại sao không?”

“Đương nhiên là muốntrở thành Trù vương rồi, thế mà cô cũng thắc mắc sao!” cô em thiện lương đắc ýcười nhạo nói. Với Vương Ninh Hinh xuất thân cao quý, khí chất thiên kim tiểuthư vừa hận vừa ngưỡng mộ, luôn xem cô không vừa mắt, hôm nay cơ hội đến màkhông nhạo báng cô vài câu thì thực sự là có lỗi với chính mình. Hiển nhiênkhông thấy cô là người tốt, cứ như vậy ngạo nghễ nói.

“Bạn mới là đại ngungốc, người bị lưu ban đến hai lần thì thông minh ở đâu, bạn còn dám vác mặt đimắng người khác là ngốc?” Đoạn Chi tuy sợ hội ba chị em này, khi mình bị mắngthì âm thầm chịu đựng, nhưng nghe bọn chúng mắng Vương Ninh Hinh, từ đáy lòngcô cảm thấy rất khó chịu.

“Con xấu kia … màymuốn chết phải không? Được, để tao giúp mày!” Liên tục bị lưu ban hai năm, là nỗiđau lớn nhất trong lòng cô, ai dám động đến vết thương của cô, cô liền cùng kẻđó liều mạng. Thẹn quá hóa giận cô không nói hai lời, lấy ra một cây đao ThụySĩ dùng sức hướng tới Đoạn Chi mà đâm.

“A!”

Tiếng hét chói taivang lên…

Thấy con dao đanghướng đến chỗ các cô, Vương Ninh Hinh vội đẩy Đoạn Chi ra, chính mình lại khôngkịp né tránh, mắt nhắm lại. bàn tay thì nắm chặt, chờ đợi nỗi đau sắp đến.

Đột nhiên, không hiểusao cô lại bị đẩy đến bức tường, một luồng hơi ấm áp bao phủ xung quanh, khôngcảm thấy đau đớn gì.

“Diêm TínhNghiêu?!” Không biết là ai kêu ra tên này, các nữ sinh ở đây ai nấy sắc mặt đềutrắng bệch.

“A, sao lại khôngđau nhỉ?” Vương Ninh Hinh buông lỏng bàn tay, vụng trộm thăm dò người phía trước.Cô giương mắt nhìn lên…

Sao lại là anh? Mộtngày thấy anh hai lần, thật đúng là khiến trái tim Vương Ninh Hinh chịu không nổi.

Diêm, Vương hai nhàđều là đại thương gia ở Đài Bắc, vì xã giao nên cũng đã gặp mặt vài lần, đạikhái là lập trường của hai người khác nhau, Vương Ninh Hinh thấy anh thì liền lẩntrốn, trốn không xong thì coi như không thấy, mà anh cũng làm ngơ. Bởi vậy mặcdù gặp nhau rất nhiều, cũng biết nhau, thế nhưng lại chưa một lần trò chuyện.

“Không đâm trúngđương nhiên sẽ không đau!” Diêm Tính Nghiêu tức giận trả lời.

Nhìn thấy VươngNinh Hinh bộ dạng ngơ ngác ở trong lòng anh, làm anh vừa tức giận lại vừa buồncười, nhớ tới cảnh nguy hiểm vừa rồi, trong lòng lửa giận bùng lên, anh tức giậnnắm lấy tay cô hét to. “Em thật ngu ngốc! Đầu óc chỉ để trang trí thôi sao?”

“Em…” Vương NinhHinh rụt cổ quay đầu đi, tránh tiếng thét chói tai của anh, mới phát hiện ngườivừa định đâm mình hiện nằm ôm cánh tay mà rên rỉ, người cong lại như con tôm,mà Vương Tuyết Lê cùng cô gái còn lại thì co rúm lại như chuột nhìn thấy mèo,còn có hai người con trai mặc đồng phục của học viện đứng bên cạnh giám sát cáccô.

“Ngu ngốc! Em nghĩcơ thể mình làm bằng kim cương à? Dám dùng thân thể chắn dao, chán sống rồi chắc?”

“Em… em…” VươngNinh Hinh hai tay ôm đầu, thiếu chút nữa bị tiếng hét của anh làm cho điếc,giương đôi mắt to nhìn vẻ mặt dọa người của anh. Thật đáng sợ! Sống lâu như vậy,cho tới bây giờ không có người nào hét như thế với cô, hôm nay là lần đầu,nhưng lại làm cô hoảng sợ đến ba ngày không hết.

“Em cái mà em?Không nói nổi sao!” Nhìn thấy cô bị chính mình dọa đến ngây ngốc, bất giác anhkìm lại khẩu khí của mình.

“Em… em cũng khôngphải cố ý, chỉ là… chỉ là nhất thời không tránh kịp thôi!” Vẻ mặt đáng thương,ánh mắt vô tội nhìn anh.

Diêm Tính Nghiêunghiêm mặt trừng mắt nhìn cô, “Em thật ngu ngốc, nếu biết mình không có bản sự,không cần mơ tưởng làm anh hùng cứu người, em cho là mình có mấy cái mạng? Đạingốc nữ!”

Cũng do chính mìnhlỗ mãng, cho dù bị mắng, cũng chỉ biết nghe, dù gì anh cũng là ân nhân cứu mạngcủa cô.

Vừa nãy chỉ cách mộtly nữa thôi là con dao kia đã trúng người cô rồi, nếu không phải anh động tácnhanh nhẹn, một cước đá phăng con dao, chỉ sợ nhân sinh của cô đã chấm dứt ngaytại hôm này. Tuy rằng mỗi lần gặp, cô đều lạnh lùng, đều làm anh suy sụp cùng hờngiận, nhưng nghĩ đến từ nay về sau không còn nhìn thấy cô nữa, đáy lòng bỗngdưng chạnh lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô tự nhiên dùng sức.

“Đau!” Vương NinhHinh hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn.

Diêm Tính Nghiêu lậptức buông ra, nhưng lại vẫn tức giận nói. “Như vậy cũng không chịu được, em cóbiết con dao kia mà đâm trúng mình thì sẽ thế nào không?”

Vương Ninh Hinh vỗvề cánh tay, đôi mắt như biển nước mênh mông mở to nhìn anh. Diêm Tính Nghiêu bịnhìn đến không chịu nổi, một tay đặt trên eo kéo cô vào lòng mình. “Xem em saunày còn dám lỗ mãng như vậy không!” Lời nói không còn trách cứ nữa, lại mangtheo vài phần ôn nhu.

Nhìn đại ca ôm tiểumỹ nhân trong lòng, Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi không khỏi ngây người, cô… thật đẹp,vẻ đẹp lay động lòng người, còn làm cho người khác mê mẩn.

Đôi hàng mi thanhtao cân xứng, đôi mắt to tròn, tinh khiết, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môichín mọng, gương mặt tỏa ra nét thanh khiết, dịu dàng, hài hòa trên làn da nõnnà như ngọc.

Đặc biệt là đôi mắttĩnh lặng trong suốt kia, dường như có thể chứa đựng cả bầu trời, lúc này lạimang thần sắc xấu hổ, càng làm người khác không thể kháng cự.

“Đại ca!” Vẫn chưahết hoàn hồn, Tôn Duy Ma không đành lòng nhìn Vương Ninh Hinh bị pháo oanh tạckhông còn đường chạy trốn, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Anh rốt cuộc có hiểucái gọi là thương hoa tiếc ngọc hay không?! Anh dọa em ấy như vậy, đối với đạimỹ nhân ôn nhu thê này, anh thực sự nhẫn tâm sao!” Lấy khửu tay lặng lẽ huýchTriệu Phi, anh đi đến trước mặt Vương Ninh Hinh, nhã nhặn khom người nói: “BạnVương Ninh Hinh, xin chào! Người bộ mặt hung thần ác sát này là Triệu Phi, cònngười anh tuấn tiêu sái, thông minh cơ trí, phong độ nhất chính là anh, họ Tôntên Duy Ma, bọn anh đều là huynh đệ kiêm bạn bè của vị anh hùng cứu mỹ nữ nổidanh này.”

“Bạn tốt!” Tôn DuyMa cùng Triệu Phi là bạn và cũng là trợ thủ đắc lực của Diêm Tính, cũng là nhânvật nổi danh, Vương Ninh Hinh mặc dù chưa thấy qua, nhưng từ hồi đi học cũng đãnghe nói đến .

“Quả nhiên lời đồnkhông sai! Gặp em ở đây, mới nhớ là học viện có tổ chức bình bầu tam đại mỹnhân mà em lại có số phiếu cao nhất, vốn đang có chút hoài nghi, không nghĩ tớihôm nay lại có thể diện kiến người đẹp, quả thật danh hiệu này thuộc về em làkhông sai chút nào. Không biết anh có vinh hạnh được làm bạn với em không.” Nóirồi, Tôn Duy Ma vươn tay ra chờ cô, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Diêm đạica của bọn họ xám ngắt lại.

“Anh nữa!” TriệuPhi cũng kích động yêu cầu.

“A, đương nhiên…”Vương Ninh Hinh thoát khỏi vòng tay của Diêm Tính Nghiêu, hào phóng vươn tayra.

“Đương nhiên khôngđược!” bàn tay nhỏ bé ở giữa chừng đã bị Diêm Tính Nghiêu nhanh tay lẹ mắt chặnđứng, người cũng một lần nữa lại rơi vào trong lòng anh.

“Em không sao, anhbuông tay ra!” Vương Ninh Hinh bị ôm lơ lửng giữa không trung, giãy giụa cố gắngthoát khỏi vòng tay anh, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại hoàn toàn không quan tâm đếnviệc cô kháng cự.

“Có thể làm bạn,nhưng không nhất thiết phải bắt tay.” Trừng mắt liếc hai người một cái, anh độtnhiên cảm thấy hai tên này mồm thì nói làm bạn nhưng bộ dạng thực sự chướng mắt,nhất là cái tên công tử Tôn Duy Ma.

Biểu tình lạnh lùngdù không tỏ vẻ uy hiếp, nhưng thực ra là anh đang giận cực độ, Triệu Tôn haingười lại biết rõ sự bình tĩnh của anh chỉ là giả dối, kỳ thật đáy lòng bọn họcũng có chút kinh hãi, “Bão táp sau tĩnh lặng” chính là lúc này đây, tốt nhất vẫnđề phòng thì hơn.

Xem ra là không thểnắm tay đại mỹ nhân rồi, hai người không phải không tiếc nuối, nhưng cũng chẳngbiết làm sao. Bọn họ tự biết thanh xuân còn dài, còn chưa có hưởng thụ hết,quay sang nhìn đại ca, ho khan một tiếng, rồi đồng thời lùi về phía sau.

Diêm Tính Nghiêu lạitrừng mắt liếc bọn họ một cái. Các cô cũng thức thời đó!

Không quan tâm đếnbọn họ nữa, mày rậm khẽ nhếch, anh bắt đầu xử lý chính sự trước mắt.

“Các cô chính làtam cô nương?” Thanh âm lãnh đạm vang lên làm ba người hoảng sợ gật đầu, biểuhiện giống như chuột khi nhìn thấy mèo, không dám ho một tiếng. Bộ dạng kiêu ngạo,không để ai trong mắt vừa rồi đã biến đâu mất, các cô giờ giống như “người thiệnsợ ác”.

“Hai người này là bạntôi, tôi không muốn nhìn thấy họ gặp nguy hiểm gì nữa, các cô hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!”nhìn thấy Diêm Tinh Nghiêu, cho dù thế nào đi nữa, chạy trốn vẫn quan trọnghơn! Ba người vội vàng xoay người bỏ chạy.

Nhìn bọn họ vắtchân lên cổ mà chạy, Đoạn Chi cúi đầu thu dọn sách vở cùng rác rưởi, mà tronglòng mừng thầm. Cô vẫn muốn tránh xa Diêm Tính Nghiêu, tuy rằng anh nói giúpcô, nhưng mà… anh thật đáng sợ!

Vương Ninh Hinh đẩyDiêm Tính Nghiêu ra, định ngồi xuống hỗ trợ Đoạn Chi thu dọn.

Diêm Tính Nghiêu ngạcnhiên, lập tức nắm lấy cánh tay của cô, không khỏi hờn giận nói: “Em ở đó làmgì?”

“Giúp Đoạn Chi, anhkhông nhìn thấy sao?” Cô không rõ anh vì cái gì mà tức giận?

“Không cần giúp!” mặtanh xám lại, chả lẽ thứ rác rưởi kia so với anh còn quan trọng hơn?

“Vì cái gì…”

“A Duy cùng A Phicũng muốn giúp Đoạn Chi, có bọn họ hỗ trợ là đủ rồi.” Lời này vừa nói ra, độtnhiên bị nhắc đến tên Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi bất giác giật mình, kêu “A” mộttiếng, Diêm Tính Nghiêu lập tức nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.

Uy vũ khiến hai ngườilập tức tươi cười một cách cứng ngắt. “A, để bọn anh! Đều là quân tử, lấy việcgiúp người làm vui.” Bọn họ cố nén tiếng khóc thảm trong lòng, lẳng lặng ragiúp, ô ô… sao lại khổ thế này?

Thình lình xảy rachuyển biến, Đoạn Chi vừa mới kinh sợ một trận, lần này lại tiếp tục hoảng hốt.

“Nhưng mà…” VươngNinh Hinh vẫn do dự, làm phiền người khác như thế liệu có tốt không?

“Vương đại tiểu thưkhông phải là luôn lãnh đạm sao, ngày thường ngay cả một câu cũng lười nói, khinào lại hay vòng vo, tính tình hòa ái dễ gần như thế?” Diêm Tính Nghiêu hai taygiao nhau ở trước ngực, mang chút trào phúng nói. Hơn nữa với anh cô càng đặcbiệt lạnh lùng!

“A…” Vương NinhHinh không còn lời nào để nói. Cúi đâu thầm nghĩ, cô vẫn luôn lãnh đạm, giúp ĐoạnChi chẳng lẽ vì cảm phục ý chí kiên cường của cô ấy?

Mắt thấy hai ngườitừ từ đi tới, Đoạn Chi vội vàng cầm túi sách đứng lên. “Cám ơn, mình ổn rồi,các bạn tiếp tục trò chuyện, mình đi xử lý túi rác này, hẹn gặp lại!”

“Chờ một chút, vở củabạn này…” Vương Ninh Hinh nhớ ra là quên trả vở cho cô, đây cũng chính là lý dokhiến cô quay lại tìm Đoạn Chi.

Đoạn Chi vội vàngđem nó nhét vào túi sách, đầu cũng không quay lại, nắm lấy túi rác co chân bỏchạy.

Tôn Duy Ma và TriệuPhi cũng sợ tính tình đại ca mình, bỏ lại một câu: “Chúng ta đột nhiên nhớ tớicó chút việc muốn làm, bye!”

Hai người theo sátsau rồi biến mất, nhất thời trong khuôn viên rộng lớn như vậy chỉ còn lại haingười kia đang đứng.

Tự nhiên tĩnh lặnglạ thường, ngay cả không khí dường như cũng trở nên loãng hơn, Vương Ninh Hinhcảm thấy khó thở. “A, trời sắp tối rồi, em…”

“Chúng ta đi ăncơm!” Diêm Tính Nghiêu không chờ cô nói xong.

“Không được!” Trựcgiác mách bảo, ngay lập tức cô cự tuyệt.

“Vì cái gì em luôntừ chối anh?” Vừa nói, cả người lập tức tản mát ra khí phách dọa người, đi bướcmột tới chỗ Vương Ninh Hinh, anh hôm nay phải đòi lại công đạo cho chính mình.“Có phải anh không vừa mắt em, cho nên mỗi lần thấy anh, đều hận không thể lậptức bỏ chạy? Nếu không, rốt cuộc vì cái gì? Em chán ghét anh đến thế sao?”

Cô lui một bước, sắcmặt trắng bệch. “A, không phải, anh lầm… rồi , em… bởi vì… bởi vì lái xe đangchờ trước cửa, cho nên… em có thể về nhà ăn, không cần phiền anh.”

“Lý do!” Xem anh dễbị lừa gạt thế sao, anh như thế nào nhìn không ra cô đang viện cớ chứ? Anh uyhiếp nói: “Hôm nay nếu không nói thật đừng mong anh để em đi, nói được làm được,không tin em có thể thử!”

Thấy anh khẩu khímười phần hống hách, Vương Ninh Hinh lập tức hiểu anh định làm thật, liếc mắtqua không gian yên tĩnh xung quanh, phát hiện không có người nào có thể cứu cô,cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ ủy khuất, liền kêu to một tiếng: “Chán ghét, rõràng là mỗi lần đều dùng ánh mắt hung tợn nhìn em, giống như em là quái vật,làm chướng mắt người khác vậy. Nhìn ánh mắt như vậy, tất nhiên là phải trốn đirồi, có ai thích chính mình trở thành quái vật? Anh đã chán ghét em, vì cái gìmà em phải yêu thích lại cơ chứ?” Trừng mắt liếc anh một cái, nói to hai chữ “Đạingốc”, rồi Vương Ninh Hinh xoay người bỏ chạy.

Diêm Tính Nghiêuchoáng váng, ngơ ngác nhìn theo bóng hình xinh đẹp đang nổi giận bỏ đi, cũngkhông biết trải qua bao lâu, cho đến một tiếng chim hót cắt qua khu rừng trốngvắng, anh mới lấy lại tinh thần. Anh không biết nên khóc hay nên cười. “Thì raem nghĩ như thế? Làm sao lại coi em là…” Làm sao có thể động lòng với quái vậtđược chứ?

“Đinh…” đồng hồ báothức Tiểu trư vang lên.

Từ trên trang sách,khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên. “A, đã đến giờ!” Cô lưu luyến không nỡ rời cuốnsách đã đọc được hai phần ba, thôi để mai đọc tiếp vậy!

Bỏ áo ra ngoài quần,cô đứng dậy xuống lầu, định uống một chén trà nóng trước khi đi ngủ, trà nàygiúp người ta ngủ ngon hơn, đây cũng là thói quen hàng ngày của cô.

“Cha!” Nhìn thấycha đang ngồi trên sofa dưới phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, cô vui mừng nhàovào lòng cha, dang hai cánh tay ôm lấy cha mà nũng nịu nói: “Cha có mang quà vềcho con không? Hinh nhi đã vài ngày không gặp cha rồi, cha biết con nhớ cha đếnthế nào không!”

“Cha cũng nhớ tiểuHinh nhi của cha.” Ôm lấy thân hình ấm áp, nghe tiếng nói ngọt ngào của nữ nhi,Vương Thiên Hữu liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, mỏi mệt mấy ngày trời cũngtiêu tán hơn phân nửa.

“Cha không thươngHinh nhi, cũng không biết Vương chủ tịch làm những gì, mà mấy ngày nay luôn sớmđi tối về.” Cô hừ một tiếng, không tin nói: “Nếu cha thật sự nhớ Hinh nhi, vậysao không sớm trở về cùng Hinh nhi dùng bữa tối?”

Ông cười khổ nói:“Cha cũng muốn vậy, có thể cùng Hinh nhi bảo bối đáng yêu của cha ăn cơm và nóichuyện, là hưởng thụ lớn nhất của cha, nhưng mà gần đây công ty đã xảy ra một sốchuyện, làm cha bận tối mày tối mặt, ngay cả thời gian dùng cơm cũng không có,chỉ hận mình không phải là ba đầu sáu tay.”

“Thì ra là vậy,thương cha quá đi… con xin lỗi, cha, là Hinh nhi không đúng.” Cô lúc này mớiphát hiện cha gầy đi nhiều, thần sắc cũng có chút tiều tụy, Vương Ninh Hinh tâmtình phức tạp, hàng lông mày nhăn lại. “Công ty xảy ra chuyện lớn sao? Có rắc rốilắm không cha? Hinh nhi vô dụng, không có biện pháp giúp cha bớt phiền.”

Vương Thiên Hữu vuốtmái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói, “Đứa ngốc, chỉ cần nhìn thấy Hinh nhi mỉmcười ngọt ngào, là phiền não của cha sẽ biến mất hết, tâm tình cũng sẽ tốt hơn,là Hinh nhi giúp cha nhiều nhất a. Còn chuyện công ty, chờ con lớn lên hãy nói,trước mắt có cha lo rồi, không cần phiền tiểu bảo bối hao tổn tâm trí.”

“Nhưng mà…” Thấycha ánh mắt mơ hồ toát ra vẻ mệt mỏi cùng lo âu, cô biết sự tình nhất địnhkhông đơn giản.

“Không nhưng mà, chỉcần con khoái lạc mà sống, chuyện này có cha xử lý đủ rồi, con cũng đừng nghĩnhiều, làm tổn hao tâm trí.” Vương Thiên Hữu không muốn đặt rắc rối lên người nữnhi của mình, Hinh nhi tuy là con gái một của ông, tương lai sẽ là người thừa kếduy nhất, nhưng trước mắt cô vẫn còn nhỏ tuổi, cuộc sống vẫn là vô ưu vô lo, chỉcó điều… nguy cơ lần này ông có thể thuận lợi vượt qua được không? Mặc kệ nhưthế nào, vì ái nữ và xí nghiệp Vương thị, ông nhất định phải cố hết sức mình, nếulần này thua thì không thể nào gượng dậy được. “Mọi chuyện cha sẽ lo.”

Vương Ninh Hinhnhìn thẳng vào mắt ông. “Vâng!” Cô ôm lấy tay ông, khuôn mặt phớt hồng xinh xắnvui vẻ cười nói, “Cha cố lên, Hinh nhi vĩnh viễn ở bên cha.”

Vương Thiên Hữu ômchặt nữ nhi cười ha ha, hôn lên gò mà thơm tho của cô nói, “Đây mới là bảo bốingoan của cha!”

“Đúng là phụ nữ lúcnào cũng có thể tán gẫu được, không cần ngủ sao? Ngày mai bộ không phải đi học,đi làm nữa?” Vương Tôn Linh xinh đẹp hai tay khoanh, bộ dáng nhăn nhó, nếu thêmmột đôi mắt kính hình tam giác, thì rất giống Lý hiệu trưởng trong phim hoạthình “An Ni công chúa”.

“A, sữa sữa, con muốnuống sữa.” Vương Ninh Hinh lập tức nhảy ra khỏi lòng cha, nói nhỏ rồi đi vàophòng bếp. Cô rất sợ mẹ mình lải nhải.

Vương Thiên Hữu độngtác không nhanh không chậm, đứng lên ôm lấy vợ mình, “Bà xã yêu quý…

Hoa uyển học viên –phòng học năm hai

“Ninh Hinh!” ĐoạnChi đến chỗ ngồi của Vương Ninh Hinh, ánh mắt chờ đợi.

“Có việc gì không?”Cô đang đọc sách giáo khoa hàm số liền ngẩng đầu lên. Tự lần trước giúp ĐoạnChi, Đoạn Chi vốn nhát gan mới biết được Vương Ninh Hinh là người tốt bụng, từđó hai người thành bạn tốt của nhau.

“Mình…” khuôn mặtĐoạn Chi ửng hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Để chuẩn bị cho cuộc thi mình đãlàm một số món ăn, hôm nay là ngày cuối tuần, buổi chiều mình muốn làm thử, bạnđến giúp mình nếm thử xem có chỗ nào thiếu sót không nhé?”

“Hôm nay?” lẽ rahôm nay cô phải học lớp dương cầm, thế nhưng thầy giáo có việc nên được nghỉ.“Nếm thì không thành vấn đề, nhưng nói trước, mình chưa bao giờ vào bếp, thếnên đừng nghĩ mình có thể giúp bạn được việc gì trong bếp đấy nhé!”

“Yên tâm, mình biết,chỉ cần bạn nếm giùm mình thôi, mình cũng không dám nhờ bạn làm trợ thủ, sao cóthể để đệ nhất mỹ nữ vào bếp được chứ!” Đoạn Chi nháy mắt giễu cợt cô.

“Nói cho bạn biết,thiên hạ không có mỹ nhân thập toàn thập bích đâu.” Cô vô tình nhún vai. “Aicũng có sở trường riêng thôi!”

******

Sau khi xuống xecùng Vương Ninh Hinh, Đoạn Chi đẩy cảnh cửa sắt màu đen nhỏ ở bên cạnh cổng lớn,dẫn Vương Ninh Hinh đi vào một tòa hào trạch to lớn.

Đại môn đến sảnh lớnđều là kiến trúc theo kiểu Âu châu, từ con đường này đến thẳng phòng chính, ở mặttiền có bồn phun nước lớn, ở giữa là bức tượng hải thần hùng vĩ, hai bên trảidài hoa mộc, làm cho không gian nơi đây ấm áp hẳn.

Đó mới chỉ là khíthế bên ngoài, thật dễ dàng nhận thấy nhà mà mẹ Đoạn Chi giúp việc không phảilà một gia đình bình thường. Vương Ninh Hinh nghĩ rằng, nếu có cơ hội, cô nhấtđịnh phải đi thăm xung quanh, cô rất có hứng thú với tòa nhà mang không khí cổxưa này, dường như bên trong nó ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Đoạn Chi cũng giúpviệc ở đây, chuyên việc bếp núc, liền kéo Vương Ninh Hinh đi phòng bếp phíasau, chuẩn bị làm đồ ăn.

Đoạn Chi mang tràhoa lài và hai loại bánh điểm tâm, đặt lên bàn nói, “Lúc nãy ít thời gian ăncơm trưa, Ninh Hinh, bạn ăn tạm chút này cho ấm bụng.”

“Cám ơn!” VươngNinh Hinh cầm lấy khối thạch đào tinh tế cắn một miếng, nhìn thấy Đoạn Chi đanglấy mật ong, cô hỏi: “Thật kỳ quái, Đoạn Chi, nhà lớn như thế này, lẽ ra phảicó rất nhiều người mới đúng, nhưng mình vào đã lâu như vậy, sao ngay cả mộtbóng người cũng không gặp?”

Đoạn Chi vội vàngnói: “Nhà này chỉ có hai chủ nhân, thiếu gia buổi tối mới về, bình thường chỉcó lão phu nhân, nhưng là hôm nay lão phu nhân ra ngoài, đại khái đến năm, sáugiờ chiều mới về, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, cho nên mọi người đều đã đi nghỉ,sau khi phu nhân về mọi người mới tiếp tục đến làm.”

“Thật sao?” VươngNinh Hinh hai mắt sáng lên. “Vậy… mình có thể dạo xung quanh xem được không?”

“Đương nhiên có thể,bạn không thích nấu nướng, để bạn ngồi đây cũng thật nhàm chán.” Đoạn Chi suynghĩ một lúc nói, “Nhưng mà Diêm trang này khá rộng, bạn đừng đi quá xa, mình sợbạn lạc đường.”

“Yên tâm, mình chỉđi xung quanh chỗ bồn phun nước thôi, sẽ không đi quá xa đâu.” Cô đột nhiênnghĩ đến cái gì dường như, có chút kinh hoảng hỏi: “Diêm trang? Diêm…” Đáy lòngmong Đoạn Chi phủ nhận, nhưng cô cũng biết chỉ là hi vọng xa vời, tại Đài Bắcnày, trừ Diêm Tính Nghiêu ra, còn có nhà ai có đủ tiền tài và thế lực để có mộthào trạch to lớn như thế này?

“Đúng vậy!” Một câucủa Đoạn Chi dập nát hi vọng của cô. Dường như hiểu nỗi lo của Ninh Hinh, bởivì cô cũng sợ như vậy, “Tính Nghiêu thiếu gia người cháu mà lão phu nhân thươngyêu nhất, cũng là chủ nhà. Nhưng bạn yên tâm, thiếu gia bình thường buổi tối mớivề, hôm nay lại không cần phải nói, đã đi từ sớm rồi. Cho nên, dù bạn đi lại mộttrăm hai mươi lần cũng không sợ chạm mặt.”

“Bạn nói gì, mình…mình sao phải lo lắng, mình không sợ anh!” Bị vạch trần nỗi lòng, Vương NinhHinh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, có chút ảo não.

“Bạn không sợ?” ĐoạnChi có chút không tin, bởi vì lớn lên tại Diêm trang, nhưng cô rất sợ nhìn thấybộ dạng hỉ nộ vô thường, tính tình nóng giận của thiếu gia. Người của Diêmtrang, vừa nhìn thấy thiếu gia là ai cũng sợ chết khiếp.

“Anh ăn thịt ngườisao?” thấy Đoạn Chi lắc đầu, Vương Ninh Hinh đắc ý nói: “Nếu không ăn người,sao lại phải sợ? Nói cho bạn, mình một chút còn không sợ anh, lần sau anh còndám coi mình là quỷ, mình liền… liền…” Cô nhất thời cũng không biết phải nóinhư thế nào.

“Cắn anh một cáisao?” thanh âm của chàng trai từ cửa đột ngột truyền tới.

Vương Ninh Hinh nhấtthời bị dọa, đầu cũng không dám quay lại, giờ này khắc này, cô chỉ muốn có cáihố mà chui xuống.