Mặc dù có số mới, nhưng số cũ của tôi vẫn còn một ít tiền, chuẩn bị dùng nốt số tiền trong tài khoản. Soạn một mẩu tin nhắn, đem dãy số mới kia nói cho Nhiễm Nhiễm, Hiên nhi, Già Minh.
CỠnghĩ xem còn ai nữa không, Hoa Thần không nhất thiết phải thông báo, anh mỗi lần tới biệt thự đều gọi vào điện thoại cố định, số điện thoại mới của tôi có cho anh biết cũng không để làm gì.
Bảy giờ tối, Hoa Thần gọi điện thoại bảo tôi đến Duy Đô, tôi nói với mẹ hôm nay phải đi làm, mẹ muốn tôi phải nghỉ ngơi tốt, tôi tìm được một lý do chính đáng, bà lo lắng nhìn tôi.
Khi chưa tới Duy Đô, trong lòng tôi rất bất an, sợ Hạ Mộc Lạo đang ở đấy, tôi sợ trong lúc vô ý cảm xúc nơi đáy mắt bị Hoa Thần phát hiện ra. Trước kia mỗi lần tới Duy Đô, Hạ Mộc Lạo đã ở đó rồi, trước kia nhìn thấy hắn, nhiều nhất là bị hắn bắt nạt, nhưng lần này tôi thực sự không biết nên đối mặt với hắn như thế nào nữa.
Đến Duy Đô, vừa nhìn đã thấy Già Minh đang ngồi cạnh Hiên nhi, tôi cúi đầu đi vào box ghế số 1, nơi Hoa Thần chuyên sử dụng, anh không nói tôi cũng biết là ở nơi đó.
Vào box, đóng cửa lại, bên trong chỉ có một mình Hoa Thần, không kìm được nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải gặp Hạ Mộc Lạo. Hoa Thần nhắm mắt tựa trên ghế sofa, tôi dựa người vào cửa, kinh ngạc nhìn anh.
Hình như biết là tôi đang nhìn, thản nhiên nói:” Muốn nhìn thì cứ đến đây nhìn, đứng xa như vậy không thấy rõ đâu.” Hơi sửng sốt, trên mặt nóng bừng, chậm rãi đi đến, ngồi ở bên cạnh anh.
Dưới sự không phòng bị của tôi, anh ôm lấy cổ tôi, ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói:” Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói, để cho anh ôm một lúc, một lúc là được rồi.”
Tôi không nói gì, cũng không cử động, lẳng lặng quay lại ôm lấy anh. Chưa từng gặp một Hoa Thần chân thật như vậy, anh bây giờ chắc là mệt, rất mệt, khiến tôi không đành lòng mà cãi nhau với anh.
Trong lòng lại có một chút sung sướng, anh trước mắt chân thật như vậy, e là ngay cả Tô Ngưng cũng chưa bao giờ được thấy anh như vậy.
Hoa Thần, mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi tốt, tỉnh dậy tất cả mọi thứ sẽ đẹp lại như ban đầu thôi.
Qua một lúc lâu, Hoa Thần mới buông ra:” Tại sao lại đến chậm như vậy?”
Tôi cũng muốn đi nhanh lắm chứ, nhận được điện thoại của anh tôi đã bật người đứng dậy luôn rồi, nhưng mà khu Dụ Vi nhỏ bé có rất ít xe taxi qua lại :” Em về nhà của em, từ đó tới đây hơi xa.”
“ Không được giảm béo, quá gầy a sẽ ôm người khác.”
Im lặng cúi đầu, tôi chắc chắn sẽ không giảm béo, thể chất tôi vốn như vậy, cho dù có ăn nhiều đến mấy cũng không thể cao hơn hay béo lên được, trách tôi thì có tác dụng chắc,” Em không giảm béo mà.”
Anh nhéo lên vai tôi một chút, đưa tay xuống, dừng lại ở trên lưng tôi:” Sau này ăn nhiều một chút, dáng người của em bây giờ chắc khiến người khác nghĩ là anh đã ngược đãi em mất.”
Đầu vội cúi xuống trước ngực “ Anh không ngược đãi em, sau này sẽ ăn nhiều cơm hơn một chút.”
“ Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh.” Ngữ khí chân thật đáng tin. Bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Hai người nhìn nhau chưa đến một phút tôi đã không chịu nổi, dưới ánh mắt của anh tôi cảm thấy có áp lực rất mạnh, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của anh.
“ Tô Thiển Thiển, nếu bây giờ chúng ta kết thúc, em sẽ làm gì?”
Sợ hãi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu những lời này là có ý gì. Nếu đã quyết định chấm dứt, thì còn quan tâm tới tôi làm gì? Kết thúc rồi, chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa, anh quản tôi làm gì? Không tin hỏi một câu:” Hoa tiên sinh, bây giờ anh muốn kết thúc sao?”
Anh lắc đầu, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc:” Nếu năm phút nữa em vẫn chưa đến, anh sẽ đi, chúng ta cũng kết thúc luôn, nhưng mà, em lại không làm anh phải thất vọng.”
Không thể tin trừng lớn mắt, anh cho tôi thời gian hạn định, khó trách anh không nhìn mà cũng biết tôi đến, nhìn anh nói:” Hoa tiên sinh, vậy ý của anh là…”
“ Em vẫn tới trong thời gian hạn định của anh, cho nên chúng ta vẫn sẽ tiếp tục. Sau này nếu thấy Tô Ngưng, phải cố gắng tránh đi. Nếu không tránh được, cứ nói rằng đã chia tay với Mộc Lạo, cô ấy sẽ không tìm em nữa.”