Người Tìm Xác

Chương 977




Không ngờ rằng cái mương đã bị lấp đầy, xem ra sau sự cố lần đó, chính phủ đã phải bồi thường không

ít tiền, cho nên đề phòng chuyện tương tự lại xảy ra. Lúc này, chú Lê quay lại nói với Triệu Dương ở bên cạnh: “Tiểu Triệu, cậu chờ chúng tôi ở đây, nếu cảm thấy nơi này có gì bất thường thì lập tức lên bờ về xe chờ nhé.”

Nghe vậy, Triệu Dương ngơ ngác, anh ta không biết chú Lê nói tới thứ2gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Dạ vâng, Lê đại sứ.”

Ba chúng tôi đứng ở chỗ cái mương bị lấp đầy, một lúc sau vẫn không thấy sương mù dày đặc hay đám hành thi xuất hiện... Chẳng lẽ đổi phương đã biết chúng tôi có chuẩn bị rồi?

Nhìn bộ dạng Tiểu Tống không dám xuống xe, không giống như là chẳng có chuyện gì xảy ra. Vào lúc chúng tôi đang do dự có nên quay về đường cũ không, thì dưới chân dâng lên một5lớp sương mù dày đặc.

“Đến rồi! Mọi người cẩn thận một chút.” Chú Lê Trầm giọng nói. Chú Lê đang đứng bên cạnh Đinh Nhất nên tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều, bởi vì không mang theo con dao thép, nên bây giờ tôi chỉ có thể đeo răng thú trước ngực.

Lúc này, sương mù đang chậm rãi tản ra nhiều hơn, không thể nhìn rõ quá vài mét, để đảm bảo ba chúng tôi không bị lạc nhau, cũng vì để không bị tình trạng6hai mặt cùng có địch, nên ba chúng tôi tựa lưng vào nhau, mặt nhìn về ba hướng.

Sương mù càng tăng thêm, âm khí xung quanh cũng dần nặng hơn, la bàn chú Lê đang cầm đã xoay tít mù. Trong màn sương mơ hồ, chúng tôi đều cảm thấy vật gì đó đang hướng tới gần...

Tôi vừa có một chút dũng khí thì lại tan thành mây khói, vừa nghĩ việc nhìn thấy đám hành thi trong sương mù dày đặc, nếu đúng là chúng lại5xuất hiện trước mặt chúng tôi, thì đoán chừng có mười Đinh Nhất cũng không gánh nổi.

Lúc này, chúng tôi lên dây cót, chuẩn bị sẵn sàng việc bọn hành thi có thể xông lên bất kì lúc nào, nhưng lại chợt thấy một bóng người đi ra từ trong sương mù, khi nhìn kỹ thì thấy đó là Chu Đại Lâm.

Mặt Chu Đại Lâm xám xanh, hai mắt vô thần, trông có vẻ không giống người sống, mà đáng sợ nhất là quanh thân ông ấy3tỏa ra một vòng khí đen, trông rất khác với khí của những hành thi trước kia.

Tôi và Đinh Nhất thấy Chu Đại Lâm thì đều run lên, chú Lê lại như thở dài một hơi nói: “Đừng hoảng hốt, đối phương chỉ định dọa chúng ta một chút thôi... cái này chưa phải đại chiêu.”

Tôi không hiểu, thì thầm hỏi chú ấy: “Sao chú lại nghĩ như vậy?”

“Cháu đừng thấy người Chu Đại Lâm có khí đen bao phủ mà sợ, thực ra ông ta còn kém Thi vương thực sự rất xa! Đối phương để Chu Đại Lâm xuất hiện chỉ là bỗng dưng nhớ tới, muốn dọa chúng ta mà thôi, chứ không tin hắn có thể bỏ được một thi thể hiểm có thế này để làm vật hy sinh!” Chú Lê kiên nhẫn giải thích cho tôi.

Quả nhiên, ngay lúc chú Lê chuẩn bị để Đinh Nhất dùng một ít máu chó đen trộn chu sa để điểm trụ Chu Đại Lâm, thừa cơ hội đoạt lại thi thể ông ấy, thì thoắt một cái, cơ thể Chu Đại Lâm giống như bị triệu hồi, nhanh chóng tiến vào màn sương mù dày đặc.

Tôi sững sờ, sau đó giật mình nói: “Chu Đại Lâm đi thật rồi, chúng ta có nên đuổi theo không?” Chú Lê lắc đầu nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi, hắn như chúng ta đuổi theo, chúng ta không thể đuổi theo được.”

Không hiểu sao sau khi Chu Đại Lâm chạy đi thì sương mù cũng tan dần, mới vừa rồi, cách vài mét còn không nhìn rõ, mà giờ lại có thể nhìn thấy chỗ Tiểu Tống đỗ xe. Lúc chúng tôi trở lại xe, phát hiện Triệu Dương cũng ở trong xe, thấy chúng tôi trở lại, anh ta lập tức vui vẻ nói: “Mọi người về rồi, vừa nãy sương mù dâng lên dày đặc, cháu muốn đi qua tìm mọi người nhưng nghĩ tới lời chú Lê nói, có gì dị thường thì lên xe chờ, cho nên cháu chạy lên xe chờ mọi người trước.”

Chú Lê vỗ vai anh ta nói: “Ừ, cháu làm rất đúng, sương mù này không đơn giản. Đúng rồi, vừa rồi các cậu có thấy ai ở trong sương mù không?”

Triệu Dương nghi ngờ lắc đầu nói: “Không ạ, cháu thấy sương mù dày đặc thì trở về xe, dọc đường đi hầu như là sờ lần tìm đường về, không gặp bất cứ ai cả.”

Lúc này tôi cẩn thận quan sát Tiểu Tống, phát hiện anh ta có vẻ lo lắng, chắc là đã thấy gì đó lúc sương mù dày đặc, nhưng lại không dám nói ra. Vì vậy chúng tôi tiếp tục lờ đi, để Triệu Dương lái xe về khách sạn.

Dọc đường đi, mọi người đều im lặng không nói gì, bầu không khí chợt trở nên lúng túng. Chúng tôi đều nghĩ không biết sau này nên đối xử với Tiểu Tống thế nào... Đoán chừng anh ta còn có chút sợ hãi. Còn chưa tới khách sạn mà trời đã bắt đầu tí tách mưa, nhìn thấy vậy, tôi không nhịn được cảm thấy phiền não, thầm nghĩ cái nơi quỷ quái này, mỗi ngày đều mưa tí tách.

Đang suy nghĩ thì xe của chúng tôi đã vào đến bãi đậu xe của khách sạn, tôi thấy có hơi kỳ lạ, bởi bình thường có rất nhiều xe ra vào bãi, nhưng hôm nay lại không có ai cả, bãi đậu xe trống trải làm chúng tôi cảnh giác...

Lúc này Triệu Dương thắc mắc nói: “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, sao bãi đậu xe lại không có lấy một chiếc ô tô vậy?”

Tôi nghe vậy thì nói ngay: “Vừa rồi, trên đường về anh có thấy các xe khác trên đường không?”

Triệu Dương sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói: “Nghe cậu nói tôi mới để ý, đúng là dọc đường về cũng không gặp chiếc xe nào khác cả...”

Lòng tôi không kìm được nặng trĩu, sau đó có hơi lo lắng nhìn sang chú Lê nói: “Cháu cũng không thấy xe nào.”

Chú Lê gật đầu nói: “Đầu tiên không nên hoảng hốt, vào khách sạn xem chút đã rồi nói sau...”

Vì vậy chúng tôi lập tức đi vào khách sạn, kết quả lúc đi ngang qua đại sảnh thì thấy hai phục vụ đang cúi đầu bận bịu gì đó trước quầy lễ tân, tôi thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới thả lỏng một chút thì tôi lại nghe thấy chú Lê thấp giọng nói: “Hai người kia hình như có gì đó kỳ lạ...”

Nghe chú ấy nói vậy, tôi lại vội vàng ngẩng lên nhìn hai nhân viên phục vụ kia, nhìn lại đúng là có cảm giác gì đó không đúng lắm! Mặc dù thoạt trông không thấy có gì lạ, nhưng nhìn lại lần nữa, tôi phát hiện từ nãy giờ hay người này vẫn cúi đầu. Nếu lần đầu nhìn thấy thì rất dễ nghĩ rằng họ đang sửa lại tài liệu, nhưng nhìn lại lần hai sẽ phát hiện chẳng những họ cúi đầu mà thân thế còn không hề nhúc nhích. Thấy vậy tôi đi lên trước mấy bước, muốn đến gần hơn để nhìn cho rõ, ai ngờ ngay lúc này, một phục vụ trên đài đột nhiên giơ móng vuốt sắc nhọn về phía tôi...