Người Tìm Xác

Chương 974




Trong lúc tôi đang nôn nóng chờ đợi, không biết sương mù dày đặc đã bắt đầu dần dần ngưng tụ dưới chân từ khi nào, cái gì nên tới thì vẫn tới... Cùng lúc đó, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện sợi dây thừng kia lại biến mất!!

Vì thế tôi vội vàng xoay người, nhanh chóng bò lên từ chỗ dốc thoải nhất bên kia, trốn thẳng đến dưới gốc cây chờ đám người không2chết cũng chẳng sống đó đi qua chỗ này...

Sau đó, những quái nhân nên những bước chân cứng đờ chậm rãi xuất hiện cùng với sương mù dày đặc, còn tôi vẫn im lặng trốn dưới gốc cây chờ họ biến mất theo màn sương. Rồi tôi lập tức rời khỏi gốc cây, tìm được một nơi có địa hình cao, hơn nữa có tầm nhìn rõ ràng có thể nhìn thấy hết mọi chuyện để náu5mình. Không bao lâu sau, chiếc xe buýt du lịch chở Chu Đại Lâm bon bon từ xa chạy đến gần... Cùng lúc đó, một chiếc xe quá tải cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Mặc dù đã đến nước này, tôi vẫn còn xúc động muốn nhào tới ngăn cản bị kịch xảy ra như cũ. Nhưng đồng thời tôi cũng biết rõ ràng, thảm kịch này là do con người tạo thành, nếu6không điều tra rõ kẻ đứng sau kia muốn làm gì, sẽ còn có càng nhiều bi kịch không thể tránh khỏi hơn.

Quả nhiên, xe buýt du lịch và xe tải tựa như đã hẹn trước, không hề giảm tốc độ mà phóng về phía đối phương. Hai chiếc xe đâm sầm vào nhau, thảm kịch xảy ra ngay lập tức, xe buýt du lịch lật nghiêng đi, lăn đến con mương sâu bên cạnh đường cái.5Trong nháy mắt xảy ra sự cố, có mấy hành khách bị bay ra khỏi khoang xe theo quán tính va chạm, trong đó bao gồm cả Chu Đại Lâm.

Sau khi thấy mọi thứ kết thúc, tôi định chạy đến bên cạnh Chu Đại Lâm, xem thử rốt cuộc là ai đã mang ông ấy đi! Nhưng vào lúc này, tôi đột ngột dừng bước... Lúc trước trong ký ức của Chu Đại Lâm, tôi nhìn thấy3một đôi chân đi về phía ông ấy.

Nhưng hôm nay nhìn từ vị trí của tôi có thể thấy rõ rành rành, nào phải một đôi chân người đâu, rõ ràng là một đám người đứng trước Chu Đại Lâm mà. Có lẽ là vì lúc đó ông ấy bị thương nặng quá nên không nâng được cổ lên cao, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân ở gần mà thôi.

Càng kỳ quặc hơn là, những người này dường như đang chờ cho Chu Đại Lâm chết đi. Sau khi Chu Đại Lâm trút hơi thở cuối cùng, những quái nhân này từ từ đi đến bên cạnh kéo thi thể của ông ấy lên, nên từng bước cứng ngắc đi vào trong rừng sâu.

Nhìn những kẻ kỳ cục đó, đột nhiên tôi lại có một cảm giác quen thuộc. Sao bọn người kia lại giống những cái xác biết đi mà trước kia và Gia điều khiển thể nhỉ? Chẳng lẽ đây là “thuật khống chế xác chết Nam Dương” ư??

Tuy rằng đã nhìn thấy những quái nhân đó kéo thi thể của Chu Đại Lâm đi rồi, nhưng mà kẻ đứng sau họ lại không xuất hiện, nếu bây giờ tôi rời khỏi, vậy thì tất cả câu đố vẫn chưa có lời giải.

Vì thế tôi nhanh chóng đuổi theo những quái nhân đó, muốn xem thử rốt cuộc họ muốn mang thi thể Chu Đại Lâm đi đến đâu? Theo sự di chuyển của đám người này, sương mù dày đặc lại dâng lên, tựa như sương mù này có sinh mạng vậy, luôn quay quanh những quái nhân đó.

Nếu chú Lê nói không sai, cảnh tượng tôi thấy bây giờ là ký ức của những oan hồn trên xe buýt, cho nên tôi không thể cảm nhận được gì ngoài việc có thể dùng đôi mắt để nhìn thấy mọi thứ, bởi vậy cũng rất khó phán đoán rốt cuộc những quái nhân đó có phải là thi thể bị người ta điều khiển hay không.

Sau đó tôi đi theo những quái nhân vào giữa rừng cây ven đường, dưới làn sương mù bao phủ, phía xa xa mơ hồ có bóng người đứng đó... Trong bầu không khí quái dị như thế, người có thể xuất hiện ở đây tất không phải kẻ lương thiện, tuy tôi đang ở trong ký ức của vong hồn, nhưng cũng không thể không cẩn thận đối chút.

Vì vậy tôi dò từng li từng tí theo sau những quái nhân kia, sợ bị đám không phải người không phải ma này phát hiện ra. Nhưng cảnh diễn ra tiếp theo càng chắc chắn thêm phỏng đoán trước đó của chúng tôi, sau khi Chu Đại Lâm bị những quái nhân đó kéo lê vào rừng đến trước bóng người kia, không biết người nọ làm gì mà ông ấy lại rùng mình rồi đứng dậy.

Một người đã chết mà còn có thể đứng lên, đây không phải thao túng xác chết thì có thể là cái gì? Xem ra đúng thật là bị ông già chú Lê đoán trúng rồi, quả nhiên kẻ đó muốn dùng Chu Đại Lâm có mạng Khôi vương hiếm gặp này để luyện chế “Thi vương”!

Nghĩ đến đây, tôi bèn muốn nhích lên phía trước một chút, nhìn xem kẻ điều khiển xác chết kia có hình dạng gì, dù sao bây giờ tôi cũng ở trong ký ức của những linh hồn đã chết, chắc sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.

Tôi từ từ đến gần, khi màn sương mù dày đặc dần dần tan đi thì nhìn thấy được dáng vẻ của người nọ... Đó là một người đàn ông có bề ngoài bình thường, nếu không phải hôm nay hắn đứng trong hoàn cảnh đặc thù một cách quái dị như vậy, tôi nghĩ mình cũng sẽ không liếc nhìn lại hắn thêm một lần.

Nhìn màu da của người nọ thì chắc là người địa phương. Sau khi hắn ra hiệu bằng tay cho tất cả quái nhân, thì tất cả đều đi ra sau lưng người đàn ông đó, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Chu Đại Lâm.

Ngay lúc tôi đang do dự có cần phải tiếp tục theo sau hay không, thì người nọ đột nhiên nhìn về phía vị trí của tôi, sau đó nở nụ cười lạnh: “Trương Tiến Bảo, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt...” Lòng tôi nặng trịch, người lập tức như rớt vào hầm bằng, lạnh buốt từ đầu đến chân... Trong lúc nhất thời đang không biết làm sao để qua cửa, tôi lại hoàn hồn tỉnh dậy ở dưới đáy mương.

Nhưng cảnh diễn ra vừa rồi làm tôi quá sợ hãi rồi! Thế cho nên dù đã tỉnh lại, nhưng tôi vẫn trợn mắt không nhúc nhích. Đinh Nhất ở bên cạnh hơi lo lắng hỏi chú Lê: “Có phải cậu ấy còn chưa tỉnh lại không?”

Chú Lê nghe thế quỳ một chân xuống muốn day mắt tôi, kết quả lại bị tôi gạt ra và nói: “Lần này xong rồi!” Nói xong câu đó tôi bèn bò dậy, rồi quay đầu tự tóm dây thừng leo lên.

Chú Lê và Đinh Nhất bị một câu của tôi làm cho chẳng hiểu ra sao, vội đuổi theo hỏi tôi cái gì “xong rồi”? Nói thật lúc ấy tôi thực sự hơi sợ hãi, gần như dùng cả tay và chân để trèo lên... Đinh Nhất thấy vẻ mặt tôi không đúng nên cũng nhanh chóng trèo ra khỏi đáy mương, sau đó đuổi theo tôi hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Cậu cuống cái gì?!” Lúc này, tôi thấy mình đã trở lại bên cạnh xe mới thoáng ổn định lại tâm thần rồi nói: “Vừa rồi tôi gặp được một tên quái nhân, hắn... biết tôi là ai!!”

Tôi kể lại cảnh vừa nhìn thấy cho hai người Đinh Nhất, họ nghe xong cũng đều lặng im không nói. Có thể gọi thẳng tên của tôi thì chắc chắn là người từng quen biết, mặc kệ tôi moi móc hết từng ngóc ngách trong đầu thế nào, cũng không nhớ mình đã từng quen một con quái già nào như vậy!

Chủ Lê thấy tôi sợ thật, bèn an ủi: “Cháu đừng cuống lên, sóng to gió lớn hơn thì chúng ta cũng đã vượt qua được rồi, người ta chỉ nói một câu cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt" mà đã dọa cho cháu tè ra quần rồi ư?!”