Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 39: Phát hiện ra căn phòng bí mật




*Sao rồi? Có tin tức gì của Tiểu Hàn không?’

Từ Diện Tư rầu rĩ lắc đầu “tôi không tra ra được chút dấu tích gì của em ấy!”

Hà Kính Phong trầm tư một lúc rồi khẽ lên tiếng “tôi nghĩ rằng trong Cổ gia nhất định là có phòng bí mật”.

Từ Diện Tư biết điều đó, nhưng quan trọng là căn phòng bí mật đó nằm ở vị trí nào.

*Càng kéo dài thời gian thì Tiểu Hàn càng nguy hiểm, để tôi đến Cổ gia một chuyến xem sao.

Từ Diện Tư gật đầu đồng ý ‘‘nhưng chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ càng hơn, lão cáo già Cổ Mộc Anh đó không dễ đối phó đâu’’.

Hàn Du hối hả đi vào…

‘Già, tôi nghe được tin…Họ Mộ và họ Tống đang trợ giúp họ Cổ!’

Từ Diện Tư nheo mắt “đương nhiên là bọn họ sẽ trợ giúp nhau, từ xưa đến nay…tuy bề ngoài thì ngũ đại gia tộc có vẻ như rất cạnh tranh với nhau, nhưng trên thực tế thì họ rất gắn bó nhau, họ không thể để bất kì một thế lực nào tác động đến họ”.

Hà Kính Phong gật gật đầu “tôi nghe anh nói qua thì cũng hiểu được ít nhiều”.

‘Giờ nên làm thế nào đây già?’

“Tìm tông tích Tiểu Hàn”.

Hàn Du gãi gãi mũi “làm thế nào để tìm được Cổ tiểu thư, trong khi chúng ta không thể tiến sâu hơn, tôi nghĩ những căn phòng bí mật…sẽ nằm ở những nơi rất quan trọng…ví dụ như phòng ngủ hoặc thư phòng”.

Hà Kính Phong phì cười “này anh bạn, anh đang hoá thân vào những kiếm khách trong phim cổ trang đó hả?”

Hàn Du há hốc mồm!

Từ Diện Tư gật đầu “cậu ta nói không phải là không có lý”.

Hà Kính Phong nghiêm mặt “vậy nên làm thế nào để có thể đến được những nơi này!”

Hàn Du nhìn Từ Diện Tư “chuyện này thì phải nhờ đến con rể quý của nhà họ Cổ rồi”.

Từ Diện Tư nheo mắt “lợi dụng lòng tốt của một bà cụ, à mà…cả lòng tin của bà. Tôi thật sự thấy mình có lỗi với bà quá”.

Hà Kính Phong cười khẽ “người muốn làm được việc lớn thì phải bất chấp tất cả chứ!”

“Hừ…”

Từ Diện Tư nhìn Hàn Du rồi nhướn mày “cậu lo mà phá hỏng hệ thống camera của nhà họ Cổ, trước khi tôi đến đó”.

‘Chuyện này già cứ giao cho tôi!’

Hà Kính Phong cũng ôn tồn lên tiếng “tôi sẽ cùng anh đến đó…nhắm thời cơ mà hành sự, tuỳ cơ ứng biến”.

‘Cố lên nhé già!’

……………

*Tư Tư lại đến thăm bà sao? Gần đây cháu ít việc à?

"Dạ đúng rồi, thưa bà!

Cổ lão phu nhân cười hiền hoà, bà đưa mắt nhìn Hà Kính Phong “cháu là…”

‘Cổ lão phu nhân đã quên cháu rồi sao?’

*Là Kính Phong phải không?

‘Dạ đúng rồi ạ!’

Từ Diện Tư ngồi xuống bên cạnh Cổ lão phu nhân, anh nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay bà “gần đây thấy bà ở nhà một mình, cháu không yên tâm…nên thường xuyên ghé qua bầu bạn cùng bà”.

Cổ lão phu nhân lau nước mắt “Tư Tư thật có lòng”.

“Bà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”

Cổ lão phu nhân khẽ gật đầu “cảm ơn cháu!”

Từ Diện Tư đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ cười “Cổ gia đúng là danh bất hư truyền, trang trí nội thất lại theo lối cổ xưa, cháu thật sự rất thích”.

Cổ lão phu nhân ngỡ ngàng và khẽ lên tiếng hỏi “Tư Tư, cháu không phải là đến Cổ gia thường xuyên sao? Sao hôm nay lại…”

Từ Diện Tư cắt ngang lời Cổ lão phu nhân “cháu đến thường nhưng lại không có cơ hội để nhìn ngắm xung quanh”.

Cổ lão phu nhân cười hiền hoà ''Tư Tư cứ đi dạo quanh, tự nhiên như ở nhà minh".

Từ Diện Tư liếc nhìn Hà Kính Phong, hai người dùng ánh mắt để ra hiệu cho nhau.

*Kính Phong đã điềm đạm hơn xưa rất nhiều.

‘Dạ, Kính Phong đã già rồi còn gì nữa ạ!’

Từ Diện Tư nhân lúc Cổ lão phu nhân và Hà Kính Phong trò chuyện, anh lẻn vào thư phòng Cổ Mộc Anh tìm kiếm. Tìm khắp nơi trong thư phòng nhưng vẫn không phát hiện ra được gì.

“Lão cáo già Cổ Mộc Anh này giấu căn phòng bí mật đó ở đâu chứ?”

Từ Diện Tư lại tìm đến phòng ngủ của Cổ Mộc Anh, một lần nữa anh lại tìm kiếm nhưng vẫn không có chút manh mối nào.

“Mẹ kiếp! Mình đã tìm rất kỹ rồi cơ mà, không hề bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Sao có thể chứ!”

//Ông chủ mới về.

Từ Diện Tư vội tìm chỗ nấp.

……………

Cổ Mộc Anh vừa bước vào sảnh lớn đã thấy Hà Kính Phong đang ngồi nói chuyện với Cổ lão phu nhân, mày ông chợt nhíu chặt “là Hà Kính Phong, tên trùm xã hội đen này sao lại đến nhà mình chứ! Mà hắn về Hoa Hạ từ khi nào thế không biết, và mục đích của hắn là gì?”

Hà Kính Phong ôn tồn lên tiếng “Kính Phong chào dượng rể”.

Cổ Mộc Anh cười gượng “ừm…”

Không nói nhiều với Hà Kính Phong, Cổ Mộc Anh lạnh mặt trở về phòng.

Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Cổ Mộc Anh đã nhanh chóng chốt chặt cửa phòng. Ông mệt mỏi ngồi ngã lưng vào chiếc ghế tựa, mắt nhìn đăm đăm về phía bức tranh…đó là bức tranh gia đình mà Cổ Mộc Hàn vẽ khi còn bé. Ông vẫn luôn treo nó ở chỗ quan trọng nhất, mỗi khi làm việc mệt mỏi ông ngẩn mặt nhìn lên là thấy ngay bức tranh.

‘Tại sao vậy con? Tại sao con lại có dã tâm lớn như vậy chứ? Trong khi ta vẫn còn sống sờ sờ thế này mà con vẫn muốn chiếm lấy Cổ thị, con không thể chờ đợi lâu hơn được sao?’

Cổ Mộc Anh xoa nhẹ mi tâm rồi bước đến bên vách tường, ông đưa tay đẩy bức tranh gia đình lên, bức tường từ từ di chuyển và mở rộng, ông nhanh chân bước vào…bức tường kia liền khép chặt, giống như chưa có một chút chuyển động nào.

Từ Diện Tư liền bước ra, anh nhìn qua bức tranh rồi nhanh chân rời khỏi phòng Cổ Mộc Anh.

Thấy Cổ lão phu nhân và Hà Kính Phong vẫn đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Từ Diện Tư ngồi xuống bên cạnh Cổ lão phu nhân “bà nghỉ ngơi đi…cháu phải về đây, hôm khác cháu lại đến thăm bà”.

*Mới đến chơi một lúc, đã về rồi sao?

Từ Diện Tư mỉm cười “bà cũng biết rồi đó, bác Cổ vốn không thích cháu!”

Cổ lão phu nhân thở dài “bà hiểu rồi!”

“Mà bà này, đừng nói với bác ấy là cháu hay đến thăm bà, kẻo không thì bác ấy lại…”

*Cái này thì Tư Tư không cần phải nhắc, bà sẽ giữ bí mật…bí mật giữa hai bà cháu mình.