Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 8: Biết được thân phận anh




Mắt Cổ Mộc Hàn chợt khựng lại trước tấm bảng chức danh bằng mica, trên đó có in hai chữ “Chủ tịch“.

- Chủ tịch?

Từ Diện Tư nhìn Cổ Mộc Hàn “Thế nào?”

- Chú là chủ tịch của nơi này thật sao?

“Thế thì có vấn đề gì?”

Cổ Mộc Hàn lắc đầu nguầy nguậy “Dạ không!”

- Mộc Hàn có việc bận nên đi trước đây ạ!

“Đứng lại!”

- Để khi khác nói chuyện tiếp ạ!

“Không được”

- Nhưng mà chú à...Mộc Hàn bận thật đấy ạ!

“Bận gì?”

- Bận đi xin tiền.

“Ồ, họ Cổ giàu có như vậy, sao đại tiểu thư nhà họ Cổ lại phải đi xin tiền vậy chứ?”

- Ờ thì...xin cho trường, tuần sau trường có tổ chức thể thao.

“Vậy hôm nay đến đây làm gì?”

- Thật ra thì Mộc Hàn chỉ muốn đến Từ thị để xin tài trợ, nhưng bọn họ không cho vào.

“Vì thế mà quậy phá hửm?”

- Mộc Hàn xin lỗi chú! Mà chú tên gì?

“Từ Diện Tư!”

- Từ Diện Tư?

“Sao lại kinh ngạc đến vậy?”

- Chú là chủ tịch nơi này thật luôn á?

Từ Diện Tư chỉ biết cạn lời.

- Chú nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Mộc Hàn đi trước đây.

“Không được đi!”

- Chú không cần phải hiếu khách như vậy đâu, Mộc Hàn xin ghi nhận tấm lòng của chú. Hôm nào rảnh thì Mộc Hàn sẽ ghé qua thăm chú. Ngôn Tình Cổ Đại

“Ghé thăm?”

- Dạ đúng ạ!

Từ Diện Tư không nói gì, cũng không cản cô, anh để cô ra về.

“Cổ Mộc Hàn ơi Cổ Mộc Hàn, cô đúng thật là làm cho người ta tức chết mà!”



……

'Hàn Hàn, tôi ở đây!'

- Manh Manh, bà vẫn chưa về à?

'Tôi làm sao mà bỏ bà ở lại đây một mình được chứ!'

- Chúng ta về thôi!

'Hàn Hàn, bà không sao chứ? Vừa nãy chú ấy không làm khó bà chứ?'

- Không!

'Giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?'

- Về trường, báo cáo tài chính với tên phó chủ tịch gà mờ.

'Bà không thích Mộ Học Nhữ đến vậy sao?'

- Ừ!

'Tại sao vậy Hàn Hàn?'

- Tôi thấy hắn giả tạo.

Tang Manh không nói gì.

……………

Buổi họp của hội sinh viên trường!

Mộ Học Nhữ trầm tĩnh bước lên bục “Chào toàn thể các bạn, qua một tuần kêu gọi tài trợ, chúng ta đã thu được mười nghìn tệ, so với hàng năm thì có ít hơn một chút. Tôi cũng đã nhờ ba tôi làm nhà tài trợ chính!”

Toàn hội trường phát lên một tràng pháo tay cực lớn.

Mộ Học Nhữ lại ôn tồn nói tiếp “nhân đây là tôi cũng xin gửi lời cảm ơn đến hai bạn học... Cổ Mộc Hàn và Tang Manh, cũng là hai cán bộ của hội sinh viên chúng ta...trong những ngày qua tôi thấy được sự nhiệt tình của hai bạn!”

Hội trường lại vang lên tiếng pháo tay.

Từ xa xa là bóng dáng cao gầy của giảng viên trường...”Chào các bạn!”

//Chào Giáo sư Dương!”

Mộ Học Nhữ bước đến cúi đầu chào Giáo sư Dương!

Giáo sư Dương bước lên bục “Chào các bạn, tôi đến với buổi họp là để thông báo cùng với các bạn...trường chúng ta vừa nhận được cuộc điện thoại, có một doanh nghiệp lớn đồng ý làm nhà tài trợ chính cho trường.

//Chắc là Mộ thị rồi!

//Biết đâu lại làm Cố thị!

//Tôi lại nghĩ là Cổ thị, vì đại tiểu thư nhà họ Cổ đang theo học ở trường chúng ta mà.

Giáo sư Dương mỉm cười rồi ôn tồn lên tiếng “các bạn giữ trật tự!”

*Giáo sư Dương, cho em hỏi...nhà tài trợ chính cho trường chúng ta là ai vậy?

Giáo sư Dương cười cười “bên phía nhà tài trợ yêu cầu nhà trường giữ bí mật cho đến ngày hội thể thao diễn ra“.



*Cảm ơn Giáo sư Dương!

Mộ Học Nhữ đoán chắc là do ba mình đứng ra tài trợ “nhưng ba vẫn chưa hứa với mình là Mộ thị sẽ làm nhà tài trợ chính, lẽ nào ba muốn tạo bất ngờ cho mình“.

…………

- Thưa ba con mới đi học về.

Cổ Mộc Anh buông tờ báo trên tay xuống bàn và khẽ cười “Tiểu Hàn về rồi à?”

- Dạ!

Nghe có tiếng động cơ xe ngoài sân, Cổ Mộc Hàn đưa mắt nhìn ra ngoài...thấy chiếc xe khá quen thuộc, cô nhanh chân bỏ chạy lên lầu...

'Tiểu Hàn...'

- Con chuẩn bị đi học thêm rồi ba.

'Ờ!'

Cổ Mộc Anh nhíu mày “mình có cảm giác như gần đây con bé học hành chăm chỉ hơn bội phần thì phải!”

“Chào bác Cổ!”

Cổ Mộc Anh nheo mắt “bác Cổ, tên này xưng hô kiểu quái gở gì vậy chứ?”

Từ Diện Tư khẽ cười!

Cổ Mộc Anh rùn mình “tên Từ Diện Tư này hôm nay đến đây làm gì vậy chứ! Còn gọi mình là bác Cổ, chuyện quái gì vậy chứ? Mình chỉ hơn hắn tầm mười mùa hoa kim châm, sao lại gọi mình là bác Cổ?”

(hoa kim châm, mỗi năm nở một lần...ý Cổ Mộc Anh là ông chỉ lớn hơn Từ Diện Tư tầm mười tuổi)

'Không dám!'

Từ Diện Tư ngồi xuống đối diện với Cổ Mộc Anh “gần đây bác Cổ vẫn khỏe chứ?”

'Cơn ác mộng nào khiến ông chủ Từ đổi cách xưng hô với Cổ Mộc Anh tôi vậy chứ?'

Từ Diện Tư gãi mũi nhưng không lên tiếng.

'Tôi nhớ không nhầm thì trước đây cậu cùng với Thiên Thiên là thanh mai trúc mã, Thiên Thiên gả vào Cổ gia... theo lý mà nói thì chúng ta cũng phải ngang bằng vai vế chứ nhỉ!'

Từ Diện Tư lắc đầu “bác Cổ hiểu nhầm rồi, tôi và Thiên Thiên có phải là thanh mai trúc mã gì đâu, ba mẹ tôi cưu mang hai chị em cô ấy sau biến cố của Giả gia, trong lòng tôi trước giờ luôn xem Thiên Thiên là một đứa em họ“.

Cổ Mộc Anh cười cười “vậy à?''

Giả Thiên Thiên vừa nghe được những lời vừa rồi của Từ Diện Tư, lòng cô thoáng buồn...”hoá ra bao nhiêu năm qua, Tư Tư chỉ xem mình là một người em họ, là tự mình tương tư!”

- Thưa ba con đi học đây ạ!

Một bóng dáng nhỏ nhắn lướt qua phòng khách rồi vụt mất, chỉ để lại âm thanh lảnh lót phía sau.

Cổ Mộc Anh kinh ngạc “người đâu rồi?”

Giả Thiên Thiên chỉ tay về phía cổng rào và dịu dàng lên tiếng “anh xem...Hàn Hàn đã đến cổng rào rồi!”

Phát hiện được đôi mắt Từ Diện Tư nhìn con gái mình đến ngây ngốc, Cổ Mộc Anh xoa nắn mi tâm “mình không bị ảo giác đấy chứ? Hay là tên này có ý đồ với con gái mình? Hừ...đừng hòng nhá!”

Giả Thiên Thiên cũng nhận ra được ánh mắt của Từ Diện Tư đang say đắm nhìn Cổ Mộc Hàn. Cô lái sang chuyện khác để bầu không khí bớt căng thẳng “Tư Tư, anh đến thăm mẹ chồng của em à?”

“Ừm...”