Người Tìm Xác

Chương 970




Khi tôi đã xác định phía mình xảy ra vấn đề, đột nhiên lại nghe thấy phía sau có tiếng ô tô bóp còi. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một chiếc xe buýt màu trắng đang chạy đến trong màn mưa.

Tôi thầm mừng rỡ, nhìn thấy xe thì tốt rồi, trước tiên không quan tâm người ta có thể cho tôi đi nhờ xe hay không, có xe đi qua là chứng minh phía tôi đều bình thường cái đã. Khi tôi2đang thầm thở phào nhẹ nhõm, lại thấy chiếc xe buýt kia từ từ giảm tốc độ, sau đó ngừng lại bên đường.

Điều này cực kỳ ngoài dự kiến của tôi, không ngờ người trên xe lại chủ động vẫy tay với tôi, bảo tôi lên xe. Tôi đoán là lúc này trời mưa hơi lớn, người trên xe nhìn thấy tôi đi một mình ở ven đường cũng đáng thương quá đỗi, nên mới có lòng tốt cho tôi lên xe. Tuy rằng5lúc ấy lòng tôi cũng băn khoăn, nhưng bất đắc dĩ là trên người đã ướt đẫm, hơn nữa nếu còn đi bộ tiếp thế này, đúng thật là không biết khi nào mới có thể đến nội thành đây? Chỉ cần vào được nội thành thì chuyện gì cũng dễ nói, chỉ cần di động có tín hiệu thì mọi chuyện cũng đều giải quyết được đúng không? Vì thế tôi bèn chạy đến leo lên xe...

Mới vừa lên xe, cái người vừa6rồi vẫy tay với tôi nói huyên thuyên một câu gì đó, tôi cẩn thận nghe, không phải tiếng Anh, chắc là một loại ngôn ngữ địa phương của họ. Không có phiên dịch Triệu Dương ở đây, sao tôi nghe hiểu được, vì thế bèn nói với người nọ bằng thứ tiếng Anh không trôi chảy lắm của mình: “Tm Chinese. I want to go back downtown.” (Tôi là người Trung Quốc. Tôi muốn quay về nội thành.)

Ai ngờ người nọ nghe xong5thì hơi giật mình quay đầu lại nhìn những hành khách phía sau mình, sau đó nói với những hành khách đó bằng tiếng Trung không lưu loát lắm: “Đúng là trùng hợp quá, anh này lại cũng là người Trung Quốc.” Lúc này tôi mới phát hiện, hoá ra trên xe buýt toàn là du khách Trung Quốc, lúc ấy khỏi phải nói trong lòng tôi ấm áp nhường nào, giống như gặp được người thân, lập tức nói cảm ơn họ liên3tục.

Lúc này có một người đứng tuổi ở hàng ghế trước cười nói với tôi: “Cậu nhóc, sao lại một mình dầm mưa đi ở đây thế?” Tôi bất đắc dĩ nói: “Ông đừng nói nữa, cháu và bạn đến Philippines công tác, kết quả vừa rồi lúc xuống xe bị lạc mất bọn họ,di động lại không gọi đi được, cho nên đành phải dầm mưa đi vào nội thành thôi.” Người vừa rồi cho tôi lên xe chắc là hướng dẫn viên du lịch người địa phương, khi anh ta nghe tôi nói phải về nội thành, bèn nói với tôi, chỗ này cách nội thành rất xa, hơn nữa lúc này còn đổ mưa, cho nên rất khó đi nhờ xe. May mắn các ông bà cụ người Trung Quốc trên xe có lòng tốt, bằng không tôi không biết còn phải dầm mưa đi đến khi nào đâu!!

Tôi nghe thế càng cảm kích những người đồng bào này hơn! Giờ này tôi mới phát hiện du khách Trung Quốc trên xe phần lớn đều là cụ già đã qua tuổi nửa trăm, tôi không khỏi thầm nghĩ bụng, cảm giác lúc mình gặp nạn có thể có đồng bào vươn tay giúp thật là tốt. Vì thế tôi ngồi trên xe tán gẫu với bọn họ, những cụ già này đều có tinh thần sáng láng, điều khiến tôi nể phục là, nửa năm trước ở đây vừa xảy ra sự cố nghiêm trọng, nhưng dường như nó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đi chơi của họ. Có lẽ con người tới một tuổi tác nhất định, cách nhìn nhận vấn đề sẽ rộng rãi hơn chăng.

Ai ngờ đúng lúc này, ông chú ở phía sau đột nhiên gọi tôi qua, nói là di động của ông ấy không biết bị làm sao mà lại không có tín hiệu, tôi có thể xem giúp ông ấy là có chuyện gì hay không.

Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, nên đi qua xem thử giúp ông ấy, phát hiện là di động đang bật chế độ máy bay, vì thế bèn cười và nói với ông ấy: “Không sao cả, chú bấm bật cái chỗ này lên là...”

Mà khi tôi nhìn rõ ông chú nhờ tôi giúp thì ngẩn ra. Mấy năm nay trình độ nhận diện khuôn mặt của tôi ngày càng cao, dáng vẻ của ông chú trước mắt này lại giống với ảnh của Chu Đại Lâm trong tư liệu của Chu Nhược Mai tới tám chín phần, lúc ấy tôi sợ đến ngay cả người. Ông chú kia thấy vẻ mặt tôi kinh ngạc thì vội hỏi tôi: “Sao vậy? Cậu nhóc, có phải di động của tôi hỏng rồi không?”

Tôi nghe thế thì vội lấy lại tinh thần, sau đó cúi đầu xem ngày hiển thị trên di động, lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người! Vì vậy tôi nhét ngay điện thoại trở lại tay của ông ấy, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh tài xế, muốn bảo ông ta dừng xe lại bên đường.

Nhưng vào lúc này, đằng trước lại có một chiếc xe tải màu đen phóng thẳng đến từ đối diện chúng tôi, mặc dù tài xế đã đánh tay lái rất mạnh, muốn tránh va chạm nặng trực diện, nhưng tiếc rằng tốc độ của xe tải quá nhanh, cuối cùng vẫn đâm sầm vào...

Trong tích tắc, toàn bộ thế giới dường như đều bị bấm nút tắt tiếng, đồ đạc trong xe bay tán loạn khắp nơi, vô số mảnh kính vỡ rải rác trong không khí, vài cụ già không đeo dây an toàn đã văng ra khỏi cửa sổ, tất cả mọi thứ bị phá huỷ trong nháy mắt.

Ngay sau đó trước mắt tôi tối sầm, chờ khi tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn ở dưới mương... Tôi ngồi bật dậy, sau đó kiểm tra thử xem người có bị thương hay không.

Cũng may trên người tôi đều bình thường hết, nhưng nhất thời tôi lại hơi hoảng hốt, không biết những chuyện vừa rồi là ảo giác của tôi hay là một giấc mơ? Nhưng nếu là mơ thì cũng nực cười quá đi mất? Cái chỗ như thế này mà tôi cũng có thể ngủ được? Nghĩ như vậy, tôi lập tức bò dậy đi tìm chú Lê và Đinh Nhất, nhưng mà khi tôi đi đến chỗ lúc trước xuống, phát hiện sợi dây thừng kia vẫn không có ở đó! Vì thế tôi vội xoay người chạy đến con dốc thoải vừa rồi mình bò lên, sử dụng cả tay và chân để bò lên khỏi đáy mương.

“Đinh Nhất!! Chú Lê!! Mọi người ở đâu thế?” Tôi gân cổ lên gào to, nhưng vẫn chẳng có bóng người nào. Lúc này di động của tôi lại vang lên lần nữa, không cần nhìn tôi cũng biết là do Đinh Nhất gọi tới, bấm nút nghe, giống như đúc với vừa rồi, vẫn không rõ ràng được cái gì cả... Tiếp đó là sương mù dày đặc cuồn cuộn tràn đến, đương nhiên còn có những người nửa chết nửa sống trong sương mù kia nữa.

Tôi vẫn trốn sau thân cây kia, nhưng lòng đã không còn bình tĩnh như vừa rồi nữa, tôi biết trăm phần trăm là phía tôi xảy ra vấn đề rồi, chỉ là tôi không biết bây giờ cơ thể tôi rơi vào không gian này, hay chỉ có linh hồn rơi vào thôi.

Tất cả mọi thứ ở đây đều lặp đi lặp lại, nhưng tôi lại không dám tự tiện phá vỡ kịch bản của lần trước, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ chuyện tiếp tục phát triển, Sau khi những kẻ kỳ quái đó rời khỏi, sương mù dày đặc cũng tan, mưa nhỏ cũng tới đúng lúc.

Lúc này có một suy nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu tôi, nếu tôi thay đổi cốt truyện này thì sẽ thế nào đây? Có thể cứu được cả xe du khách Trung Quốc kia không? Nghĩ đến đây, tôi bèn đi nhanh về hướng vừa rồi gặp được xe buýt.

Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, cùng một chiếc xe buýt, cùng là người có lòng tốt cho tôi lên xe tránh mưa... Lần này, để tiết kiệm thời gian, sau khi lên xe, tôi nói thẳng với những người trên xe: “Ai là Chu Đại Lâm?!”

Ông chú lần trước nhờ tôi xem di động giúp ngơ ngác đứng lên từ phía sau: “Tôi là chu Đại Lâm, cậu là ai?”