Người Tìm Xác

Chương 962




Triệu Nhụy thật sự không chịu đựng được nữa, cô bé dùng hết sức đẩy Lưu Thiến đang liên tục tóm lấy mình tát lấy tát để, sau đó xoay người bỏ chạy, kết quả lại bị một nữ sinh bên cạnh kéo tóc lôi lại.

Giữa lúc lôi lôi kéo kéo này, đột nhiên Triệu Nhụy bắt đầu phản kháng kịch liệt hơn,2điều này làm đám Lưu Thiến rất kinh ngạc, đặc biệt là Lưu Thiến, lại còn bị Triệu Nhụy cào rách mặt, trong cơn giận dữ, con bé đẩy Triệu Nhụy thật mạnh về phía con mương nhân tạo phía sau...

Chuyện xảy ra tiếp theo bắt đầu càng ngày càng không thể khống chế được, Triệu Nhụy ngã xuống con mương nhân tạo5sâu hai mét cũng không bị thương nặng gì, nhưng cô bé lại giả vờ ngất xỉu, vì muốn dọa cho đám Lưu Thiển sợ bỏ đi. Lúc ấy Lưu Thiển thật sự cho rằng Triệu Nhụy đã ngã chết rồi, vì thế con bé sợi chuyện của Triệu Nhụy sẽ chỉ tính trên đầu một mình mình, bởi vậy nghĩ ra một6cách rất độc ác. Lưu Thiến hăm dọa năm nữ sinh đã đánh Triệu Nhụy cùng với mình, bắt mỗi người đều phải bề một tảng bê tông trong đống bê tông chất đống trên mặt đất kia ném xuống Triệu Nhụy ở bên dưới, cứ như vậy trách nhiệm sẽ chia đều cho mọi người. Hơn nữa mỗi người ở đây đều5là trẻ vị thành niên, cho dù thật sự điều tra ra chúng cũng không cần phải ngồi tù. Sợ bọn kia không chịu, Lưu Thiến còn bảo đảm nếu có chuyện, đến lúc đó tiền phạt, tiền bồi thường sẽ do một mình con bé bỏ ra, chỉ cần hôm nay mọi người tạo thành “đồng minh bao che cho nhau”, sau3này ổn rồi thì Lưu Thiên sẽ không xử tệ với chúng.

Để dẫn đầu, Lưu Thiến bé khối bê tông đầu tiên ném xuống, tiếp theo đó là tảng thứ hai, tảng thứ ba, vô số... Cứ như vậy, Triệu Nhụy sống sờ sờ bị sáu bạn học cùng lớp của mình dùng từng khối bê tông ném đến chết.

Nghe oan hồn của Triệu Nhụy đứt quãng kể xong hết thảy, tay tôi đã run lên vì tức giận! Tôi tin sau khi mấy đứa trẻ kia về nhà chắc chắn sẽ kể lại chuyên cho người lớn trong nhà trước tiên.

Vì bảo vệ con của mình, khi Từ Băng đã gấp đến sắp điên lên, không có một ai chịu nói cho chị biết con gái của chị đã bị chôn ở bên dưới đống phế liệu xây dựng kia... Lưu Thiến nói rất đúng, con bé vẫn chưa thành niên, không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật gì cả, nhiều nhất thì đền tiền là xong việc, lại thêm nhà con bé còn có tiền, sợ cái gì? Đúng là có tiền mua tiên cũng được!

Nhưng có tiền là có thể tùy tiện bắt nạt người khác ư?

Có tiền là có thể coi trời bằng vung ư? Có tiền là có thể lấy mạng sống của người khác ra làm trò đùa ư? Đột nhiên tôi không muốn tiêu trừ sát khí trên người Triệu Nhuỵ nữa, bởi vì tôi biết cho dù sự thật có ngày được phơi bày thì thế nào đây? Nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi lại được mạng sống của Triệu Nhuỵ, đám nữ sinh do Lưu Thiển cầm đầu cũng không chịu sự trừng phạt mà chúng đang bị, chỉ vì chúng là trẻ vị thành niên!!

Tôi thật sự không dám tưởng tượng sau khi Từ Băng biết được sự thật thì sẽ thế nào? Đều là con cái của cha mẹ; cũng đều là cha mẹ của con, tại sao cha mẹ của Lưu Thiến lại nuông chiều con mình coi trời bằng vung như thế chứ?

Mấy năm gần đây, tỉ lệ trẻ vị thành niên phạm tội đang dần dần tăng cao, ngoại trừ trách nhiệm do cha mẹ “nuôi mà không dạy” ra, chẳng lẽ trường học không có một chút trách nhiệm nào sao? Nếu lúc ban đầu khi Triệu Nhụy cầu cứu với giáo viên, họ có thể giúp đỡ và bảo vệ cô bé thì chuyện sẽ phát triển tới nông nỗi không thể bù đắp lại như hôm nay sao?

Cùng với việc cha mẹ cho con cái sinh mạng, có phải cũng nên dạy chúng làm người như thế nào hay không? Cùng với việc trường học không ngừng đòi hỏi thành tích, có phải cũng nên suy xét về việc có thể dạy những thứ khác ngoài bài tập không?

Sinh ra làm người thì nên làm chuyện con người nên làm, mặc kệ là người làm cha mẹ có giàu có hay không thì phải dạy cho con cái mình giàu ở tâm hồn, chỉ có đứa trẻ giàu tâm hồn mới có thể có nhân cách toàn diện được.

Có lẽ có người sẽ nói, ngày tháng sau này của Lưu Thiển cũng sẽ không dễ sống, cả đời con bé sẽ bị lương tâm cắn rứt. Nhưng thật sự sẽ như vậy ư? Nếu nó là một cô bé có lương tâm, biết cái gì là thiện, cái gì là ác, vậy lúc trước nó sẽ nghĩ ra cách độc ác như vậy ư?

Kể cả cuối cùng con bé hoàn toàn tỉnh ngộ thật, nhưng tôi cũng cảm thấy dùng một mạng người để đổi lại cả đời con bé bị cắn rứt lương tâm, thật sự không đáng giá...

Lúc này chú Lê đã vứt một lá bùa màu vàng để trấn áp sát khí trên người Triệu Nhụy, nhưng sự áp chế mạnh mẽ lúc này lại làm Triệu Nhụy lộ ra vẻ đau đớn lạ thường, làm lòng tôi đặc biệt hụt hẫng, vì thế vội ngăn cản chú Lê tiếp tục ném lá bùa vàng lên người Triệu Nhụy.

Chú Lê thấy thế vội hỏi tôi làm gì đấy? Thật sự nếu không ngăn chặn Triệu Nhụy, chỉ sợ cô bé sẽ lập tức biến trở về hình dạng khi lần đầu tiên nhìn thấy cô bé.

Nhưng tôi lại không lập tức đáp lại chú ấy, mà chỉ vào mấy gốc cây liễu và hỏi: “Có phải những cây liễu đó có thể nhốt Triệu Nhụy không?” Chú Lê gật đầu nói: “Đương nhiên, bằng không buổi tối hôm đó lúc chú chiêu hồn cô bé đã sớm hiện hồn về rồi. Nhưng mà bởi vì lúc cô bé chết, ở đây có mấy gốc cây liễu, lúc này mới có thể nhốt cô bé đã hoá thành lệ quỷ ở nơi đây...” “Vậy cũng có nghĩa là không có mấy cây này, Triệu Nhụy sẽ rời khỏi đây trong nháy mắt chăng?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Tất nhiên rồi! Không có sự trói buộc của những cây liễu này, chỉ sợ Triệu Nhụy sẽ lập tức đi tìm những con nhóc đã ra tay độc ác kia báo thù... Sao? Cháu có ý gì hả?” Chú Lệ đột nhiên nghi ngờ.

Tôi nghe xong thì cười một cách xấu xa: “Vậy cứ để Triệu Nhụy bị nhốt ở đây trước đi! Chúng ta xem chuyện tiếp theo phát triển thể nào rồi lại nói”.

Chú Lễ hiểu ra ý của tôi trong nháy mắt, sau đó suy nghĩ và nói: “Trước tiên làm như vậy... cũng không phải không được, dù sao chú thấy công việc này hoàn thành cũng hơi sớm, nếu không thì trước hết chú dùng một cách nhẹ nhàng để hồn phách của Triệu Nhụy bình tĩnh lại mấy ngày rồi nói.” Chờ đến khi chú Lê sắp đặt mọi thứ xong hết, ba chúng tôi thừa dịp trời chưa sáng ai về nhà nấy. Mới ngủ bù sơ sơ một giấc, tôi đã bị điện thoại của Bạch Kiện đánh thức.

Anh ta nói trong điện thoại, quả nhiên cảnh sát tìm thấy hình ảnh Triệu Nhụy bị bắt nạt trong video giám sát ở trường học, nhưng bởi vì những đứa trẻ kia cũng chưa thành niên, cho nên tạm thời chưa lấy lời khai của chúng.

Tôi nghe xong thì tức giận nói: “Chuyện này không liên quan gì đến thành niên hay chưa, trưởng thành không có nghĩa anh ta dám giết người, nhưng vị thành niên lại không có nghĩa chúng không dám giết người!”. Bạch Kiện nghe thấy lời của tôi có ẩn ý, vội hỏi: “Người anh em, có phải cậu biết cái gì rồi hay không hả? Nếu cậu biết gì thì nói ra đi, với anh mà giấu giếm gì hả?” Có lẽ là do chưa tỉnh ngủ, tóm lại lúc ấy tâm trạng của tôi khá tệ, cuối cùng chỉ ném cho Bạch Kiện một câu: “Anh chỉ cần yêu cầu chủ nhiệm lớp của Triệu Nhuỵ đến cục lấy lời khai, vụ án sẽ nhanh chóng có manh mối quan trọng thôi!” Sau đó tôi cúp điện thoại luôn.

Nghĩ đến người chủ nhiệm lớp này tôi lại giận sôi máu, nếu tôi là Triệu Nhụy, sau khi thoát khỏi trói buộc, người đầu tiên tôi đi tìm chính là bà ta! Nhưng tôi bình tĩnh lại cảm xúc một chút rồi mới nhớ ra, vừa rồi có một vấn đề tôi quên hỏi Bạch Kiện, vì thế đành phải bấm máy gọi lại.