Đinh Nhất không có nửa phần chần chừ, lập tức đem máu chó đen trộn chu sa điểm vào những hành thi quanh chúng tôi. Tôi thấy vật này đúng là có tác dụng, thì đi về phía chú Lê định châm chú ấy
một cái, nhưng tôi chưa kịp làm vậy thì chú ấy đã từ dưới đất ngồi dậy... Thời gian đúng là trùng hợp, tôi không nhịn được hoài nghi, có phải hai người họ đã sớm tỉnh2dậy hay không!
Chú Lê tỉnh dậy thì lập tức lấy ra lá bùa màu vàng, dính lên trán máy hành thi bị Đinh Nhất điểm kia, sau đó nhanh chóng lấy ra một ống trúc nhỏ, rồi đổ vào miệng các hành thị.
Động tác của hai người họ liền mạch, nhanh chóng đến kinh người, lúc tôi phản ứng lại thì mấy hành thi có sự uy hiếp lớn nhất với chúng tôi đã được xử lý xong... Đoán chừng5phía sau, hai người bọn Triệu Dương đều không biết biến cố ấy, lại vẫn chậm rãi đi tới bên phía này. Khi họ tới nơi, thấy ba chúng tôi đứng ở đây, còn những hành thi của mình đều đã trở thành những thi thể thông thường nằm trên đất... Triệu Dương biến sắc, lập tức vẫy tay để càng nhiều hành thị tràn về hướng chúng tôi.
Tôi chợt lạnh lùng, cho dù động tác của chú Lê và6Đinh Nhất có nhanh hơn nữa, nhưng có quá nhiều hành thi như vậy, xem ra ba người chúng tôi lành ít dữ nhiều...
Đang lúc vạn phần hung hiểm, tất cả các hành thi lùi về sau giống như thủy triều, mới đầu tôi còn tưởng Triệu Dương lại có chiêu gì, nhưng khi tôi thấy hai sư huynh đệ kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, thì biết không phải do họ làm.
Mặc dù chúng tôi không biết là5ai làm, càng không biết đối phương là địch hay bạn, nhưng lại xuất hiện đúng thời điểm để giải cứu chúng tôi... Bầy thi dần thối lui, tôi thấy một người con gái nhỏ bé gầy gò đứng ở đằng xa, lạnh lùng nhìn chúng tôi bên này.
Ánh mắt của cô gái kia rất linh hoạt, trông có hơi quen, bất chợt tôi cũng không nhớ được là đã gặp ở đâu... “Sao lại là bà ta?” Chú Lê3bên cạnh khó hiểu nói. Tôi nghe vậy, biết chú ấy nhớ ra cô gái kia là ai, vội hỏi chú Lê: “Con nhỏ này là ai thế?” Chú Lễ trợn mắt nhìn tôi nói: “Xem trí nhớ của cháu kìa, đó không phải là Lý Y Đồng à?”
Đúng vậy! Tôi lúc này mới nhớ ra cô gái này là Lý Y Đồng đã biến mất lúc trước. Tâm trạng vừa buông lỏng lại căng thẳng, trong đầu nghĩ, đây là sự cố của Triệu Dương mà, lúc trước chỉ hai người bọn họ mà chúng tôi đã không đối phó được rồi, giờ lại đến thêm người nữa!
Ai ngờ tôi lại nghe Đinh Nhất thấp giọng nói: “Sao bà ta lại phải cứu chúng ta?”
Đúng vậy? Sao bà ta lại cứu chúng tôi chứ? Nếu như nói về thù oán, chúng tôi còn có thù oán với bà ta hơn với Triệu Dương ấy, theo lý mà nói, người muốn chúng tôi chết nhất là cô ta mới đúng. Nhưng tôi thấy vẻ mặt của bọn Triệu Dương, thì hiển nhiên họ cũng không biết cô gái trước mặt là sự cố của mình - Mã Tiểu Nhu.
Lúc này, tôi thấy Lý Y Đồng lạnh lùng nhìn bọn Triệu Dương, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với họ: “Sư phụ các người vốn đã đầy tội nghiệt, cần gì tăng thêm cho ông ấy chứ?”
Triệu Dương nghe vậy, mặt mờ mịt nói: “Cô là ai? Dựa vào cái gì mà nói sư phụ tôi đầy tội nghiệt?” Lý Y Đồng lạnh nhạt nhìn bọn họ nói: “Ta và sư phụ các người có thâm giao, không phải một câu mà nói hết được, hai người giết người vô tội, vốn đã có oan nợ quấn người... Ta nể tình các người là đồng môn, hôm nay thay sư phụ các người điểm hóa cho các người, không nên ôm mãi chấp niệm trong lòng, bỏ đao xuống mới có đường quay lại.” Triệu Dương nghe vậy thì thay đổi sắc mặt liên tục, sư huynh mặt đen bên người anh ta như muốn nói gì nhưng bị Triệu Dương ngăn lại, sau đó anh ta ngẩng đầu nói với Lý Y Đồng: “Không biết tiền bối có phải sự cố Mã Tiểu Như?”
Lý Y Đồng không nói lời nào mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Sư huynh đệ bọn họ cũng không nói hai lời, đột nhiên quỳ phịch xuống đất dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy đi luôn...
Trời! Đây là tình huống gì vậy? Mới vừa rồi chẳng phải cứ đòi giết chúng tôi à, sao bây giờ lại cứ thế mà đi rồi? Nếu không phải bon Triều Dương tôn sư trọng đạo thì chính là biết không đánh lại được sự cố này, còn không bằng nghe lời, làm trẻ ngoan.
Chú Lê thấy bọn Triệu Dương đã đi thì ôm quyền với Lý Y Đồng nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối hôm nay.”
Một người trung niên mà đi gọi một cô gái chỉ mới mười mấy tuổi là tiền bối đúng thật là kì quái. Nhưng cơ thể của cô gái trước mắt này lại chứa đựng một ma nữ đã chết mấy mươi năm trước, đừng nói là gọi bằng tiền bối, cho dù gọi là bà nội cũng không quá đáng! Không ngờ Lý Y Đồng chỉ gật đầu với chú Lê, sau đó chuyển ánh mắt về phía tôi nói: “Trương Tiến Bảo, cậu vẫn cho rằng tôi sẽ giết các cậu để báo thù cho sư huynh à?”
Tôi thầm giật mình nghĩ, chẳng lẽ lão yêu quái này đuổi hai sư chất đi để tự mình ra tay ư? Nhưng sao bà ta phải làm trò trẻ con như vậy? Vì thế tôi chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: “Nếu tiền bối thực sự muốn mạng nhỏ này của chúng tôi thì vừa nãy cũng không cần ngăn bọn Triệu Dương lại, đúng không?” Trên thực tế, những gì tôi nghĩ cũng không thể là không có khả năng, người này đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, đích thị là một cao nhân, tính tình cũng khác thường, nói không chừng sẽ có suy nghĩ muốn tự tay giết chúng tôi mới thỏa mãn.
Ngay lúc tôi còn đang thấp thỏm bất an chờ bà ta trả lời, bà ta đột nhiên cười với tôi nói: “Cậu có thể bình tĩnh lại một chút, tôi cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy tim cậu đập loạn lên đấy! Yên tâm, tôi sẽ không giết các cậu. Tôi với sư huynh không giống nhau, trong lòng tôi không có chấp niệm như huynh ấy, chẳng qua là có chút nhớ nhung mà thôi...”
Lúc này tôi thấy đúng là trong mắt Lý Y Đồng có sự thâm tình rất rõ, xem ra có thể bà ta rất yêu Trần Mộng Nam, chẳng qua là không ôm hận khư khư như sư huynh, nếu không hẳn bà ta đã sớm tìm chúng tôi báo thù.
Tôi nghe bà ta nói như vậy, ngược lại có hơi ngượng ngùng nói: “Bà... chuyện của sư huynh bà, quả thực rất xin lỗi! Thật ra tôi cũng không muốn làm kẻ địch của ông ta, nếu có thể lựa chọn, tôi thật không muốn trở thành kẻ địch của ông ta chút nào.... Ông ta thực sự đã chết rồi sao?”
Thật ra thì trong lòng tôi có một vấn đề chưa rõ, dẫu sao người này cũng quá mạnh, bà ta lại đã sống một mình nhiều năm, để tìm một cơ thể giúp người mình yêu sống lại thì cũng không phải ai cũng làm được.
Lý Y Đồng nghe tôi nói xong, lấy trong ngực ra một cái túi nhỏ, tôi mơ hồ cảm nhận được khí đen quanh quấn nó, chắc chắn đó không phải vật tầm thường...