Người Tình Của Đại Ca

Chương 10




Diêm Tính Nghiêu đá cửaphòng, nhanh chóng thả Vương Ninh Hinh xuống giường lớn, người cũng nằm xuốngbên cạnh cô.

“Nghiêu, A Phi là bạnlâu năm của anh, chắc anh cũng hiểu anh ấy. Anh cảm thấy lần này anh ấy cầu hônvới Đoạn Chi có phải là thật lòng không?” Hai tay cô vòng ra sau lưng anh, lỗtai dán vào ngực anh.

“Vì sao lại hỏi nhưthế?”

“Bởi vì người takhông có nhận thấy tí tẹo tình cảm nào giữa hai người bọn họ cả, cảm giác thế.”Cô cắn cắn môi, nhớ lại nói: “Em nhớ trước đây dù anh bận thế nào, cũng tìm thờigian để dành cho em, cho dù không có việc gì làm, chỉ trừng mắt nhìn em anhcũng vui vẻ rồi. Nhưng A Phi lại rất kỳ lạ, thường bận đến không thấy bóng người,hai ngày cuối tuần cũng làm việc, cho dù nhìn thấy Đoạn Chi, anh ấy vẫn chẳng hềcó vẻ gì hưng phấn. Đoạn Chi cũng kỳ quái không kém, cô ấy quả thực đã coi APhi là đối tượng để sùng bái, đến tận giờ mà còn gọi A Phi thiếu gia cho được.”

Nhắc chuyện đếnchuyện ngày xưa của hai người, Diêm Tính Nghiêu còn tâm trí đâu mà để ý đếnchuyện của A Phi.

“Còn dám nói, khiđó em lãnh đạm với anh, muốn thân thiết với em cũng không được, lại còn suốtngày trốn tránh, hại anh theo đuổi thật sự vất vả. Em đúng là tiểu yêu tinh biếttra tấn người!” Miệng thì thào oán giận, nhưng bàn tay lại vuốt bụng cô cực kỳôn nhu. Tiểu bảo bổi bên trong chính là kết tinh tình yêu của anh và Hinh nhi!

“Anh xứng đáng sao,ai bảo anh lại kiêu căng ngạo mạn như vậy, lại còn hạn chế em rất nhiều. Chỉ cầncó một nam sinh liếc em một cái, anh liền đi tìm người ta gây rối, làm người tasợ tới mức mỗi lần gặp em thì như nhìn thấy quỷ, liền chạy mất dép. Nhưng đánggiận nhất là, không biết ức hiếp em từ lúc nào, cố ý để lại dấu vết trên cổ em,em còn tưởng mình bị muỗi đốt thật, khi đến trường nhận được ánh mắt ái muội củabạn học mới biết…” Cô quở trách ‘tội lỗi chồng chất’ của anh, cứ mỗi một tộithì cắn anh một cái, cắn cắn làm cả người anh ngứa ngứa, nhịn không được cheđôi môi đỏ mọng ôn nhuận của cô.

Cảm giác non mềmnày nhất thời châm lên dục vọng của anh, cầm lòng chẳng đặng mà cắn mút, hậnkhông thể nuốt hết cô, bất giác làm anh mất đi lý trí, triền miên nồng nhiệthôn cô, cơ hồ như hai người đã hòa tan vào nhau.

“Nghiêu…” Cô khẽ gọi,mang theo hơi thở gấp gáp, giống như đường mật ngấm sâu vào da thịt anh, dục vọngnhất thời tràn ra như cơn hồng thủy bao phủ lý trí của anh, anh thở ồ ồ, bàntay vội vàng theo nơi bầu hoa mà vỗ về chơi đùa.

Nhưng khi bàn taykéo xuống cái bụng tròn vo của cô, anh như bị dội một gáo nước lạnh, động tác sờhữu tạm dừng lại.

“Ây…” Xoay ngườighé xuống bên cạnh người cô, nắm đấm đánh vào đệm, thân hình run nhè nhẹ, giốngnhư cố nén thống khổ.

“Nghiêu…” Cô vỗ vềbộ ngực rắn chắc không có một vết sẹo nào của anh.

“Đừng làm vậy!” Anhgiống như bị điện giật, kinh hoàng nhảy dựng lên, nhìn biểu tình như bị thươngcủa cô bất chấp vẻ mặt đầy mồ hôi, vội vàng ôm cô lại an ủi, giải thích: “Thựcxin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng với em. Nhưng mà… em có biết em mê hoặc anh đếnthế nào không, anh chỉ sợ nhất thời không nhịn được…”

“Nhịn không đượcthì không cần nhịn nữa!”

Không quen nhìn anhnhư vậy, cô còn đổ thêm dầu vào lửa, cọ sát trên người anh.

Từ lúc cô mang thaitới nay, sợ không cần thận làm cô bị thương, mấy tháng nay anh đã không đụng đếncô. Cô vốn không quan tâm, nhưng buổi chiều hôm nay khi cô đọc trên tạp chí, thấyrất nhiều ông chồng khi vợ mang thai đã lén lút ngoại tình ở bên ngoài.

Tuy rằng cô tinNghiêu sẽ không phản bội cô, nhưng… nhu cầu của Nghiêu rất mãnh liệt, cho nênđã lén lút gọi điện cho bác sĩ…

“Hinh nhi…” Anh bấtlực hô, thân hình không tự chủ được mà run rẩy .

Cô liếc anh mộtcái, tự cởi quần áo của mình, lộ ra da thịt trắng nõn, nắm tay anh đặt lên ngườimình. “Người ta không cần anh phải đi tắm nước lạnh, nghe nói tắm nước lạnh sẽhại cho thân thể…” Nói xong, bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu cởi áo ngủ của anh.

“Không đâu, thời tiếtđã ấm lên, hơn nữa sức khỏe của anh rất tốt.” Ánh mắt si mê dán chặt vào thânthể xinh đẹp mê người của cô, hai tay cẩn thận chạm vào da thịt cô. “Anh sợ sẽlàm em bị thương…”

“Anh chưa bao giờkhiến em tổn thương.” Đây là sự thật, bất chấp khí lực cường hãn bạo liệt củamình, anh vẫn luôn bảo bọc cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cô ghé miệng đến sátlỗ tai anh, nói nhỏ: “Em đã gọi điện hỏi bác sĩ Trương, ông ấy nói thân thể emđiều dưỡng rất tốt rồi, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể được.”

“Hinh nhi…” Anhkinh hỉ nói không ra lời, cô hay xấu hổ như vậy nhưng lại vì anh mà chủ động đihỏi về chuyện này?

Quá vui sướng, anhđương nhiên sẽ không phụ ý tốt của vợ yêu: có điều, anh chỉ cần nhớ phải ônnhu, bảo vệ cho kết tinh tình yêu của bọn họ là được.

Anh nhẹ nhàng đặtcô trên giường mềm mại, cả người vòng ra phía sau cô, dĩ nhiên phần tượng trưngnam tính để ở nơi hoa tâm non mềm của cô. Dục vọng nhanh chóng đốt cháy cả haingười, anh đặt từng nụ hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô.

Hai tay dao độngtrên những đường cong lung linh xinh đẹp, luồn về phía trước tìm kiếm, nắm lấykhối tròn kia, nhẹ nhàng xoa nắn sờ miết, mà lửa nóng dưới thân khiến cô khôngngừng run rẩy, vặn vẹo thân mình, thần kinh căng thẳng.

“Hinh nhi…” Anh khẽdao động thử đi vào nơi tư mật của cô, đại chường như mang theo ma lực, làm côthở dồn dập.

“A… Nghiêu…” Thìthào rên lên, bất lực kháng nghị, cô đem thân mình áp sát vào anh, khát vọngtràn ngập.

Cảm nhận được dichuyển của cô, anh lập tức nhẹ nhàng xâm nhập, nhưng tay vẫn bào vệ bụng cô, sợmình quá cuồng nhiệt sẽ làm cô đau.

Vương Ninh Hinh nhắmhai mắt lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cảm thụ dục vọng cháy không ngừngtrong cơ thể, đốt cháy sạch lý trí của cô

“Cảm nhận anh… Hinhnhi…” Động tác nhanh hơn khiến thân hình cô cũng vặn vẹo theo, tay anh trực tiếpnắm lấy nụ hoa của cô, nhẹ nhàng miết, tạo ra một khoái cảm khác, khiến cô cơ hồkêu to thành tiếng.

Mồ hôi trên trán chảyxuống, vừa phát tiết dục vọng, nhưng cũng dùng lực khắc chế mình không được thôbạo. Một lần lại một lần nữa, anh gieo mầm móng vào nơi sâu nhất trong cơ thểcô, khoái cảm được phóng thích làm cả hai đều run lên…

Thỏa mãn cười, anhôm lấy lão bà thân ái tiến vào mộng đẹp, hưởng thụ thời khắc yên bình nhất.

Cửa phòng không hềbáo trước một tiếng liền bị đầy ra, trong thư phòng viên quản lý Vương thị cũngtự động biết hôm nay tạm dừng bàn bạc.

“Tan làm!” DiêmTính Nghiêu tuyên bố.

“Nghiêu, chúng emcòn phải…” Vương Ninh Hinh không nhịn được lên tiếng kháng nghị.

Vương Ninh Hinh làđứa con duy nhất của vợ chồng Vương thị, từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thànhngười thừa kế. Tuy cô là phụ nữ, nhưng sự thông mình tài trí lại không hề thuakém đàn ông. Khi ở Pháp, cô đã quản lý một chi nhánh của Vương thị ở đó, công việchoàn thành tốt làm cho quản lý trưởng của Vương thị cũng phải tâm phục khẩu phục.

Quay về Đài Loan,vì Diêm Tính Nghiêu không để cô đi làm, cô đành điều khiển sự vụ của công tyqua điện thoại, dẫu vậy cuối tuần cô vẫn phải đến công ty để nghe quản lý báocáo tình hình.

Nhưng từ sau khimang thai, Diêm Tính Nghiêu liền cấm cô sử dụng máy tính, cũng quy định ở khôngcó anh đi cùng thì không được rời khỏi Diêm trang. Cô biết tất cả hành vi củaanh cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của cục cưng, nhưng cô cũng không muốncha phải mệt mỏi, cho nên mỗi tuần đều thu xếp họp tại Diêm trang.

Nhưng anh vẫn cóchuyện để nói, quy định mỗi lần họp không được quá một tiếng, thậm chí đến gầnngày sinh còn rút lại chỉ còn nửa tiếng, Nhưng bây giờ cô đã sinh xong rồi, anhlại vẫn còn bá đạo ép buộc cô như thế.

“Em còn đang ở cữ,nghỉ ngơi là quan trọng.” Anh không tha, phản bác nói. Con ngươi đen lanh lợiquét về mọi người trong thư phòng.

“Đúng đúng đúng, tổnggiám đốc Diêm nói rất có lý, phó giám đốc nên nghỉ ngơi. Dù sao không bàn chuyệnnày cũng không sao, việc nhỏ này chúng tôi có thể tự giải quyết, có vấn đề sẽxin ý kiến của chủ tịch sau. Chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Quản lý trưởng củaVương thị cùng những người khác như nhận được thánh chỉ, vội vàng thu thập giấytờ, nối đuôi nhau ra khỏi thư phòng, quay về công ty.

Không đến một phútsau, thư phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.

“Bọn họ thật thứcthời!” Diêm Tính Nghiêu hừ một tiếng, khom người ôm lấy Vương Ninh Hinh.

Vương Ninh Hinh saukhi sinh con, dáng người liền lập tức khôi phục lại vẻ thon thả ban đầu, nhưngDiêm Tính Nghiêu lại không thể thích ứng, còn ra lệnh cho phòng bếp nấu các loạithuốc bổ, xem có thể thừa cơ bồi bổ hay không, mà Vương Ninh Hinh thì lại mangsố khổ, không có lấy một tác dụng nào.

“Ác độc!” Cô nhéocái mũi cao thẳng của anh, trừng phạt anh tội không phân biệt phải trái. “Ngườita ở cữ hơn 45 ngày rồi, cũng sinh con được hơn hai tháng. Anh có biết ở ĐàiLoan có bao nhiêu phụ nữ phải làm việc không? Nếu trong lúc ở cữ, đều không thểlàm việc quá một giờ, thì liệu có ông chủ nào tuyển nhân viên nữ không?”

“Sợ cái gì? Chẳng lẽanh không nuôi nổi vợ mình sao?” Anh bế cô thong dong đi về phòng ngủ, TiểuDương Dương đói khát đang chờ mẹ nó cho ăn a!

Đến phòng ngủ, cônhẹ nhàng nhảy xuống khỏi vòng tay ôm ấp của chồng, ôm lấy con, lập tức cởi bỏphần áo trước ngực.

Tiểu Dương Dươngluôn thèm ăn, ngậm cả đầu vú của mẹ ra sức mà mút. Vương Ninh Hinh tràn đầy yêuthương chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho con, rồi mới nói sang chuyện khác:“Đoạn Chi đính hôn với A Phi anh có định tặng quà gì cho họ không?” Cô nghiêngđầu cúi xuống, “Đính hôn lại đến kết hôn, sau này sẽ không thể nhìn thấy ĐoạnChi nữa, ngẫm lại thật sự đáng tiếc a!”

“Em không cần phảilo đến quà tặng, cũng không cần luyến tiếc Đoạn Chi.” Nhìn cành ấm áp này, đáylòng Diêm Tính Nghiêu kích động một trận, đẹp quá! Đó là kiều thê yêu tử củaanh. Có điều… nhìn bầu ngực trắng nõn đẫy đà kia, anh lại rung động, nhưng mỹ vịnày, giờ phút này lại chỉ có con anh độc hưởng, ngay cả quyền kháng nghị anhcũng không có.

“Vì sao?”

“Bởi vì A Phi khôngyêu Đoạn Chi, bởi vì hai người họ không hợp nhau. Em chẳng phải cũng đã thấy giữahọ một chút tình cảm cũng không có rồi đấy sao?” Anh và A Duy đều nhìn ra điểmnày, người A Phi yêu là người anh luôn miệng mắng ác nữ, không phải là Đoạn Chidịu dàng hiền thục kia.

“Nhưng mà… Đoạn Chivì ngày đính hôn mà mất rất nhiêu tâm huyết, còn hẹn em ngày mai đi bách hóa…”

“Người đàn ôngkhông yêu mình, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra, không có cảm giác sao?” Hơn nữa APhi là người thẳng tanh, căn bản không bao giờ giả bộ cả. “Nếu Đoạn Chi khôngnhìn ra điều này, như vậy cô ấy cũng không xứng với A Phi, việc kết hôn làkhông thể!”

“Nhưng…” Cô còn muốnnói thêm gì đó.

“Không nhưng gì hết,bọn họ đều đã hai mươi mấy tuổi, là người trưởng thành rồi, có quyền quyết địnhmình phải làm gì, bọn họ đã quyết, ai cũng không thể thay đổi, chúng ta lo lắngcũng vô dụng.”

Hinh nhi là củaanh, anh không muốn để chuyện của người khác chiếm hết tâm tư cô, sau khi conăn no, anh liền ôm thằng bé ra ngoài, đưa cho bảo mẫu chờ ở cửa phòng, rồi khóacửa lại đi đến bên cạnh vợ yêu. Đã nhịn hai tháng rồi, anh nhớ Hinh nhi củaanh.

“Vợ yêu, anh thấybây giờ lòng em chỉ có Tiểu Dương Dương, chẳng để ý đến chồng yêu của em nữa…”

Lại thế nữa! VươngNinh Hinh thầm kêu.

Nhìn bộ dáng tràn đầyhạnh phúc kia của Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh không thể nói nên lời, vẫn cùng côđi đến hiệu bách hóa. Hiện tại chỉ cầu mong Nghiêu đã nhầm lẫn, nhưng cô cũngbiết khả năng này là rất nhỏ, dù sao Nghiêu với A Phi cũng là bạn bè từ trung học.

“Ninh Hinh, đi lâunhư thế rồi, chúng ta đến quán café kia nghỉ được không? Nghe nói bánh ngọt ởđó rất nổi tiếng.”

“Tốt! Lâu lắm khôngđi dạo phố, mới đi vài bước đã thấy mệt rồi…”

“Cẩn thận!”

Đoạn Chi đẩy VươngNinh Hinh ra, không cẩn thận bị một người phụ nữ từ trong quán café lao ra đụngvào.

“Đứng lại, không đượctrốn!” Người phụ nữ kia muốn ngăn chiếc xe lại, thì một người đàn ông đuổi theophía sau. Người đàn ông bắt lấy tay người phụ nữ, sau đó là một nụ hôn cuồngnhiệt.

Còn tưởng rằng là cảnhbắt cướp, thì ra là ghen tuông! Người xem bên đường thầm nghĩ. Cũng là ngườixem, nhưng sắc mặt Đoạn Chi lại trắng bệch.

Người phụ nữ trả lạicho người đàn ông một cái tát, nhưng anh ta cũng không cam lòng, giữ chặt côkia lại hôn mãnh liệt thêm một lần nữa, rồi hai người mới lên xe rời đi.

“Đoạn Chi…” VươngNinh Hinh không biết nên an ủi cô như thế nào.

“Tôi không sao,không có việc gì…” Miệng nói không có việc gì, nhưng hơi nước lại nhanh chóng đọnglại trên mắt cô. Cả người như mất hồn, không tự chủ bước đi. Thân thể cô quá mệtmỏi đến nỗi quên cả sự xấu hổ trong lòng, thì ra không phải trời sinh anh vôtình, mà bởi vì người anh cần không phải là cô.

“Đoạn Chi!” Khôngthể nhìn được Đoạn Chi hồn bay phách tán như vậy, cô liền kéo Đoạn Chi đến ghếđá bên lề đường. “Nơi này vắng vẻ, không có người ngoài, đừng để khổ sở tronglòng, hãy khóc hết ra đi.”

“Tôi…” Vừa mở miệng,nước mắt liền rơi xuống như mưa, “Vốn đã nhát gan, lại hay bị bạn bè ức hiếp. Bởivậy nguyện vọng lớn nhất của tôi là có thể tìm được một người đàn ông mạnh mẽ đểcó thể dựa vào, có thể cho an toàn trong cánh tay của anh ấy, chỉ cần hạnh phúcđơn giản như vậy thôi. Tôi vẫn nghĩ người đó sẽ là Phi thiếu gia…

Kỳ thật… tôi biếtPhi thiếu gia không yêu tôi, nhưng là anh ấy chọn tôi, như vậy không phải làanh ấy cũng có hảo cảm với tôi sao? Dù sao không phải cặp vợ chồng nào cũng cóthể giống cô, được thiếu gia yêu thương hết mực, tôi vẫn tưởng rằng chỉ cần đốitốt với anh ấy, một thời gian, Phi thiếu gia sẽ cảm động. Ít nhất… mỗi khi anh ấylàm tôi thất vọng, tôi đều nói vậy với mình, tự tạo động lực cho mình.”

Vương Ninh Hinh nhắmmắt lại, “Vậy cô vẫn muốn tiếp tục sao?”

“Không thể…” Cô ảmđạm nói: “Nhìn vẻ mặt Phi thiếu gia khi đuổi theo vị tiểu thư kia, rất giốngdáng vẻ khi thiểu gia ở cùng cô, tôi biết có tiếp tục kiên trì cũng vô dụng,cho nên… A……” Tiếng thét chói tai vang lên, Vương Ninh Hinh cả kinh, vội quay đầulại.

Không biết từ lúcnào đã có bốn tên đàn ông che mặt vây quanh, lập tức xông về phía các cô, VươngNinh Hinh và Đoạn Chi không kịp phản ứng, bị bọn họ bắt được.

“A!” Đoạn Chi vẫnthét chói tai không ngừng, tiếng thét chói tai làm mấy tên kia lo sợ, một gã giữamắt có vết sẹo liền ra tay, đánh ngã Đoạn Chi.

“Dừng tay, không đượcđánh cô ấy!” Hai tay bị khống chế, Vương Ninh Hinh càng không ngừng giãy giụa,sắc mặt trắng bệch. “Các ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”

“Làm gì à? Đươngnhiên là bắt cóc, còn có thể là gì khác nữa!” Gã đàn ông che mặt viết lại một tờgiấy để lại trên mặt Đoạn Chi, lập tức đưa Vương Ninh Hinh lên một chiếc xe hơimàu đen, nghênh ngang rời đi.

“Đoạn Chi…”

“Ninh Hinh!” Hai gòmá bị đánh đến sưng đỏ, miệng phun tơ máu, Đoạn Chi chỉ kịp nhìn theo chiếc xekêu to….

Cửa phòng tổng giámđốc không hề được báo trước một tiếng đã bị mở ra, nhân viên đang họp trongphòng liền im lặng, ánh mắt kinh ngạc tập trung đến chỗ cửa, khi bọn họ nhìn thấyngười vừa đến, con ngươi trừng ra thiếu chút nữa rớt xuống đất. Chỉ thấy hai gòmá Đoạn Chi sưng phù, bộ dạng lại kinh hoàng.

“Thiếu gia…”

“Đoạn Chi?” Sắc mặtDiêm Tính Nghiêu đại biến. Hinh nhi đâu? Anh vung tay lên, lập tức ra lệnh chotoàn bộ nhân viên rời đi, chỉ để lại ‘Tả hữu hộ pháp’ của anh, Tôn Duy Ma vàTriệu Phi. “Đã xảy ra chuyện gì? Hinh nhi đâu? Cô ấy ở đâu?”

Hai chân Đoạn Chi mềmnhũn, vô lực ngồi xổm xuống mặt đất.

“Thiếu phu nhân bịngười xấu bắt đi rồi!”

“Cô nói cái gì?!”Diêm Tính Nghiêu hoảng hốt đứng lên, khiếp sợ không thôi, trừng mắt nhìn bộdáng của Đoạn Chi, tựa hồ hận không thể xông lên xé cô thành mảnh nhỏ.

Tôn Duy Ma và TriệuPhi liền xông lên giữ chặt anh, Tôn Duy Ma nỗ lực nói: “Đoạn Chi, cô mau nói lạisự tình cho rõ ràng!”

Hinh nhi của anhsao có thể… Trái tim Diêm Tính Nghiêu như bị xé nát, đau đến cực điểm, lửa giậnkéo đến, anh phải cho cái tên hỗ trướng chết tiệt kia thiên đao vạn quả!

Diêm Tính Nghiêu biếtĐoạn Chi vốn nhát gan, vì muốn biết rõ tình hình, anh phải cố kìm chế, nhưng cảngười vẫn phát ra khí thế bức người, Đoạn Chi sợ đến mức cả người run lên.Nhưng cô biết tình huống khẩn cấp, chỉ có thể hết sức miêu tả lại tình huốnglúc đó một lần.

Triệu Phi đoạt lấybức thư đe dọa trong tay cô, nhìn qua rồi lập tức đưa cho Diêm Tính Nghiêu.“Còn chuẩn bị cả thư tống tiền, đây hiển nhiên là hành động có âm mưu từ trước.”

“Hành động này chỉcó thể là bọn xã hội đen?” Tôn Duy Ma lập tức hỏi Diêm Tính Nghiêu: “Đại ca, cóliên lạc với Hùng Thiên không? Anh ta là đại ca của Kình Thiên, có lẽ quen vớigiới xã hội đen.”

“Tốt, lập tức gọiđiện thoại. A Phi, cậu lập tức đi báo động an toàn cho nhân viên. Nhớ kỹ! Mọihàng động phải thật cẩn mật.”

“Dạ!”

Ba người đàn ông lậptức rời khỏi văn phòng.

Ninh Hinh… tất cảlà lỗi của cô! Ngực Đoạn Chi nhói đau lại sợ hãi, Ninh Hinh là người duy nhất bảovệ cô không cần điều kiện, đối xử với cô rất tố, cô tình nguyện chia tay vớiPhi thiếu gia mười lần, cũng không muốn Ninh Hinh bị bắt cóc.

Cô nhất định phảian toàn trở về, Ninh Hinh!

******

Phịch một tiếng, cửabị đá văng ra, Vương Ninh Hinh ở góc tường ngẩng đầu lên.

“Trang Lâm!” Đôi mắtđẹp mở to, không dám tin, nhìn vẻ mặt đắc ý của Trang Lâm, “Cô… cô sao lại ởđây?”

“Hừ, đây không phảilà Diêm thiếu phu nhân tôn quý của chúng ta sao?” Trang Lâm nhàn nhã tiến lại gầnVương Ninh Hinh. Nhìn gian phòng giam cầm đơn sơ chật hẹp này, đôi môi đỏ tươiphát ra thanh âm chậc chậc, “Thật thảm a, sao lại lưu lạc đến đây, chẳng lẽ ôngtrời ghen ghét với phận hồng nhan sao?”

Vương Ninh Hinh trầmmặc, nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của cô ta, lần này mình bị bắt cóc, tám phầncó liên quan đến cô ta. Nếu không, sao kẻ bắt cóc có thể để một người khôngliên quan vào đây được? Cô biết Trang Lâm có địch ý với cô, nhưng, bắt cóc…

“Vì sao?” Trang Lâmvì sao lại hận cô như thế?

“Không hổ là Diêmthiếu phu nhân, gan dạ sáng suốt, quả nhiên bất phàm. Cho dù bị bắt cóc vẫn cóthể bình tĩnh như thế.” Đột nhiên, ba một tiếng, Trang Lâm hung tát Vương NinhHinh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh nhất thời đỏ lên một nửa mặt.

Trang Lâm dùng sứcnắm tóc Vương Ninh Hinh, nhìn chằm chằm vào gương mặt cố nhịn đau của cô, đáy mắtâm ngoan bị lửa hận thiêu đốt. “Vì sao? Mày còn dám hỏi tao vì sao? Tốt, nóicho mày biết!” Cô dùng sức hất Vương Ninh Hinh vào vách tường, Vương Ninh Hinhtuy đã lấy tay bảo vệ đầu, nhưng va chạm quá mạnh khiến cho cánh tay của cô chỉmột chút nữa là gãy.

Vương Ninh Hinh cắnrăng nhịn đau, thiếu chút nữa thốt ra tiếng rên rỉ.

Trang Lâm ôm hận,trừng mắt nhìn Vương Ninh Hinh, cô chẳng những bị lão phu nhân đuổi khỏi Diêmtrang, ngay cả Diêm Tính Nghiêu cũng đuổi việc cô. Cô rất hận, tất cả đều tạiVương Ninh Hinh, làm cô từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

“Vì mày, ta bị lãophu nhân đuổi khỏi Diêm trang; Vì mày, Diêm Tính Nghiêu sa thải tao. Tất cả đềulà vì mày! Mày hại tao bị đuổi ra khỏi hoàng cung huy hoàng kia, trong taykhông còn một đồng. Cho nên tao thề…” Lạnh lùng, biểu tình phi thường vô tình,cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao cũng muốn cho mày, một cô gái danh môn đượcchiểu chuộng nếm thử cảm giác đặt mình trong địa ngục là thế nào?”

“Nghiêu… khụ, đã đềnbù cho cô rồi, cô… không phải hoàn toàn không có….” Vương Ninh Hinh vừa mở miệng,dòng máu liền theo khóe miệng chảy ra, miệng cũng đau đớn không dứt.

“Đền bù? Từng đócũng tính sao? Căn bản cho dù cả tài sản của Diêm gia cũng không đủ!” Vừa nói đếnđây, cô ta lại càng hận Vương Ninh Hinh hơn, ánh mắt ghen ghét như phun lửa, hậnkhông thể giờ này khắc này đốt cô thành tro. Mỗi một câu nói, liền đá VươngNinh Hinh một cước, khiến cô phải cuộn người lại. “Là mày, đều là lỗi của mày!Lão phu nhân rất thích tao, nếu mày không quay về, tao đã trở thành Diêm thiếuphu nhân rồi. Mày chẳng những lấy đi sự sủng ái của lão phu nhân với tao, cònđoạt hết những vinh hoa phú quý sắp đến tay tao nữa.”

Ngoài cửa truyền đếnnhững tiếng gọi ầm ĩ, đúng lúc cô ngừng lại động tác tàn bạo.

“Mày chờ đó, chỉ cầnlão nương tâm tình khó chịu, sẽ đến chơi cùng mày, phải để mày chịu khổ mộtchút, mới có thể để Diêm Tính Nghiêu nhanh chóng mang mười triệu tiền chuộc đến!”Cô cười điên cuồng rời đi.

Nghiêu, Nghiêu củacô… vết thương nhức nhối, Vương Ninh Hinh hấp hối nằm co ro ở trong góc, hô hấpkhó khăn, toàn thân cô đều nóng lên, đau đớn, đáy lòng cũng không ngừng khẩn cầu,nhanh đến đây đi! Nếu để cô ta tra tấn một lần nữa, cô… không thể chống đỡ nổinữa đâu.

Vương Ninh Hinhkhông ngờ Trang Lâm lại đứng phía sau kẻ bắt cóc tống tiền, lấy được tiền chuộc,họ sẽ thả cô sao. Nếu bọn họ thực cho cô một con đường sống, thì Trang Lâm đãkhông xuất hiện trước mắt cô rồi.

Ý thức Vương NinhHinh dần dần mơ hồ… hoảng hốt nhìn qua gian phòng, cô tựa hồ nghe thấy thanh âmcửa kính vỡ vụn, sau đó là một tiếng rống giận dữ.

A, là Nghiêu, anh ấyđã đến, cuối cùng đã đến. Khóe môi gợi lên nụ cười thản nhiên, cô chậm rãi mentheo sàn nhà dơ bẩn.

“Hinh nhi… Hinhnhi…”

Ngay khi Vương NinhHinh định chúi nhủi xuống sàn, vừa lúc Diêm Tính Nghiêu kịp đỡ lấy. Người sợhãi đến phát run, bàn tay nhẹ nhàng đẩy vợ yêu ra, khuôn mặt hoàn mỹ lẽ rakhông chút tỳ vết… thanh âm chói tai vang lên.

“Lũ khốn đó sẽ phảixuống mười tám tầng địa ngục…” Hùng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt tốităm.

“Vậy để lũ đó xuốngđịa ngục đi!” Diêm Tính Nghiêu âm ngoan vô tình, hạ mệnh lệnh, nhưng thanh âm lạihết sức mềm nhẹ, sợ làm Vương Ninh Hinh đang mê man lo lắng. “Một người cũngkhông tha!”

“Ta sẽ cho ngươi mộtcông đạo vừa lòng!” Hùng Thiên điên tiết, bọn thủ hạ dám cả gan làm loạn.

“Đại ca, xe cứuthương đã sẵn sàng.” Tôn Duy Ma vội nói.

“Hinh nhi, Hinh nhicủa anh…” Diêm Tính Nghiêu cúi xuống tai cô khẽ gọi, anh thật cẩn thận ôm lấyVương Ninh Hinh, phảng phất như ôm bảo bối trân quý. “Vì anh, vì Tiểu DươngDương của chúng ta, em phải gắng lên, nhất định phải cố chống đỡ!”

"Thiếugia đã trở lại!"

DiêmTính Nghiêu xuống xe, bọn người hầu lập tức đến đón

"Thiếuphu nhân đâu?" Đi công tác Hồng Kông hai ngày Diêm Tính Nghiêu chỉ nhớ đếnvợ yêu, ban ngày vêf Đài Loan cũng không đến công ty, lập tức cho xe chạy thẳngvề Diêm trang

"Lãophu nhân, thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đều đang phơi nắng ở hoa viên1"Quản gia Vương trả lời

Trênthảm cỏ ở hoa viên, một đám nữ quyến vây quanh, cùng chơi đùa với Tiểu Dương

TiểuDương chưa đến một tuổi, nhưng lại khí phách mười phần. Theo lão phu nhân nói,điểm ấy với Diêm Tính Nghiêu trước đây giống nhau như đúc. Cậu bé rất độc lập,bình thường cũng không cố tình gây sự, không theo người khác, chỉ cần thỏa mãnnhu cầu cơ bản, thì cậu bé có thể chơi đùa vui vẻ, bất quá, đó là chưa đến thờiđiểm cậu bé đòi bú sữa mẹ

Giốngnhư hiện tại, cậu bé cự tuyệt sự cưng chiều của lão phu nhân và dì Quyên, cũngkhông đi theo bảo mẫu, chỉ quấn quýt lấy mẹ nó

Nhưngsức khỏe vừa mới khôi phục, cánh tay vẫn còn quấn vải trắng, Vương Ninh Hinhthật sự không thể bế nó, mà Tiểu Dương lại là một hài tử khỏe mạnh

Cóđiều Tiểu Dương vẫn mặc kệ, thấy mẹ không dang tay ôm mình, khuôn mặt nhỏ nhắntừ từ dỏ lên, bộ dáng đáng thương làm cho nữ quyến xung quanh nảy sinh tình mẫutử, Đoạn Chi và bảo mẫu tranh nhau vươn tay đón nó

"Tiểuthiếu gia ngoan, tay mẹ hiện rất đau, để dì Đoạn Chi ôm một cái đượckhông?"

"Đúngvậy, đúng vậy! Không thì để dì Hồng, nhé?"

Nàobiết Tiểu Dương không thèm để ý, chỉ nhìn về phía người mẹ yêu nhất của nó

"Mama..." Cánh tay nhỏ bé của nó ôm lấy mẹ, con ngươi đen láy mở to, nước mắttrong suốt chảy ra, nũng nịu nhìn mẹ nó

Ngườitrong Diêm trang ai cũng biết, tiểu thiếu gia chưa đầy một tuổi Diêm Dương đãthay thế thành công vị trí của papa nó, trở thành bảo bối số một của lão phunhân. Thấy chắt nội mắt đỏ lên, lão phu nhân lập tức xót ruột

"DươngDương ngoan, đừng khóc a. Để bà cố ôm được không?"

Đángtiếc nó vẫn cố chấp, không thèm nghe, lại lần đem cánh tay nhỏ bé về phía mẹ nó

"Mama... ô ô..." Đôi môi hồng nhuận cong lên, nước mắt lăn dài trên má

Mọingười nhìn nhau, không khỏi thấy hoài nghi, chẳng lẽ người yêu thích cũng ditruyền? Tiểu Dương khi vừa sinh ra, thì được bảo mẫu và các cô hầu chăm sóc,thời gian gần mẹ cũng không nhiều, nhưng kì quái là nó lại chỉ thích bám dínhmẹ

Lạinữa, lần nào cũng dùng chiêu này! Vốn đẫ quyết định, quyết tâm không vì nó cầuxin mà mềm lòng, nhưng Vương Ninh Hinh thầm thở dài, không ngờ mình lại sinh ramột tiểu ma vương như thế, nhưng ngẫm lại, bố là đại ma đầu thì con dĩ nhiênphải là tiểu ma đầu rồi, đây không phải là hiển nhiên sao?

"DươngDương đến đây, mẹ ôm một cái!" Cánh tay không bị thương ôm lấy nó

Thấymẹ đầu hàng, nước mắt của Tiểu Dương biến mất như có phép lạ, ngoan ngoãn laovào vòng tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi trên bộ ngực mềm mại của mẹ nó. Đốivới một đứa bé chưa đầy một tuổi mà nói, động tác này của Tiểu Dương quả thậtquá già dặn so với tuổi của nó

DiêmTính Nghiêu đứng bên cạnh cây đại thụ, yên lặng nhìn một màn ấm áp trước mắt,dòng nước ấm lưu động trong cơ thể, chỉ đứng nhìn thôi nhưng lòng cũng cảm thấyhạnh phúc

Bấtquá, hắn đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đứng ở chỗ này nhìn vợ yêu của hắn bịngười khác chiếm tiện nghi, cho dù người kia là con của hắn cũng thế

"Nghiêu?"Vương Ninh Hinh kinh hỉ nhìn chồng. Không phải chiều hắn mới về đến Đài Loansao? "Anh về trước thời gian à?"

Hắnchào hỏi lão phu nhân trước, rồi quỳ gối xuống thảm cỏ, hai tay vòng ôm lấyVương Ninh Hinh, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, triền miên khôngthôi. "Chủ tịch tập đoàn Uy Nhĩ Sâm có việc bận, nên cuộc họp buổi chiềuhủy bỏ, cho nên anh mới về sớm."

Bịkẹp giữa hai người, Tiểu Dương không an phận giãy giụa muốn đẩy papa ra

Dámquấy nhiễu hắn thân thiết với vợ yêu? Diêm Tính Nghiêu trừng mắt nhìn nó."Tiểu tử, con muốn như thế nào?"

Cũngkhông biết nghe có hiểu hay không, Tiểu Dương không cam lòng, yếu thế ôm chặtmẹ nó. "Mâm..."

Mộtmàn cha con tranh giành tình cảm thường xuyên diễn ra ở Diêm trang, tuy rằng đãxem rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy, mọi người lại buồn cười như cũ

Lãophu nhân cầu tình nói: "Nghiêu nhi, Dương Dương còn nhỏ..."

"Hừ!Tuổi còn nhỏ đã kiêu ngạo như thế, trưởng thành sez như thế nào!" DiêmTính Nghiêu giống như đe dọa, ôm lấy thân hình bé nhỏ kia, nó thì vung tay vungchân không muốn, hắn liền nói: "Tiểu tử, phải làm rõ ràng, cô ấy là vợ cha,rồi mới là mẹ con. Muốn ôm ư? Có thể, đi tìm người khác đi!" Hung hăng hônlên chiếc má phúng phính của nó, rồi giống như chuyền bóng, ném nó sang bêncạnh

"A..."Nhìn một màn kịch kinh động tâm phách này, mọi người nhịn không được, kinh hô

"Cẩnthận!" Diêm lão phu nhân tim thiếu chút nữa nhảy ra

"Nghiêu!"Thấy con vô sự trong lòng Tôn Duy Ma, cô mới thở ra nhẹ nhõm, lập tức nổi giậnđánh chồng một cái. "Anh làm gì vậy? Con không phải bóng rổ, nhỡ bị thươnglàm sao!"

Cúingười ôm lấy Vương Ninh Hinh đi vào phòng, chú ý không đụng tới vải băng củanàng, "Sẽ không..." Diêm Tính Nghiêu trấn an, thanh âm dần đàn đi xa

"Mama..." Tiểu Dương đáng thương nhìn cha mẹ đi xa, tủi thân kêu lên

"Thậtkhông hổ là con đại ca, ngay cả sở thích và cá tính cũng giống đại ca."Tôn Duy Ma ôn nhu mà kiên định, ôm lấy tiểu lão hổ

"Ditruyền thật sự đáng sợ!" Triệu Phi cũng cảm thán nói.

Theend