Sau khi bóng dáng Hạ Mộc Lạo đi khuất tầm mắt, Tô Ngưng ngồi yên ở bên cạnh tôi, nhẹ giọng hỏi:” Thiển Thiển, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy? Lại cãi nhau à?”
Lắc đầu, ngậm miệng không nói gì.
Tô Ngưng nói:”Thiển Thiển, hôm qua lúc em bị lạc, em không biết Mộc Lạo sốt ruột như thế nào đâu, hắn biết em một thân vô xu, hơn nữa không mang di động, cho nên vội vã quay về khách sạn chờ em. Nếu em vì chuyện hắn không đi tìm em mà tức giận, chị đây cũng phải vì sự trong sạch của hắn mà bất bình nha.”
Khiếp sợ nhìn Tô Ngưng, khuôn mặt cô đang mỉm cười, giống như một cô chị gái hiền lành. Giờ phút này, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi càng thêm mãnh liệt, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, tôi sau lưng chị gái ấm áp này làm tình nhân của bạn trai cô, nếu biết quan hệ của tôi và Hoa Thần, Tô Ngưng còn có thể ngồi ở chỗ này khuyên bảo tôi sao?
Thấy tôi im lặng, cô lại tiếp tục nói:” Thiển Thiển, cố gắng hòa thuận với Mộc Lạo đi, hắn thực sự tốt lắm, mặc dù có lúc hơi bá đạo một chút, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác chân thật. Thực ra, chị rất hâm mộ em và Mộc Lạo, các em có thể ở trong nước cùng đi tìm vỏ sò, có thể cùng nhau vui vẻ cười thoải mái, lúc tức giận có thể hét to ra tiếng, những chuyện này…kỳ thật cũng là một loại hạnh phúc. Em hẳn là cũng nhận ra chị và Hoa Thần rất ít khi nói chuyện, cũng sẽ không tùy tiện cười, tùy ý làm nũng, chị cuối cùng vẫn cảm thấy anh ấy đối với chị như gần như xa, tuy rằng Thần ở bên cạnh chị, nhưng một chút tình cảm chân thật cũng không có. Chị rất mẫn cảm, đối với chuyện của anh lại càng mẫn cảm hơn. Chị biết Thần có người phụ nữ khác, nhưng hiện tại anh ấy và chị vẫn chưa kết hôn, chị không có quyền can thiệp, cũng sẽ không hỏi nhiều. Cho nên, Thiển Thiển, em nhất định phải biết quý trọng, không nên vì cảm xúc nhất thời rồi sau đó hối hận cả cuộc đời.”
Thì ra, tất cả mọi chuyện cô đều rõ hết, chỉ là cô không biết người kia là tôi mà thôi.
Tô Ngưng nói rất đúng, người giống Hạ mộc Lạo là người có tình cảm chân thật, so với dạng như gần như xa giống Hoa Thần tốt hơn rất nhiều, Hạ Mộc Lạo có chuyện gì hắn sẽ nói thẳng ra, mà Hoa Thần ngoài im lặng vẫn là im lặng.
Làm tình nhân, sự im lặng của anh đối với tôi mà nói có lẽ là một chuyện tốt. Làm người yêu, đối với Tô Ngnwg mà nói là một chuyện vô cùng đau khổ, bởi vì anh im lặng làm cho người khác không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì. Trước khi Hạ Mộc Lạo tức giận ít ra cũng có dấu hiệu, còn dạng người trầm mặc như Hoa Thần tới lúc phát hỏa rồi thì rất khủng bố.
“ Tô Ngưng, chị thực sự yêu Hoa tiên sinh sao?”
Ánh mắt Tô Ngưng dừng ở phía chân trời, tầm mắt tỏa ra xa.
Hai người nhất thời rơi vào yên lặng, tôi nghĩ cô sẽ không trả lời câu hỏi này, quay đầu đi chỗ khác.
Lúc lâu sau, cô mới mở miệng, trong giọng nói của cô mang theo một chút mê man, tựa như theo một phương trời rất xa truyền đến:” Yêu, rất yêu, nhưng anh ấy chưa bao giờ thực sự để ý tới chị, chưa bao giờ giải thích cho chị cái gì. Buổi sáng hôm đó em cũng thấy đấy, ở tủ đầu giường có cất một hộp bao cao su vẫn chưa mở, mặc cho ai sẽ hiểu lầm, chị cần một lời giải thích đính chính, nhưng ngay cả một câu anh ấy cũng không muốn cho chị. Có lẽ mọi người cho rằng chị rất hạnh phúc, nhưng mấy năm qua vẫn chỉ có một mình chị cuồng nhiệt mà thôi, Thần vẫn luôn thản nhiên, trong mắt anh, bất cứ thứ gì so với sự nghiệp đều không quan trọng bằng. Mấy ngày nay em và Mộc Lạo cãi nhau vài lần, chị cảm thấy hai người cãi nhau cũng là một loại hạnh phúc, bởi vì mỗi lần cãi nhau qua đi tình cảm hai người sẽ dần dần phát triển, chị phát hiện sau mỗi lần cãi nhau, Mộc Lạo vừa cười vừa trêu chọc em. Cùng Thần kết giao đã vài năm, chị cũng từng bực mình làm ầm ĩ, nhưng anh ấy một câu cũng không nói, trực tiếp xoay người rời đi, mỗi lần chị đều đợi anh ấy tới tìm, kết quả mỗi lần chị không kiềm chế được đều đi tìm anh. Thiển Thiển, quý trọng hạnh phúc trước mắt, bỏ lỡ Mộc Lạo, chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời em.”
Nghĩ lại, kỳ thật chuyện đêm qua tôi không phải là không sai. Nếu tôi không nói mình nghĩ tới Lạc Mạc, không khiến hắn tức giận, hắn sẽ không đối xử với tôi như vậy, chỉ bằng mấy đêm bình an vô sự kia, sự bài xích của tôi đối với hắn cũng không mãnh liệt như trước nữa. Giống như hắn vừa mới hỏi tôi, nếu không có chuyện tối qua, tôi vẫn không muốn gặp lại hắn phải không. Vấn đề này vốn đã có câu trả lời từ lâu rồi, nếu không có chuyện tối qua, có lẽ hắn lại giống như trước đây, uy hiếp tôi, xúc phạm tôi, thật sự không thể ở cạnh nhau được.
Không muốn gặp lại một ai, chính là bản năng tự bảo vệ mình, xúc phạm cũng là một loại thương tổn, một loại tổn thương tâm hồn, bất cứ ai cũng không muốn mình phải chịu tổn thương, tránh được thì nên tránh, không cần đối mặt thì không nên đối mặt.
“ Tô Ngưng, thật ra Hoa tiên sinh không phải là không cần chị, có đôi khi giải thích là một loại che dấu, biến giải thích thành một thói quen, thì còn cái gì phải quý trọng đây?”
Cô mở lời chuyển đề tài:” Thiển Thiển, em đã quen với Mộc Lạo bao lâu rồi? Mộc Lạo độc thân ba năm, em dùng cách mà quyến rũ được hắn thế?”
“ Em học cùng với Nhiễm Nhiễm, anh ấy thường xuyên đưa Nhiễm Nhiễm đi học, cứ như vậy quen biết thôi, em không đủ mị lực để quyến rũ được Lạo đâu.”
“ Chẳng lẽ lại là hắn quyến rũ em?”
“ Chúng em không ai quyến rũ ai cả.”