Điều này khiến Lý Văn Đình không thể chấp nhận được, cô ta nhìn Tiểu Bảo còn đang bú sữa trong ngực mình, trong lòng rất bất đắc dĩ... Kể cả Tiểu Bảo có là một đứa trẻ tàn tật, nhưng cũng là miếng thịt mình đẻ ra, sao có thể nói bỏ thì bỏ chứ?
Mặc dù chuyện này bị Lý Văn Đình phản đối kịch liệt nên không thực hiện được, thế nhưng tình cảm của2chồng và cô ta lại càng ngày càng xấu đi, cuối cùng còn đề nghị ly hôn. Không còn cách nào khác, Lý Văn Đình đành phải mang theo Tiểu Bảo về nhà mẹ đẻ.
Nhưng anh chị bên đằng nhà ngoại cũng không phải người hiền lành tốt bụng, dù miễn cưỡng đồng ý cho mẹ con cô ta ở lại, thế nhưng trong lời nói đều có ý bảo cô ta cho con trai đi, mang5theo một thứ vướng víu như thế sẽ rất khó tái giá.
Không còn cách nào khác, Lý Văn Đình đành mang theo Tiểu Bảo vừa mới được một tuổi đi tới nơi này, làm thuê kiếm tiền sống và chữa tại cho đứa con. Lúc bắt đầu Lý Văn Đình chỉ có thể làm một số công việc phục vụ, nhưng những công việc đó thời gian làm việc thường quá dài, mà để Tiểu Bảo ở6nhà quá lâu thì cô ta không yên tâm.
Thế là Lý Văn Đình thử kiếm việc làm thêm ngoài giờ, công việc này mặc dù vất vả nhưng thu nhập cũng tạm được, so với làm phục vụ thì tốt hơn nhiều. Ai ngờ tiệc vui chóng tàn, lúc cô ta dọn dẹp vệ sinh cho một gia đình thì bị chủ nhà cưỡng bức...
Lý Văn Đình vừa giận vừa nhục nhã muốn báo cảnh sát, nhưng5đối phương không chút lo sợ đưa cho cô ta một nghìn đồng rồi nói: “Cô làm việc vất vả cả tuần cũng chỉ kiếm được được nhiêu đó thôi, cầm lấy đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra...” Lý Văn Đình nhìn một nghìn đồng trên bàn, nghĩ đến Tiểu Bảo ở nhà, cuối cùng đành cắn răng cầm lấy. Hôm đó cô ta mua cho Tiểu Bảo một cái bánh kem, Tiểu Bảo3ăn rất vui vẻ, bởi vì cậu bé không biết trên đời này lại có món ăn ngon như thế...
Mặc dù Tiểu Bảo không biết nói chuyện, nhưng nó liên tục cười với Lý Văn Đình, thấy Tiểu Bảo vui vẻ như thế, trong lòng cô ta rất chua xót, bởi vì Tiểu Bảo đã lớn như vậy mà đây lại là lần đầu tiên được ăn bánh kem. Sau đó Lý Văn Đình như nghĩ thoáng ra rất nhiều, cô ta không trách chồng và nhà mẹ đẻ sao lại vô tình như thể, thậm chí cô ta còn cám ơn người đàn ông đã cho mình một nghìn đồng! Bởi vì họ đã dạy cho Lý Văn Đình sống sao cho thật kiên cường, sống thế nào để Tiểu Bảo thật vui vẻ...
Từ đó Lý Văn Đình bắt đầu buôn bán chính cơ thể của mình, cô ta bỏ đi lòng tự trọng, vứt hết mặt mũi chỉ vì để con mình có một tương lai như người bình thường...
Thật ra trước lúc xảy ra chuyện, Lý Văn Đình đã tích trữ được gần đủ tiền phẫu thuật màng nhĩ cho Tiểu Bảo, vậy mà trong lúc vô tình nhận một cuộc điện thoại, cô ta bị người ta lừa sạch cả tiền. Người đàn ông gọi điện đến tự xưng là người của hiệp hội hỗ trợ người điếc Trung Hoa, anh ta nói hiệp hội thông qua bệnh viện mới biết trường hợp của Tiểu Bảo rất phù hợp với điều kiện tài trợ của hội, cho nên họ có thể giúp Lý Văn Đình xin ngân sách tài trợ.
Lý Văn Đình nghe đối phương nói có thể giúp Tiểu Bảo xin trợ cấp thì tin là thật, cô ta làm theo yêu cầu của người kia nộp trước một khoản tiền đặt cọc. Bởi vì đối phương nói chỉ cần ngân sách của gói hỗ trợ được thông qua, khoản đặt cọc này sẽ được trả lại nguyên vẹn. Vì một lòng muốn chữa trị tại cho Tiểu Bảo nên Lý Văn Đình không hề nghi ngờ người này nói thật hay giả, nộp tiền thẳng vào tài khoản đối phương chỉ định. Vậy mà tiền vừa chuyển xong, người tự xưng là hiệp hội hỗ trợ người điếc Trung Hoa bỗng nhiên không liên lạc được!
Lúc này Lý Văn Đình mới biết mình bị lừa, khoản tiền đó là cô ta vất vả tích góp mãi mới được, vậy mà bị mấy cuộc điện thoại lừa mất sạch... Ruột gan nóng như lửa đốt khiến Lý Văn Đình đi đến đồn cảnh sát báo án.
Người cảnh sát phụ trách nói với cô: “Đây là hình thức lừa đảo qua điện thoại, chị cũng đã là người lớn rồi mà sao có thể dễ dàng tin người khác theo số tài khoản chị cung cấp này cũng không phải của tên lừa đảo. Tôi vừa gọi cho bên ngân hàng, tiền của chị vừa chuyển vào chưa đến một phút đã bị người khác chuyển đi! Hình thức lừa đảo này đều có đường dây cả, bình thường chỉ cần gửi tiền vào tài khoản chỉ định của đối phương thì sẽ nhanh chóng bị chuyển sang mười tài khoản khác, cuối cùng sẽ tập hợp ở một tài khoản nước ngoài. Trừ khi bắt được cả đội, không thì khả năng lấy lại được tiền là rất nhỏ...”
Lý Văn Đình nghe xong thì trong lòng nguội lạnh, cô ta biết số tiền này đã mất trắng rồi, thế là cô ta rời khỏi đồn công an. Nhưng khi về nhà nhìn thấy Tiểu Bảo cười với mình, Lý Văn Đình lấy lại lòng tin, dù sao bây giờ Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, tiền thì có thể kiếm lại, nhưng tại của con không thể để chậm trễ nữa.
Vì kiếm tiền, Lý Văn Đình càng liều mạng hơn trước kia, rất nhiều người không nên tiếp thì cô ta đều tiếp cả, nên thường xuyên bị một số kẻ biến thái đánh đập bị thương. Thế nhưng chỉ cần về nhà nhìn thấy nụ cười của Tiểu Bảo, cô ta cảm thấy tất cả đều chẳng đáng là gì.
Cùng ngày xảy ra chuyện, Lý Văn Đình bị một kẻ biến thái hành hạ suốt một đêm, mệt mỏi về đến nhà, thấy Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say thì muốn đi tắm, sau đó làm bữa sáng cho nó.
Nhưng khi cô ta tắm rửa xong chuẩn bị lau khô người, bi kịch đã xảy ra... Lý Văn Đình đột nhiên cảm giác choáng váng, khi cô ta còn chưa kịp vịn tay vào tường thì bỗng thấy tối sầm rồi ngã xuống. Ký ức tàn hồn Lý Văn Đình đến đây là hết, có nghĩa là lúc đó cô ta ngã xuống rồi không tỉnh lại nữa.
“Cậu Trương! Tôi có thể vào được chưa?”
Giọng nói của Triệu Tinh Vũ đánh thức tôi tỉnh lại từ ký ức của Lý Văn Đình, tôi gật đầu với chú Lê: “Cũng đến lúc rồi, để họ vào thăm dò hiện trường đi ạ.” Chú Lê gọi Triệu Tinh Vũ vào để anh ta sắp xếp người thăm dò hiện trường. Đúng lúc này tôi thấy Bạch Kiện dẫn theo người tới! Anh ta thấy tôi thì cười ha ha muốn tiến đến chào hỏi, nhưng tôi chẳng thèm liếc mắt nhìn mà bỏ đi luôn. Bạch Kiện tẽn tò, đành vào thăm dò hiện trường bên trong.
Thông qua cảnh sát thăm dò hiện trường, có thể kết luận, Lý Văn Đình bị ngã đập đầu xuống sàn nhà mà chết. Xét theo thời gian mục nát của thi thể, cô ta chết khoảng năm tháng trước.
Khi tôi nghe kết luận sơ bộ của pháp y về thời gian tử vong của Lý Văn Đình, tự hỏi tại sao ba tháng trước nhà của Trịnh Huy mới xuất hiện ma? Chẳng lẽ Lý Văn Đình chết hơn một tháng rồi mới đến quấy rối nhà của ông ta?
Tôi quay sang nhìn chú Lê thấy chú ấy cũng đang cau mày, xem ra cũng nghi ngờ giống tôi. Tôi nói nhỏ với chú: “Có khi nào pháp y đoán sai không?”
Chú Lê lắc đầu: “Không biết... chờ kết quả kiểm tra tỉ mỉ thi thể sẽ rõ. Nếu như Lý Văn Đình thật sự chết từ năm tháng trước, chắc chắn cô ta có cách khác để nhét đầy bụng Tiểu Bảo.