Nhiễm Nhiễm nghi hoặc nhìn tôi, vẻ mặt không tin:” Thiển Thiển, cậu học lừa người từ khi nào thế? Nếu không có gì thì tại sao đầu đề tạp chí lại là ảnh của hai người bọn cậu?” Nói xong, nó lôi từ trong túi ra một quyển tạp chí.
Vừa cầm lấy, đầu đề quả nhiên là tấm ảnh tôi và Hạ Mộc Lạo ôm nhau. Phóng viên này quả thực rất chuyên nghiệp, hôm qua vẫn còn hỏi tôi làm cách nào quyến rũ được Hạ Mộc Lạo, hôm nay đã biến thành “Tổng giám đốc Hạ thị thể hiện tình yêu nồng cháy”, bây giờ phóng viên làm việc đâu có chú trọng tới sự thật, tất cả chỉ vì lượng tiêu thụ.
Nhiễm Nhiễm nói ba nó sẽ gặp tôi, khiến tôi tự nhiên cảm thấy sợ, ba nó Hạ vô Xá hẳn là một người ngoan độc. Chỉ cần nghe tên cũng khiến người khác cảm thấy run sợ, Vô Xá, cái tên này quá kinh hách, mọi người đều biết Hạ Vô Xá hắc bạch đều phải kiêng nể, không thể động đến. tập đoàn Hạ thì khởi dựng từ ba mươi năm trước đến bây giờ đã trở thành một công ty lớn của toàn tỉnh, có khách sạn, bất động sản và các ngành công nghiệp khác nhau, nghe nói Hạ Mộc Lạo ba năm về đây mới tiếp quản tập đoàn Hạ thị, Hạ Vô Xá lui ra sau màn, làm hậu thuẫn cho Hạ Mộc Lạo.
Cầm tạp chí trả lại cho nó, lơ đễnh nói:” Nhiễm Nhiễm, cái loại lá cải này mà cậu cũng tin? Một tí sự thực cũng không có, còn không phải vì nương theo danh tiếng của anh cậu mà thúc đẩy tiêu thụ.”
Nhiễm Nhiễm không chịu ầm ĩ:” Tớ không tin, nếu là giả thì vệc gì anh tớ phải thừa nhận với ba? Anh tớ từ trước tới giờ chưa bao giờ nói dối ba.”
Khiếp sợ nhìn về phía Hạ Mộc Lạo, nếu ba hắn thật sự muốn gặp thì chết chắc rồi, tôi và hắn cơ bản là hai người xa lạ, gặp ba hắn nhất định sẽ bị lộ.
Hạ Mộc Lạo sủng nịch nhéo nhéo mặt Nhiễm Nhiễm:” Nhiễm Nhiễm, em cũng là nữ sinh, sao lại không biết Thiển thiển xấu hổ không chịu thừa nhận, em thử chạy đến nhà Tử Kiềm nói với ba nó là em thích nó xem.” Nói xong, quay đầu, nhìn tôi mỉm cười.
Mặt Nhiễm Nhiễm đột nhiên đỏ lên, kéo tôi đi vào cổng trường, không quay đầu lại nói:” Hạ Mộc Lạo, anh nhớ kĩ đấy, dám chọc giận em, em sẽ đem bán Thiển Thiển.”
“ Thế thì anh bán Tử Kiềm.”
“ Hạ Mộc Lạo, anh cứ chờ đấy.” Nhiễm Nhiễm đi càng lúc càng nhanh.
Đêm nay Hoa Thần chắc lại tức giận nữa, hình ảnh hai người ôm nhau ở tiêu đề tạp chí, anh không biết mới là lạ. Hôm qua chúng tôi gặp nhau anh còn biết, đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, không biết tối nay anh sẽ trừng phạt tôi như thế nào.
Vượt qua một ngày chìm trong lo lắng, buổi chiều, tôi không muốn đi đường vòng, một mình bước trên đường cái, bốn phía tiếng người ồn ào, trong lòng bối rối nói không nên lời, cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cha của Hạ Mộc Lạo, Tô Ngưng, trong mắt tôi đều là những nhân vật nguy hiểm, nếu chạm mặt với bọn họ, ngay cả việc trốn tôi cũng không có cơ hội. Nếu Hạ Vô Xá xuất hiện trước mặt tôi cũng không biết, thế thì làm sao trốn thoát được.
Hạ Mộc Lạo giúp tôi, đồng thời cũng hại tôi, nhưng mà tôi vẫn rất cảm kích hắn. Tấm ảnh cứ để cả thành phố biết cũng không sao, chỉ cần việc tôi làm tình nhân có thể che dấu. Chuyện gì cũng có cái lợi và cái hại.
Một chiếc xe màu trắng lái từ từ về phía tôi, tôi tránh lên vỉa hè dành cho người đi bộ, chiếc xe kia dừng lại, tim đột nhiên gia tốc, tỏ vẻ không biết tiếp tục đi về phía trước.
Một người mặc tây trang màu đen cản đường đi của tôi:” Tô tiểu thư, ông chủ của chúng tôi mời cô tới.”
Tim đập càng lúc càng nhanh, có lẽ còn vượt cả mức độ cho phép, giả vờ trấn định nói:”Xin hỏi ông chủ của anh là ai? Hiện tại đang ở nơi nào?”
Anh chàng kia không chớp mắt, rõ ràng đã trải qua một khóa hu宠luyện đặc biệt:” Ông chủ của chúng tôi là tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Hạ thị, hiện tại đang ở trên xe.”
Trong lòng tự an ủi mình nói:” Tô Thiển Thiển, cái gì phải đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, thoát được mùng một trốn không qua mười lăm, trấn định một chút, lại trấn định thêm chút nữa:” Được, tôi đi.”