Đến tối chúng tôi lại đi đến bên mấy gốc cây liễu trong công viên kia lần nữa, vì trước đó chú Lê đã dùng bùa chú trấn áp lệ khí trong lòng2Triệu Nhuy, cho nên lúc này ít nhiều cô bé đã hơi khôi phục
tâm trí, đau thương nhìn Từ Băng đứng bên cạnh chúng tôi. Lúc này Từ Băng vẫn chưa mở mắt5âm dương, cho nên tạm thời chị ấy không nhìn thấy con gái mình, chú Lê lại xác nhận với chị ấy một lần nữa, có thật sự muốn gặp mặt con gái6không? Có lẽ dáng vẻ của cô bé sẽ rất đáng sợ.
Nhưng Từ Bằng cười đau khổ: “Con của mình dù biến thành hình dáng gì tôi cũng sẽ không sợ...” Sau khi5chị ấy nói xong thì nhìn xung quanh: “Trước kia Tiểu Nhụy sợ tối nhất, ông xem chỗ này vừa tối vừa hoang vắng, không biết bây giờ Tiếu Nhụy có sợ hay3không...”.
Khi Triệu Nhụy nghe được những lời của mẹ thì mặt đã đầy nước mắt, có lẽ cô bé còn nhỏ tuổi này dù thế nào cũng không thể hiểu được sao mình lại phải chết sớm như vậy?
Đối với một cô bé vừa bước vào tuổi dậy thì, cuộc sống tươi đẹp chỉ mới bắt đầu, cô bé vốn sẽ thi đậu đại học, kết hôn sinh con, có được cuộc sống chân chính thuộc về mình, nhưng mà bây giờ... cái gì cũng chưa đạt được.
Thật ra tôi tin rằng bây giờ không ai đau khổ hơn Từ Bằng, bởi vì chị ấy biết con gái đã mất đi cuộc sống như thế nào. Chỉ bởi vì Triệu Nhuy chưa từng trải qua nên không biết cuộc sống tốt đẹp về sau, tất cả thù oán trong lòng cô bé đều đến từ việc người khác bắt nạt mình.
Khi chú Lê dùng nước mắt trấu mở mắt âm dương giúp Từ Băng, chị ấy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy con gái đứng dưới cây liễu. Chỉ là bây giờ con gái không còn sức sống của ngày xưa, sắc mặt xanh xám, không hề có màu máu... Nước mắt không ngăn được trào ra khỏi hốc mắt của Từ Băng, tuy trước đó chú Lê đã nói trước với chị ấy, nếu một lát có nhìn thấy Triệu Nhụy thì cũng đừng khóc mãi không dứt, bởi vì như vậy sẽ càng khiến cô bé thêm lưu luyến với nhân gian mà không muốn rời đi. Tuy rằng lúc trước Từ Băng đã đồng ý hết cả, nhưng lúc này lại làm thế nào cũng không ngừng được. Cuối cùng vẫn là con gái Triệu Nhụy lên tiếng trước: “Mẹ, con rất xin lỗi... vì đã làm mẹ buồn!”
Từ Băng nghẹn ngào nói: “Mẹ biết chuyện này không thể trách con được, nhưng mà bé ngốc à, tại sao con không nói sớm cho mẹ chứ? Nếu con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ bảo vệ con mà.”
Triệu Nhụy cười chua xót: “Mẹ và cha đều rất vất vả, con không muốn tăng thêm gánh nặng cho cha mẹ, con cho rằng tự mình có thể giải quyết...”
Tôi nghe đến đó thì không kìm được thầm nghĩ, đứa trẻ này hiểu chuyện biết bao! ông trời đúng là không có mắt!! Kẻ lòng dạ ác độc thì có thể đổi một thân phận mới bắt đầu lại từ đầu, còn cô bé đáng thương trước mặt lại phải hứng chịu mọi thứ vốn không nên xảy ra với mình chỉ vì sai lầm của những kẻ kia.
Lúc này tôi nói nhỏ với Từ Bằng: “Con gái của chị giờ đã thành lệ quỷ, cô bé bị oán khí chiếm cứ, chúng tôi có thể cho chị một lựa chọn, đó chính là để con gái chị tự đi báo thù, làm như vậy có thể hóa giải mối hận trong lòng cô bé, nhờ vậy mà giảm bớt đau khổ trong lòng.”
“Báo thù? Báo như thế nào?” Từ Bằng hỏi tôi với vẻ mặt nghi hoặc.
Chú Lê đứng cạnh giải thích cho chị ấy, báo thù có hai loại, một loại là văn báo, một loại là võ báo. Văn báo có nghĩa là để Triệu Nhuỵ đi cầu sinh hồn của Lưu Thiến ra khỏi cơ thể, sau đó kéo nó đến âm ty cáo trạng, để phán quan của âm ty giải oan cho cô bé. Còn một loại khác là võ báo, chính là dùng cách tàn nhẫn nhất để giết chết Lưu Thiến, khiến nó cũng trải nghiệm thử cái chết đã xảy ra với Triệu Nhuy.”
Từ Băng đanh mặt lại, sau đó hơi căng thẳng hỏi: “Hai cách báo thù này khác nhau ở điểm nào?” Tôi trả lời chị ấy: “Khác nhau lớn nhất chính là một cái hợp pháp, một cái phi pháp. Thật ra không cần tôi nói thì chị cũng đoán được cái nào là hợp pháp, cái nào là phi pháp rồi! Cách hợp pháp không tạo nên thương tổn lớn đối với Triệu Nhuỵ, nhưng phi pháp thì không thể, tuy như vậy có thể đạt được sự sảng khoái khi được báo thù trong nhất thời, nhưng suy cho cùng lệ quỷ cắt đứt tuổi thọ của con người là vi phạm luật trời, không hợp với lẽ thường. Cho dù con gái chị thành công, nhưng cuối cùng có thể vẫn sẽ bị phán quan của âm ty đánh vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Từ Băng nghe xong lập tức nhìn về phía con gái, trong mắt tràn đầy tha thiết, dịu dàng nói với Triệu Nhụy: “Tiểu Nhụy, mẹ biết con hận những đứa kia, muốn bầm thấy chúng thành trăm ngàn mảnh, mẹ cũng muốn chúng đền mạng cho con...”
Nghe đến đây, tôi cho rằng Từ Bằng muốn bảo Triệu Nhụy đi giết Lưu Thiến báo thù! Kết quả chị ấy lại đổi giọng: “Tuy nhiên mẹ không muốn con chịu khổ nữa, vì những đứa không bằng súc sinh đó mà con phải xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ thì không đáng... Mẹ chỉ muốn con được tốt đẹp. Tiểu Nhụy, thù hận không thể khiến người ta vui vẻ, nếu một hai phải dùng cách giống nhau để trả thù những kẻ đã làm tổn thương con, vậy thì chúng ta có khác gì bọn chúng đâu? Cho dù con ở đâu, mẹ đều hy vọng con có thể vui vẻ...”
Tuy rằng hai mẹ con không thể đến quá gần, nhưng tôi có thể cảm nhận được tấm lòng của hai người đang từng chút một tới gần nhau. Triệu Nhụy cũng biến trở lại là cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện trước kia, lệ khí trên người gần như không thấy nữa.
Lúc này chú Lê đứng một bên nhìn sắc trời và nói: “Thời gian không còn sớm, giờ hãy đưa ra lựa chọn của cháu đi, ta đưa cháu lên đường...”
Cách nhau một khoảng cách ngắn ngủi, tuy rằng trong mắt hai mẹ con đều mang nét không muốn buông bỏ, nhưng chia lìa cũng là kết cục đã định sẵn. Chú Lê nhanh chóng châm lửa đốt lá bùa vàng trong tay để dẫn đường cho Triệu Nhụy, trên người cô bé không có sát khí nên thoát khỏi trói buộc của cây liễu rất dễ dàng, vụt loé bay về phía Tây.
Từ Bằng khổ sở hỏi chú Lê: “Đại sư, tôi còn có thể làm gì cho con gái mình không?” Chú Lê ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô có thể lập một bài vị ở nhà, cung phụng nhang khói ba năm, đến lúc đó chắc hẳn là cô bé có thể chuyển thể đầu thai rồi.”
Sau khi tiễn Từ Băng đi, tôi hỏi chú Lê: “Giờ Triệu Nhụy ở đâu?”
Chủ Lê cười lạnh: “Giờ này chắc là cô bé đã cầu sinh hồn của Lưu Thiện ra, đi đến địa phủ cáo trạng rồi.” “Lưu Thiển bị cầu sinh hồn ra sẽ chết phải không?” Tôi nghi hoặc.
Nhưng chú Lê lại lắc đầu đáp: “Không đâu, dĩ nhiên trước khi hừng đông sẽ có quỷ sai đưa con bé quay về, có điều đưa về thì đưa về, nhưng số mạng của con bé sẽ có thay đổi từ đây, làm hại tính mạng con người là tội lớn, huống chi nó còn chưa chịu trừng phạt đúng tội, muốn sống hết đời này trót lọt mà không nhấp nhô là chuyện không thể nào rồi.”
Nghe chú Lê nói vậy, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Những kẻ đã chịu sự trừng trị của pháp luật đó thì sao? Sau khi họ chết có còn bị phán xét lại lần nữa không?”
“Không... Nếu lúc sống, những kẻ này đã hứng chịu trừng phạt đáng có, thì khi hắn đến âm ty địa phủ sẽ không phải chịu thêm nữa. Mười tám tầng địa ngục cũng không phải là công viên trò chơi, hồn phách đi vào một chuyến, sau khi ra đều sẽ bị hao tổn thần hồn. Có điều tuy rằng lúc họ ở nhân thế đã chịu trừng phạt, nhưng lúc chuyển thể lần nữa cũng chỉ có thể đầu thai làm súc sinh thôi.” Chú Lê âm trầm nói.