"Con chỉ đến đây vì chút chuyện, nếu nó xúc phạm đến bố, thì ngay bây giờ con sẽ rời đi, về sau con tuyệt đối sẽ không trở lại nữa.
Cảm giác được quần áo ở ngang hông bị rách, Trần Mộc Châu toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt thì lại bình tĩnh gấp đôi. "Thời gian lâu như vậy mà không gặp, cũng xa cách lâu như vậy, lá gan tới lúc đó cũng đã lớn không ít rồi.” Người đàn ông kẹp chặt hai tay của cô ta rồi giơ dao găm ra.
Ông ta đứng dậy vỗ nhẹ vào mặt cô ta, chậm rãi quay lại từ phía sau.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh, trong nháy mắt vẻ mặt của Trần Mộc Châu lập tức trở nên u ám, cô ta lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn anh: “Quả thực đã lâu không gặp. Mà, Trần Tuấn Tú này, không phải bố đã chết rồi sao! Cùng với cái thi thể con mịa nó kia.” "Đúng là bố đã chết, nhưng nhờ thi thể của Tuyết
Phương nên bố mới có thể sống được, thế nào, con có hứng thú hợp tác không?" Nếu đã nhận ra rồi, thì Trần Tuấn Tú cũng thu lại con dao găm của mình, hai tay chắp ở sau lưng đi chậm rãi ra ghế sofa rồi ngồi xuống một mình.
Vì có chiếc áo sơ mi trắng khoác lên trên người, nên trong bóng tối không nhìn rõ ánh mắt của ông ta. “Hợp tác như thế nào?” Chuyện Trần Tuấn Tú vẫn còn sống khiến vẻ mặt của cô ta khẽ nhúc nhích, chỉ có một mình cô ta, có khả năng Hoắc Hải Phong di chuyển cực thấp. Nhưng nếu thêm một Trần Tuấn Tú, từng là người đứng đầu của nhà họ Trần, có khả năng làm chuyện này tăng lên rất nhiều.
Nhưng hợp tác với một người như vậy cũng không khác gì việc bảo hổ lột da, chỉ không cẩn thận một chút thì khả năng ngay cả chính cô ta cũng phải quay lại ở bên trong.
Sau một lúc giao chiến trong đầu, Trần Mộc Châu cắn môi làm theo, ngồi đối diện với ông ta, kẻ địch có sức quyến rũ lớn.
Sau khi chuyện thành có thể lấy được lợi ích cao hơn bây giờ nhưng cũng có khả năng gánh chịu nguy hiểm, có khả năng nên thử một lần.
Quyết định được một lúc, tất cả mọi hoang mang trên mặt cô ta biết mất, vẻ mặt cô ta bình tĩnh ngồi trên sofa không hể mở miệng, hoàn toàn quyết đoán.
Nếu địch không có hành động gì thì ta cũng không có hành động, cô ta nắm chặt hai bàn tay, quyết đánh chết cũng không mở miệng. "Nếu như con tự mình nghĩ cách lừa Hoắc Hải Phong một mình ra đây, thì đương nhiên bố sẽ lo liệu tối. Bố đảm bảo từ đó về sau trên thế giới này không còn có Hoắc Hải Phong này nữa, con muốn cao chạy xa bay hay là muốn ở lại chỗ này, thì chúng ta đã đều xóa bỏ không còn một mối quan hệ nào.”
Điều kiện rất nhiều, việc mà cô được yêu cầu cần làm cũng đơn giản, tuy đơn giản nhưng lại tương đối khó nói ra, muốn đánh lừa Hoắc Hải Phong ra đây. Theo căn cứ vào trình độ khôn ngoan của người đàn ông kia, ông ta có thể cũng đã biết cô ta ta muốn làm cái gì. "Một mình con thì không dễ làm, Hoắc Hải Phong nhất định sẽ mang theo vệ sĩ. Hơn nữa nhà họ Tô cũng không còn ở trong tay con nữa. Chuyện này con không thể xử lý được." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Sau khi cân nhắc được một chút thì, thì Trần Tuấn Tú đổi sang một tư thế thoải mái hơn một chút, gác chéo chân rồi bắt đầu mặc cả: "Bố chỉ phụ trách những chuyện về sau, có thể diệt trừ Hoắc Hải Phong hay không là tùy thuộc vào con. Bố có thể cho con ba ngày để suy nghĩ, hãy đến tìm bố vào bất cứ lúc nào.” Trần Tuấn Tú nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Trần Mộc Châu nhìn chằm chằm vào cầu thang tối đen một lúc, rồi quay đầu bỏ đi.
Bên ngoài trời mưa to, và trời cũng sắp tối, phía xa có gió từ trên núi thổi tới, quay đầu liếc nhìn căn nhà đang đứng sừng sững này.
Trong biệt thự tối, Trần Mộc Châu nhếch miệng, khẽ cười một tiếng rồi chậm rãi che ô đi về.
Một khi đã đưa ra quyết định thì muốn quay đầu lại cũng không thể được. Kể từ thời điểm cô gặp Trần Tuấn Tú, sau đó thì chuyện gì cũng đã không phải cô ta có thể khống chế được.
Cô ta chậm rãi đi trên đường chính, bắt xe đến địa chỉ mà Dương Thừa Húc đã gửi cho cô ta, cả người ướt sũng ngồi trên xe, gió thổi khiến cô ta lạnh đến rùng cả mình.
Trần Mộc Châu đóng cửa kính xe rồi nhìn chằm chằm vào tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố một lúc. Khỏe miệng cô ta nhếch lên, giống như dã thủ đang ngủ đông, lạnh đến đáng sợ.
Những ngày tháng yên tĩnh trôi nhanh tựa như nước chảy, trong chớp mắt miễn cưỡng chạy trốn khỏi tay của Hoắc Hải Phong một tuần trước chỉ để kết thúc toàn bộ công việc.
Còn về phía nhà với Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định vẫn bận túi bụi như trước, ngay cả trước khi vô công rồi nghề vẫn ở nhà công tước Otto.
Không biết anh ấy đã làm gì trong hai ngày qua, mà bình thường cũng không thấy hình dáng của anh ấy đâu.
Hiếm khi thời tiết hôm nay thời tiết tốt, tiện tay có chuyện Hoắc Hải Phong tự mình lái xe, cả gia đình ba người hòa thuận chuẩn bị ra ngoài đi shopping.
Hải Phòng đã vào cuối thu, lá trên đường đã rơi gần hết, trung tâm thành phố không còn náo nhiệt như ngày xưa nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tụm năm tụm ba người thì thầm với nhau trong trung tâm mua sắm, tất cả mọi người đều có riêng một nhóm nhỏ cho mình, và họ đều đắm chìm giữa thế giới riêng của mình. “Nhất định là phải đi trung tâm mua sắm sao?” Tuy rằng người thì đã đứng ở đích, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thêm một lần nữa.
Tô Quỳnh Thy nhíu mày, đột nhiên buông tay ra: “Nếu anh không muốn thì cũng không cần tới, em không có ép buộc anh, hơn nữa anh phải tự mình giúp em đi!"
Nói xong thì cô nắm lấy bàn tay của Tô Hướng Minh không do dự gì mà đi về phía trước.
Hoắc Hải Phong đứng ở phía sau nở nụ cười, sờ mũi một cái rồi đi theo, cáu kỉnh một chút phải nói thực sự là ngày càng đáng yêu! "Có vừa ý cái gì đều nói với anh, dù bọn em muốn đông tây, anh cũng sẽ tới trả tiền!”
Trải qua mấy ngày sớm chiều ở chung với nhau, Hoắc Hải Phong đã thăm dò trọn vẹn tính nết của cô, không đợi Tô Quỳnh Thy mở miệng, tự anh đi lại gần rồi cầm tay nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, khẽ tiến đến bên tại cô nhẹ giọng thì cười nói rằng: “Vì hôm nay em tự giác như thế, vậy anh miễn cưỡng tha lỗi cho em vậy!” Anh chưa nói xong, miệng bản gốc đã bĩu môi. An ủi xong, khóe miệng cô cong lên, bước đi có chút gấp gáp.
Bên cạnh lại có hai người đàn ông, một lớn một nhỏ theo sau, họ cưng chiều đến nỗi khiến cho Tô Quỳnh Thu nhàn rỗi vô cùng. Lúc sáng khi họ tới, vẫn còn để cho cô nghịch và hứng thích một chút, tất nhiên, Hoắc Hải Phong và Tô Hướng Minh mua không hề ít, một nhà ba người coi như thắng lợi trở về.
Đi dạo một vòng, Hoắc Hải Phong vẫn không có cảm giác gì, mà dẫn hai mẹ không giỏi nhịn đói đã sớm tới nhà hàng tốt.
Rõ ràng mua nổi đông tây mà người vẫn còn di chuyển, lúc này người đã xụi lơ ngồi ở trên ghế, nhìn trông rất mệt mỏi.
Hiếm có cơ hội nào chăm sóc cho cô, bưng trà rót nước, để cho người ta gọi đồ ăn, không để chi Tô Quỳnh Thu động vào một chút, nhìn dáng vẻ như hận không tự tay đút cho cô ăn được, nhìn sang bên Tô Hướng Minh thì đang ngẩn người ăn cơm một mình.
Một bữa cơm ở trong tình cảnh hỗn loạn rất nhanh đã giải quyết xong, Tô Quỳnh Thy nằm trải dài một bên trên ghế sofa, trên mặt nở nụ cười hài lòng. “Chiều nay anh muốn đi đâu?” Kiểu gì cũng phải lập tức rời khỏi nơi này, lúc nào quay lại thì vẫn chưa biết, mặc dù Hoắc Hải Phong không nói, nhưng trong lòng vẫn không nỡ bỏ, không nói tới việc ông Hoắc nói cái gì thì cũng không đi, sống chết cũng muốn ở lại Hải Phòng. “Chiều em đi thử áo cưới, áo cưới của em đến rồi. Đang nằm lăn lông lốc thì cô đứng dậy, Tô Quỳnh Thy cần nhắc ăn cho nó cái bụng cô cười tủm tỉm trước mặt Hoắc Hải Phong rồi nói rằng
Hành trình đều đã được định trước, nên đương nhiên anh chỉ có thể vui vẻ đáp lại, một tay thuần thục dắt Tôi Hướng Minh, một tay to lớn ôm cả Tô Quỳnh Thy ra ngoài.
Đến thì đã đến, mà ăn thì cũng bình thường, nhưng ở lại, ngủ sẽ không được tốt cho lắm.
Vừa mới bước ra khỏi nhà hàng, đột nhiên cảm thấy tầm nhìn không rõ ràng từ trong góc nhìn chằm chằm vào anh, Hoắc Hải Phong khẽ nhíu mày nhăn nhỏ, mặt không biến sắc nhìn xung quanh.