Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 358




Có vẻ như phải để Lê Quốc Nam ở bên cạnh Hải Phong sớm hơn.

Lê Quốc Nam vẫn còn đang trong tình trạng ấm ức, Tô Kiến Định không biết muốn rút tay anh ta bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác đành phải để anh ta kéo tay mình.

Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh bất lực như vậy.

Ba người ngồi trên ghế sô pha không biết họ đang nói gì, đặc biệt là Tô Quỳnh Thy từ khi phát hiện ra Lê Quốc Nam có thể trở thành chị em thì vẫn ghé sát vào anh ta, hai người to nhỏ không biết đang nói về cái gì.

Hoắc Hải Phong đi sau ông cụ Lê đi xuống chính là nhìn thấy cảnh tượng đó, anh làm mọi cách không muốn giữ người lại, vậy mà giờ anh ta lại cùng một chỗ với cô gái nhỏ của anh, nhìn qua thì có vẻ như hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.

Mùi chua đột nhiên bốc lên, Hoắc Hải Phong trầm mặt bình tĩnh đi tới, đưa tay ôm lấy eo thon của Tô Quỳnh Thy, nhấc người lên, đặt cô ngồi bên cạnh mình ở trên ghế số pha xa Lê Quốc Nam. “Em nói gì mà vui vẻ như vậy hả?” Hoắc Hải Phong cúi đầu ghé vào tai cô nói nhỏ, như là cố ý thể hiện thân phậncủa mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Lê Quốc Nam, ánh mắt đầy cảnh giác, như thể anh đã sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Tô Kiến Định nhìn mà buồn cười, không ngờ Hoắc Hải Phong luôn trầm ổn gặp phải chuyện như vậy lại trở nên ấu trĩ thế, mím môi cố nhịn không cười, quay mặt lại vỗ Lê Quốc Nam đang gục xuống vào vị trí bên cạnh, ra hiệu cho anh ta ngồi sang.

Ông cụ Lê lúc này đã chống gậy xuống lầu, tùy ý tìm được một chỗ ngồi xuống, cười híp mắt không nói, ánh mắt cũng không nhàn rỗi mà nhìn về phía Hoắc Hải Phong đang ngồi một bên. "Lần này ông qua đây chắc là muốn Hải Phong mang theo Lê Quốc Nam phải không? Nhà họ Lê thực sự không còn chỗ phát triển ở Hải Phòng nhưng Lê Quốc Nam cũng không thích hợp với nơi thương trường tôi lừa anh gạt. Ông thực sự chắc chắn muốn cậu ta tiếp tục đi vào sao?"

Tô Kiến Định không muốn làm mất thời gian của mọi người, hơn nữa còn nhiều việc còn đang treo lơ lửng trên đầu chưa giải quyết xong, không cần phải quanh co lãng phí thời gian về việc này. "Thằng bé bị mất trí nhớ, không thể nhớ được nhiều thứ. Lê Quốc Nam là một cậu bé ngoan. Tôi không muốn nó bị nhà họ Lê chèn ép." Ông cụ Lê nói xong rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào tuyết bắt đầu rơi xuống, nhưng nhìn có vẻ không tệ. "Hải Phong, ý của ông ấy là cậu có thể chấp nhận nó trước. Bây giờ cậu ta có tâm lý giống như một thiếu niên mười mấy tuổi, căn bản không có nhiều tính toán. Cho dù cậu không muốn mang theo cậu ta thì cậu hãy nghĩ một chút về Quỳnh Thy. Cô ấy ở một mình trong biệt thự cũng quá buồn tẻ. Tuy Tỉnh Hòa có nghịch ngợm nhưng dù sao thì cô ấy vẫn còn trẻ, cậu nên tìm cho Quỳnh Thy việc gì đó làm."

Tô Kiến Định nói đến đây thì dừng lại nhìn sang Hoắc Hải Phong, thở dài có một số việc anh không thể nói quá nhiều.

Hoắc Hải Phong quay đầu nhìn cô gái bị anh giấu sau lưng, không khỏi sửng sốt, khi quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lê Quốc Nam đã thay đổi, càng lúc càng trở nên chăm chú nghiêm túc, giống như đang nhìn thuộc hạ của mình vậy. "Anh ta đi theo tôi cũng được, nhưng nhất định phải tuân theo điều kiện của tôi. Đầu tiên là cách xa Quỳnh Thy một chút. Nếu anh ta làm được thì tôi sẽ đưa anh ta về. Nếu anh ta không thể thì ở lại Hải Phòng, nếu anh không đành lòng thì tự mình mang đi."

Sau đó, Hoắc Hải Phong mím môi gõ nhẹ vào cô gái nhỏ đang cười sau lưng, cô thật sự không có lương tâm chút nào. Anh đã vì cô mà làm đến mức này nhưng cô gái nhỏ chỉ biết cười, thậm chí gật đầu cũng không.

Tô Quỳnh Thy che cái đầu đau đớn của mình, nheo mắt dựa vào lưng anh, nhân lúc không có ai nhìn, cô nhanh chóng hôn lên mặt người đàn ông, rồi cúi đầu trốn về phía sau lưng anh. “Đúng vậy, tôi sẽ đích thân xem xét cậu ấy. Từ hôm nay Hải Phong để Lê Quốc Nam dọn đến ở cùng chúng ta nhé.” Tốt hơn hết là nên loại bỏ một số hành vi kỳ lạ trên người anh ta càng sớm càng tốt. "Tôi không có vấn đề gì, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là tang lễ của ông nội. Tôi đã phát tất cả các giấy mời"

Tang lễ dự định vào hai ngày sau, trong hai ngày này sẽ lục tục có người đến tế bái, hiện tại linh đường đã chuẩn bị xong, quản gia nhà họ Hoắc cũng mang trang phục đen về, ông cụ thật sự sắp rời khỏi ngôi nhà mà ông ấy đã sống cả đời. “Hải Phong, đừng buồn, anh còn có em. Cảm giác được lưng anh cứng ngắc thẳng tắp, Tô Quỳnh Thy vuốt ve an ủi anh. “Anh không sao, cùng anh lên lầu xem Tinh Hòa được không?” Cô bé kia chợt thay đổi một hoàn cảnh khác, Hoắc Hải Phong luôn lo lắng cô bé sợ hãi. Đối với cô gái nhỏ này, anh thực sự quan tâm hơn ai hết, mà anh thì hơi bận, anh tăng ca để dành nửa ngày cho cô bé, mỗi buổi tối cho dù muộn thì cũng qua phòng cô bé nhìn một cái.

Tất cả những chuyện này, ngoại trừ những người hầu trong gia đình, có khi ngay cả Tô Quỳnh Thy cũng không biết.

Mọi người lục tục đến chia buồn, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn trốn trên lầu, ôm Tô Quỳnh Thy lơ đãng trêu chọc con gái nhỏ của mình.

Nhìn ra trong lòng anh có điều gì đó, cô gái nhỏ nằm lấy bàn tay to lớn của anh kéo anh lên tầng ba. Hai người ngồi xích đu trên tầng cao nhất cùng nhau nhìn những bông tuyết rơi, thỉnh thoảng gió thổi mạnh, vài mảnh hoa tuyết nhỏ có thể bị thổi bay vào. Những bông tuyết rơi trên tay cô. "Hải Phong, con người chúng ta luôn phải nhìn về phía trước. Chúng ta càng đi xa thì sẽ càng có nhiều người bị bỏ lại phía sau. Nếu chúng ta nhớ họ thì những người đi trước sẽ không quên. Ông nội cũng không muốn rời xa chúng ta. Nếu anh cảm thấy buồn thì khóc đi, được không? Em đã hứa với anh rằng em sẽ mãi mãi ở bên anh, anh hãy tin tưởng em"

Một trong những chuyện đau đớn nhất trên đời có lẽ là cái chết, nhưng đây là quy luật tự nhiên, mấy nghìn năm qua, thời gian không bỏ qua một ai, mọi người ai cũng là người qua đường vội vã, cô hiểu điều này từ sau vụ tai nạn xe hơi của bố mẹ. "Anh tin em sẽ luôn ở bên anh, Quỳnh Thy. Khi bố mẹ Tô qua đời, anh còn buồn hơn cả em. Trước đây anh không ở bên cạnh em là anh có lỗi với em, khi đó không thể ở bên cạnh chăm sóc em."

Sau khi ông nội qua đời, anh mới nhận ra những điều an ủi trước đây đơn giản đến nhường nào. Cô gái nhỏ của anh rõ ràng đã phải chịu những nỗi đau thương lớn nhất trên đời, nhưng cô vẫn có thể kiên cường sống với anh, thậm chí bây giờ ngược lại cô còn có thể an ủi anh. "Bông tuyết có đẹp không? Em đã muốn làm chuyện này từ lâu, nhưng lúc đó em vừa mang thai liền bị anh ngăn cản. Hôm nay anh cùng em xem một chút được không?" Đình nhỏ trên tầng hở bốn phía, chỉ có xích đu có mái lụp xụp che mưa gió.

Dù hai người có ở gần nhau cũng không chống chọi được với cơn gió lạnh thoảng qua.

Hoắc Hải Phong không đành lòng phá hỏng hứng thú của cô, ôm cô vào lòng, cố gắng không để gió thổi vào cô.

Lúc Tô Kiến Định bắt đầu tìm người, hai người gần như đông cứng lại, Tô Quỳnh Thy thì không sao, ít nhất toàn thân vẫn còn ẩm, Hoắc Hải Phong thì tay chân đã lạnh buốt rồi, còn đông lạnh một lúc nữa thì không chết cóng cũng sẽ lột ra.