Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 97: Nỗi đau của Cổ Mộc Hàn




*Thả tôi ra, các người nhanh thả tôi ra.

//Cô đừng ồn nữa có được không ?

*Nhanh thả tôi ra, tôi không hề có bệnh gì cả, sao lại bắt tôi nằm viện ?

Cô y tá bĩu môi "này...cô tưởng chúng tôi rảnh lắm sao ? Không bệnh mà đưa vào đây điều trị ?"

Giả Thiên Thiên tức giận hất văng tung tóe mọi thứ, bứt phá dây truyền dịch.

//Này...cô bị điên à ?

*Là các người ép tôi điên đó.

Vị bác sĩ ung dung bước vào..."xem ra thì bệnh tình của cô ta không hề thuyên giảm, tiêm cho cô ấy vài mũi thuốc..tránh trường hợp cô ấy gây rối, ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác".

//Chúng tôi sẽ làm ngay !

Giả Thiên Thiên tức giận hét to "tôi sẽ kiện các người, các người sẽ phải trả giá, từng người từng người một sẽ phải ngồi tù".

//Ai tin lời một bệnh nhân tâm thần như cô.

*Các người thả tôi ra, tôi không hề có bệnh.

'Cổ tiểu thư !'

- Anh hẹn gặp tôi có chuyện gì ?

'Cổ tiểu thư, cô có hay biết việc Giả Thiên Thiên bị chứng trầm cảm nặng không ?'

Cổ Mộc Hàn cười lạnh "có này nữa sao ?"

Hàn Du gật đầu "tôi cũng vừa mới hay"

- Có lẽ gần đây dì Thiên Thiên vì anh Tư Tư mà suy nghĩ nhiều, nên như vậy thôi.

'Tôi cũng không rõ lắm, tối qua nghe bệnh viện gọi đến, tôi tức tốc chạy đến Bạch Thành, cũng định sẽ đưa Giả Thiên Thiên về Thủ Đô chữa trị'.

- Như vậy cũng tốt, ở Thủ Đô thì đương nhiên là tốt hơn ở đây rồi !

'Vậy còn già...để già ở lại đây, nhân dịp này Cổ tiểu thư cứ vun đắp thêm tình cảm, hai người đã bỏ lỡ nhau rất lâu rồi.



- Được! Cái này tuỳ anh, dù sao thì anh cũng là trợ lý của anh Tư Tư, anh cứ quyết định đi.

'Vậy tôi chuyển Giả tiểu thư về bệnh viện Thủ Đô theo dõi !'

- Anh giúp tôi động viên dì ấy, để bệnh tình dì ấy tốt hơn.

'Tôi biết rồi ! Cổ tiểu thư là một người phụ nữ tốt, chả trách già lại yêu cô đến như vậy, dù cho già chọn lại bao nhiêu lần thì vẫn sẽ chọn Cổ tiểu thư.

Cổ Mộc Hàn trầm mặc "Giả Thiên Thiên !"

'Già thế nào rồi ?'

"Sao cậu lại đến đây ?"

Hàn Du ấp úng "tôi..."

"Có chuyện gì ?"

'Giả tiểu thư..'

"Giả Thiên Thiên thế nào ?"

'Giả tiếu thư...tối qua bệnh viện gọi đến, bảo cô ấy bị trầm cảm, giờ tôi định đưa cô ấy về Thủ Đô chữa trị.

Từ Diện Tư nhíu mày "Sao tôi không hay biết gì ?"

'Có lẽ vì họ không liên hệ được với già'.

"Được rồi, tôi đến xem cô ấy thế nào đã !"

Cổ Mộc Hàn đứng nép trước cửa ra vào, nghe Từ Diện Tư có vẻ như rất lo lắng cho Giả Thiên Thiên thì thở dài "Tư Tư, anh như thế này có phải là không nỡ từ bỏ không ?"

*Các người nhanh thả tôi ra, tôi không hề có bệnh.

Giả Thiên Thiên ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc đến thảm thương, đầu bù tóc rối như một bệnh nhân tâm thần.

Từ Diện Tư nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà lòng không khỏi xót xa "Thiên Thiên !"

//Nhanh tiêm thuốc cho cô ta.



Hai cô y tá liền nhào đến giữ chặt Giả Thiên Thiên, để cô y tá còn lại tiêm thuốc cho Giả Thiên Thiên.

"Dừng tay"

*Anh Tư Tư...

"Các người đang làm gì vậy ?"

//Chúng tôi giúp cô ta tiêm thuốc.

"Không thể nhẹ nhàng hơn với bệnh nhân sao ?"

//Nếu như cô ta chịu hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi đã không phải vất vả như vậy.

Từ Diện Tư nhíu chặt mày "Thiên Thiên, sao em không để họ tiêm thuốc ?"

Giả Thiên Thiên nhào đến ôm chặt Từ Diện Tư "anh Tư Tư hãy đưa em ra khỏi nơi này, bọn họ đều không phải là người, em không có bệnh !"

"Được rồi Thiên Thiên, anh sẽ làm giấy chuyển viện cho em".

*Tư Tư, em thật sự không có bệnh mà, sao luôn cả anh cũng nghĩ là em có bệnh vậy ?

Từ Diện Tư thở dài "nghe anh nói nè Thiên Thiên, em không có bệnh thì đã không phải nhập viện điều trị".

*Anh Tư Tư, em không hề có bệnh. Anh phải tin em chứ !

"Thiên Thiên..."

*Anh Tư Tư, chúng ta kết hôn đi...em muốn được kết hôn cùng anh.

Từ Diện Tư bất lực, nhưng anh vẫn nhẹ giọng an ủi Giả Thiên Thiên "Thiên Thiên nghe lời anh, em phải cố gắng điều trị cho nhanh khỏi, bệnh này không thể xem thường được".

Nước mắt Giả Thiên Thiên tuôn rơi lã chã, người khác không tin cô cô không bận tâm, cả thế giới này không tin cô thì cô cũng mặc kệ, nhưng. ...Từ Diện Tư không tin tưởng cô, điều đó khiến cho cô phải tổn thương sâu sắc.

*Anh Tư Tư !

"Ngoan nào Thiên Thiên, em phải cố gắng điều trị !"

Từ Diện Tư ôm chặt Giả Thiên Thiên vào lòng "nghe lời anh...phải điều trị càng sớm càng tốt, em hiểu không ?"

Cổ Mộc Hàn cười khổ rồi âm thầm rời đi..."Từ Diện Tư, thế anh đã xác định rõ tình cảm giữa hai người phụ nữ bên cạnh anh chưa ? Ai mới là người mà anh thật sự yêu thương và muốn quan tâm lo lắng !?"'