Đem hóa đơn trả lại cho cô y tá, đi vào thang máy, nhấn mạnh xuống nút số 9.
Hoa Thần, anh cố ý.
Đẩy cửa ra, Hoa Thần đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, thấy tôi bước vào, anh hơi nhướn mày:”Mới có năm phút, em còn năm phút nữa.”
“Hoa Thần, anh cố ý đúng không?”
Hoa Thần làm bộ như không liên quan đến mình:”Tôi vẫn nghĩ cho dù em không đi được, cũng phải lê lết hết mười phút rồi mới trở về.”
Nhất thời chán nản, bước đến trước mặt anh:”Tôi đói rồi.”
Anh vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay tôi:”Em cho rằng nếu tôi mang em ra khỏi bệnh viện thì em sẽ có cơ hội chạy trốn phải không?”
Nội tâm lại bị anh nhìn thấu, khinh thường không thèm quay đầu lại:”Bây giờ tôi đã về rồi, vậy nên chuyện ăn uống nghỉ ngơi anh phải có trách nhiệm.”
Nếu không thể chịu nổi tôi nữa, thế thì quá tốt, chúng ta kết thúc thôi.
Tôi nghĩ anh sẽ bỏ tay của tôi ra, nhưng đợi tới hai phút mà vẫn không có động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn anh, anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi, khiêu khích ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh:”Chẳng nhẽ tôi nói sai à?”
Anh tóm lấy tôi lôi ra ngoài:”Còn không đi nhanh, nhìn cái gì mà nhìn.”
Rất không tình nguyện bị anh tóm ra ngoài.
Hoa Thần, tôi xem anh kiên nhẫn được bao lâu.
Anh lôi tôi ra đến cửa bệnh viện, thật không công bằng, anh đưa tôi đi thì không có y tá nào tới, còn tôi tự đi thì không được.
Sau khi lên xe, tôi hỏi:”Hoa Thần, anh cứ như vậy muốn mang tôi đi ăn à?”
Anh lập tức hỏi lại:”Còn chuyện gì nữa?”
“Anh chắc chắn muốn tôi cứ mặc như thế này mà đi?”
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì.
“Hoa Thần, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh phản ứng một chút cũng không được sao?”
“Câm miệng, có biết em rất phiền không hả.”
Tốt lắm, anh đã cảm thấy phiền phức rồi, phải tiếp tục cố gắng.
Tôi đưa mặt lại gần:”Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, em sao có thể câm miệng được.”
Anh đột nhiên giang tay ôm lấy eo tôi, đến khi tôi kịp phản ứng đã ngồi trên đùi của anh, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía anh:”Cảnh sát giao thông ở Thẩm Phong hình như rất nhiều nha.”
“Tô Thiển Thiển, em hôm nay quá phiền phức.”
Không để ý tới anh, tiếp tục nói:”Em không muốn bị cảnh sát giao thông phạt đâu, nếu Hoa tiên sinh muốn bị phạt thì xin đừng làm liên lụy đến em.” Nói xong, vươn tay ra mở cửa xe.
Một cái bóng đè xuống, giây tiếp theo đã bị anh hôn, tay đặt trong ngực anh muốn đẩy ra, anh càng ép chặt, muốn lắc đầu cự tuyệt, lại bị anh nắm chặt đằng sau gáy, cuối cùng cũng không thể động đậy.
Rơi vào đường cùng, tôi cắn mạnh lên môi anh, anh lập tức buông ra, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy lửa giận trong mắt anh bốc lên phừng phừng.
Anh nâng cằm của tôi lên, lại một lần nữa xáp lại gần, tôi theo bản năng che miệng lại.
Anh không tức giận nói:”Tô Thiển Thiển, em dám cắn tôi?”
Gạt tay anh ra, hợp tình hợp lý nói:”Lúc nãy anh hôn em có được em đồng ý không? Vì thế nên em cắn anh cũng không cần anh đồng ý, chúng ta huề nh.”
Hoa Thần lãnh đạm phun ra một câu:”Tôi phát hiện giọng điệu nói chuyện của em với Hạ Mộc Lạo rất giống nhau, không phải tôi đã bảo em tránh xa cậu ta ra một chút sao?”
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, giọng điệu của tôi giống Hạ Mộc Lạo?”Tôi không học anh ta, chỉ nghe anh ta nói vài câu, có ấn tượng sâu sắc, vậy nên thuận miệng nói thôi.”
Đúng rồi, ngày đó ở bãi biển Hạ Mộc Lạo cũng nói với tôi những lời như thế này, không ngờ Hoa Thần cũng nhạy cảm với chuyện của Hạ Mộc Lạo như vậy.
“Người phụ nữ của tôi, không cho phép dính hơi thở của người khác, sau này đừng nói những lời này nữa, tôi không muốn phải nghe mấy thứ này từ miệng em.”
“Tôi không muốn ở bên cạnh anh, thế nên trên người tôi có dính hơi của người khác không liên quan đến anh.”
“Em đừng quên em đã kí hợp đồng, thời hạn năm năm.”
“Hoa Thần, nửa năm qua anh thực sự không có một chút cảm giác tội lỗi nào sao? Aiz, có lẽ anh đã thành thói quen rồi, dù sao anh vẫn chưa kết hôn với Tô Ngưng, chị ấy chắc vẫn chưa có tư cách quản nhỉ?”
“Tô Thiển Thiển, em có biết mình đang nói cái gì không?”
Thật hối hận đã kí năm năm, nhưng mà, cho dù có hợp đồng tôi vẫn phải chạy trốn.
Tôi không thèm đáp lại, đôi tay hoành hành trên quần áo của anh.
Hiển nhiên Hoa Thần bị tôi chọc giận, đi đường nhanh như bay, anh mang tôi đến nơi hồi trước Già Minh mua hộ quần áo cho tôi. Sau khi xuống xe, hai người mắt lớn trừng mắt bé.
Tôi mở cửa xe, nhưng lưng lại đưa về phía cửa, thành thử ra không thể xuống phía bên này được:”Có thể ôm tôi xuống xe không? Cái này đối với anh mà nói chắc chỉ là nhấc tay thôi mà.”
Hoa Thần âm hiểm liếc tôi một cái, ôm tôi xuống xe:’Mấy cửa hàng này em tự chọn đi, nhưng thẩm mĩ đừng kém quá, kẻo khiến tôi phải mất mặt.”
Lời thật khó nghe, tôi không chút do dự nói:”Tôi sẽ không khách khí đâu, anh chỉ cần chuẩn bị tiền là được.”
Hoa Thần nhướn mày, nhìn tôi như nhìn một con ngố:”Em cho rằng tôi mà phải chuẩn bị tiền sao?”
Túm chặt chỗ áo trên ngực anh:”Ý của anh là không muốn chi tiền đúng không? Lại muốn khiến tôi nát bét như lúc ở bệnh viện chứ gì?”
“Đồ ngốc, tất cả những cửa hàng này đều thuộc tập đoàn Hoa thị.”
Bỏ tay ra, vỗ vỗ hai cái lên vai anh, cái áo này chất lượng không tồi nha, bị tôi hành hạ như thế mà vẫn không có lấy một nếp nhăn nào.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện:”Hoa Thần, đợi đã.”
Anh dừng bước, không kiên nhẫn nói:”Có chuyện gì thì nói một lần cho xong đi.”
Chớp chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ vô tội nhìn anh:”Có thể mua hộ em một bộ đồ lót không? Tối hôm qua anh chưa mặc đồ lót cho em mà đã mặc áo ngủ vào rồi, kích cỡ chỉ có anh là biết thôi.”
Quả nhiên gân xanh trên trán Hoa Thần nổi lên bần bật, tôi nắm chặt lấy áo anh, cho dù anh có bị anh ném, tôi cũng không sợ bị ngã. Bây giờ không ở bệnh viện, nếu anh ném tôi, tôi liền chạy trốn ngay lập tức.
Hoa Thần không nói gì, vẫn bình tĩnh nhìn tôi, tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:”Những cửa hàng này hình như không bán đồ lót, phiền anh phải đi một chuyến rồi, Hoa tiên sinh.”
Hàm răng anh rít ra hai chữ:”Câm miệng.”
Thấy anh thực sự tức giận, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, hai tay vẫn nắm chặt áo anh, ánh mắt vẫn lưỡng lự trên mặt Hoa Thần.
Anh ôm tôi vào một gian phòng trong cửa hàng, thả mạnh tôi xuống ghế:”Bỏ tay ra.”
Tôi buông tay ra, anh đứng thẳng người dậy, tôi vội vàng nắm lấy ống tay áo của anh.
Hoa Thần nói với nhân viên bán hàng:”Bảo chủ nhiệm của các cô lại đây.”
Tỏ vẻ ngây thơ hỏi:”Tiểu Thần Thần, chủ nhiệm của bọn họ là người yêu cũ của anh hả?”
“Câm.”
Không tới hai phút , một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi đến, cô cắt một mái tóc ngắn,nhìn thấy người phụ nữ đó tôi liền nghĩ tới hai chữ: giỏi giang, khôn khéo.
Cô mang một khuôn mặt tươi cười:”Xin chào, Hoa tổng.”
Mặt Hoa Thần không chút thay đổi nhìn tôi liếc một cái:”Đưa cô ấy đi chọn quần áo.”
Ánh mắt bà cô chủ nhiệm kia dừng lại trên tay tôi, tôi muốn nắm chặt lấy anh, chính anh hại tôi mất mặt ở bệnh viện, đã thế tôi sẽ khiến anh bị mất mặt ở chính địa bàn của mình, dù sao anh cũng tổn thất lớn hơn tôi nhiều, ở bệnh viện không ai biết tôi, nhưng tất cả nhân viên ở đây đều biết anh.