Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 24: Cổ Mộc Hàn mất tích




Cảm nhận được có ai ra đó đang đi theo mình, Cổ Mộc Hàn liếm môi…những lúc căng thẳng, cô thường làm động tác này. Cô đi chậm hơn, hôm nay Từ Diện Tư đưa ngoại lên chùa nên không đến đón cô tan tầm được.

Tiếng bước chân kẻ lạ vẫn còn phát ra từ sau lưng. Cổ Mộc Hàn khựng bước “là ai, nhanh bước ra đi…lén la lén lút như vậy thì có gì hay ho”.

Ngay lập tức một người đàn ông có thân hình vạm vỡ bước ra.

Cổ Mộc Hàn liếc mắt nhìn rồi không khỏi nhíu mày, nhìn ngoại hình người đàn ông trước mắt cô thì đoán được hắn là một tên côn đồ, toàn thân xăm trổ, da ngâm đen, quả đầu thì cạo sạch sẽ…còn xăm lên đó những hình thù kỳ quặc.

Cổ Mộc Hàn không thể đoán được tên côn đồ này theo lệnh của ai mà đến.

Tên côn đồ nhanh chân tiến về phía Cổ Mộc Hàn và đưa tay tóm lấy cô.

- Ông…ông muốn làm gì?

//Tao muốn làm gì, mày sẽ biết ngay thôi mà.

Cổ Mộc Hàn dùng sức để gỡ tay tên côn đồ ra nhưng thôi bất lực. Bàn tay ấy có sức mạnh kinh người, cơ thịt lại săn chắc, cô vốn không thể bấu vào được.

- Ông thả tôi ra, kẻ đó cho ông bao nhiêu tiền thì tôi sẽ cho ông gấp mười lần số đó. ngôn tình ngược

//Mày đừng có nói dối, một đứa con gái còn tanh mũi như mày thì lấy đâu ra tiền. Mày lại dám lừa ông, gì mà gấp mười…một xu, chắc gì đã có.

- Tôi nói thật với ông đó.

Tên côn đồ không nói gì, chỉ rút dao ra đặt vào Yết hầu Cổ Mộc Hàn và kéo cô đi về phía cánh rừng…

- Ông có biết tôi là đại tiểu thư của nhà họ Cổ không?

Tên côn đồ thoáng ngạc nhiên “con nhóc này thật sự là người của nhà họ Cổ giàu có nhất Thủ Đô sao? Không thể nào, nhìn nó ăn mặc bình thường thế này cơ mà.

//Mày đừng có lừa ông.



- Những gì tôi nói đều là sự thật…ông hãy tin tôi, chỉ cần tôi được an toàn thì ông sẽ được số tiền lớn. Chẳng lẽ ông lại ngốc đến mức một đổi mười mà không hài lòng.

//Ông mày trước giờ làm việc luôn đặt chữ tín lên hàng đầu. Tao đã nhận tiền của người ta để trừ khử mày, đương nhiên tao không thể mất chữ tín.

- Haiz…chữ tín có ăn được đâu, ông giữ làm gì cho mệt, trong cái xã hội này…chữ tiền mới quan trọng. Ông nên suy nghĩ sáng suốt hơn chứ…tôi đang cần tìm người về làm việc cho tôi, lương thưởng vô cùng hậu hĩnh, chỉ cần trung thành với tôi và chăm chỉ trong công việc.

Tên côn đồ bị hấp dẫn bởi những lời Cổ Mộc Hàn vừa nói ra.

Cảm nhận được lực tay của tên côn đồ giảm đi, Cổ Mộc Hàn cười lạnh…cô lại tiếp tục thuyết phục “ông có biết vì sao kẻ đó lại thuê ông ra tay sát hại tôi không?”

//Sao?

- Kẻ đó đương nhiên là nhầm vào tiền tài xung quanh tôi. Ông nghĩ xem…một khi ông giết tôi xong thì kẻ đó có để ông được yên ổn không?

Nhìn vào thân phận của tôi mà xem…kẻ đó sẽ sợ rước họa vào thân, đương nhiên là sẽ cho người giết ông diệt khẩu rồi.

//Lý nào lại như vậy!

- Ông tin tôi đi…chỉ cần thả tôi ra, trong túi xách tôi có hai tấm thẻ ngân hàng, tôi cho ông cả đó.

//Hừ…mày đừng lừa tao.

Cổ Mộc Hàn nhìn ra bờ vực rồi nhanh chóng vùng khỏi tay tên côn đồ và lao mình xuống vực.

Tên côn đồ vừa thấy bất ngờ vừa thấy kinh ngạc “gì chứ…con nhóc này”

…………………

*Thế nào rồi?

Từ Diện Tư lắc đầu “con vẫn chưa tìm được Tiểu Hàn!”



Vân lão phu nhân lo lắng, bà đi đi lại lại…

*Con bé nhất định đã xảy ra chuyện.

Từ Diện Tư không nói gì thêm, anh lái xe rời khỏi Vân gia, lòng anh đang rối như tơ vò “nhóc con, em có thể đi đâu được chứ!”

Xe Từ Diện Tư vẫn lướt qua từng đoạn đường vắng. Mắt anh chợt khựng lại ở nơi có chiếc giày nữ. Anh vội xuống xe…nhìn bãi đất dưới chân anh thì không khỏi nhíu mày “dưới cát còn có cả dấu giày to, đoán không nhầm thì đó là dấu giày của đàn ông…lẽ nào Tiểu Hàn bị bắt cóc, vậy thì không đúng…nếu như bắt cóc thì đã liên lạc với người nhà để đòi tiền chuộc rồi.

Từ Diện Tư quan sát một lúc rồi đi vào rừng. Trời đã mờ tối, càng đi sâu vào bên trong khu rừng thì bóng tối càng bao trùm.

“Tiểu Hàn, em đang ở đâu?”

Đối thoại với anh chỉ có tiếng vọng lại của chính mình. Từ Diện Tư càng thấy lo lắng hơn, anh không biết đã xảy ra chuyện gì với Cổ Mộc Hàn.

“Tiểu Hàn, em đang ở đâu?”

Âm thanh của Từ Diện Tư lồng lộng giữa núi rừng rộng lớn. Màn đêm bao phủ là lúc sương rừng lạnh buốt.

Từ Diện Tư không ngừng lo lắng cho cô.

“Tiểu Hàn, em có nghe anh gọi không?”

Trời tối đến mức Từ Diện Tư không còn nhận ra đâu là cây và đâu là cỏ. Chưa bao giờ anh thấy lòng mình mất bình tĩnh đến như vậy.

“Tiểu Hàn, em nhất định không được xảy ra chuyện gì đó”.

“A…”

Bóng tối phủ kín, Từ Diện Tư căn bản không xác định được lối đi…anh đã bị lún xuống đầm lầy.

“Mẹ kiếp, giờ này mình còn chưa thể cứu nổi bản thân, thế này thì Tiểu Hàn phải làm sao đây. Mình quá nóng lòng rồi, chỉ mãi lo là Tiểu Hàn sẽ gặp nguy hiểm, mà không nghĩ ra cách giải quyết, giờ thì tốt rồi…bản thân bị rơi xuống đầm lầy”.