Người Tìm Xác

Chương 96: Thiếu một phách




Con gà trống đang nhảy nhót tung tăng vừa chết thẳng cẳng, thì tên ngốc chỗ con gà đó chợt bật dậy, sợ hãi nhìn mọi người: “Sơn cốc phía Tây toàn là mộ!”

Chúng tôi nghe thế thì kinh ngạc vô cùng, không ngờ người này lại có thể nói được bình thường rồi!

Thủ hạ của Quỷ Vương reo vang ầm ĩ, nhưng chú Lê giơ tay lên ý bảo họ chờ, bốn con gà còn lại vẫn chưa về.

Phía sau lục tục có ba con gà trống nữa chạy về, sau đó ba người kia cũng khôi phục lại bình thường. Thế nhưng chú Lê phát hiện con cuối cùng vẫn mãi không chạy về đây.

Thế là chú ấy bảo La Hải rung chuông chiêu hồn cạnh kẻ ngốc cuối cùng, còn chú ấy đi xem thử con gà kia bị làm sao.

Lại gần mới thấy con gà trống này vẫn đứng xoay mãi, chú Lê biết nó sẽ mệt đến chết trước mà không chiêu được hồn phách về.

Chú ấy tính toán một lúc, sau đó đột nhiên nhìn về phía cây đại thụ ven rừng, tới gần thì thấy hóa ra là một gốc cây hòe! Chú nói ngay với mấy người anh Hào: “Mau, chặt cây này đi!”

Năm người lúc nãy ôm gà vội chạy đến đốn cây, không lâu sau, cây hòe có đường kính bằng miệng bát đã bị chặt ngã.

Cây vừa đổ xuống đất, thì con gà đang xoay xoay bỗng kêu lên sợ hãi, chạy về như điên, vào phút cuối cùng cũng kịp chạy về chỗ kẻ ngốc còn lại.

Nhưng không biết vì sao, nó lại không quát lớn lên rồi chết giống những con khác.

Chú Lê chạy đến nhìn, lắc đầu liên tục nói: “Ý trời! Đúng là ý trời! xem ra chỉ có thể như vậy thôi…”

Tiếp đó chú Lê đốt năm lá Định Hồn phù, để năm người này uống nước phù, ổn định hồn phách vừa nhập thể…

Tất cả mọi người đều bị cảnh này dọa sợ, năm người trước đó còn ngu dại, thế mà bây giờ đã có thể nói cười rồi.

Ánh mắt Quỷ Vương nhìn chú Lê đã cung kính hơn nhiều, gã sai người đỡ chú ngồi xuống, sau đó cười tươi rói nói: “Lê đại sư, ngài quả là cao nhân! Mấy người anh em này của tôi đã ổn cả rồi chứ?”

Chú Lê cầm khăn mà La Hải đưa lau mồ hôi, nói: “Bốn người kia thì không sao, nhưng người cuối cùng… lúc mấu chốt bị cây hòe cản trở, tôi chỉ gọi về được ba hồn sáu phách, ý trời đã định, không còn cách nào khác. Cụ thể là thiếu mất phách nào, ngày mai mới nhìn ra được.”

Quỷ Vương vui vẻ nói: “Được, được, được! Tốt quá, Lê đại sư vất vả rồi. Hôm nay cũng đã muộn, chắc đại sư cũng mệt rồi, mời ngài về nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tiệc thịnh soạn để chiêu đãi.”

Trưa hôm sau, đúng là Quỷ Vương tổ chức tiệc tiếp đãi chúng tôi thật…

Trong bữa tiệc, Quỷ Vương còn cho năm người hôm qua được chú Lê chữa trị lên mời rượu. Đến lượt người cuối cùng, chú Lê còn chú ý hỏi cảm giác hiện tại của anh ta.

Người kia gãi gãi đầu, nói cũng không thấy gì lạ, có điều người quen đều nói, tính tình của anh ta tốt hơn trước! Chú Lê nghe thế thì chỉ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Sau này chú mới nói cho tôi biết, bảy phách của con người là Hỉ (Vui), Nộ (Giận), Bi (Buồn), Cụ (Sợ), Ái (Yêu), Ố (Ghét), Dục (Muốn), phách người kia mất đi là Nộ, có lẽ sau này sẽ không biết thế nào là tức giận nữa.

Sau ba lượt rượu, chú Lê nói với Quỷ Vương rằng chiều nay sẽ đưa chúng tôi rời đảo. Nhờ gã tạo điều kiện, còn thi thể của Trương Tuyết Phong thì chú ấy đề nghị an táng ở đây.

Sau khi biết bản lĩnh của chú Lê, đương nhiên Quỷ Vương sẽ không phản đối, dù sao chúng tôi cũng vừa chữa bệnh cho đàn em giúp gã. Nhưng Quỷ Vương vẫn không thôi lo lắng về cấm địa, hỏi chú Lê có thể đi lại tự do ở đó rồi không?

Chú Lê cười nói: “Đương nhiên không đơn giản như thế, tôi đã phá trận pháp ở phía Tây rồi, nhưng vấn đề lớn nhất chính là khu rừng kia. Cây cối ở đó rậm rạp, hơi ẩm mục nát tồn đọng lâu năm nên mới tạo ra chướng khí.”

Quỷ Vương nghe thế thì vội xin ý kiến chú Lê, xem nên giải quyết chướng khí trong khu rừng kia thế nào?

Chú Lê nghĩ một lúc rồi cho gã hai cách giải quyết: Một là khi đi vào thì đeo mặt nạ phòng độc, chỉ cần không hít phải chướng khí, thì sẽ không nguy hiểm gì mấy.

Nhưng đây chỉ là kế tạm thời, muốn giải quyết dứt điểm thì chỉ có thể chặt cây! Chú ấy bảo bắt đầu từ ngày mai, cứ có ba cây thì chặt đi hai, không để rậm rạp như vậy, có gió thổi qua sẽ dần tiêu tan chướng khí.

Đương nhiên, người đi chặt cây cũng phải đeo mặt nạ phòng độc…

Quỷ Vương nghe vậy thì ra lệnh ngày mai bắt đầu chặt cây, dù sao phòng ốc trên đảo cũng cần sửa sang lại, dùng luôn đống gỗ đó cho tiện.

Xong xuôi mọi chuyện, chúng tôi chuẩn bị xuất phát trở về. Trước khi đi, chú Lê vẫn tự đưa di thể của Trương Tuyết Phong đi an táng ở sơn cốc phía Tây. Cũng coi như chúng tôi làm hết sức mình, hi vọng ông ấy có thể yên nghỉ.

Lúc gần đi, Quỷ Vương còn xin cách liên lạc với chú Lê, gã còn nhắc mãi chuyện từ giờ chúng tôi là bạn. Nếu sau này cần gì trên địa bàn của gã, hi vọng chú Lê sẽ không khách sáo.

Tôi thấy buồn cười, nói đi nói lại, ý tên này vẫn là nói sau này có chuyện muốn nhờ, thì chúng tôi cũng đừng từ chối chứ gì.

Nhìn thuyền dần dần đi xa Ake, lòng tôi chợt dâng lên từng đợt bồi hồi, cuối cùng thì hành trình quái gở này cũng kết thúc rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện phiền toái khi quay lại Hồng Kông, tôi cũng không yên tâm mấy.

Khi đi ngang qua đảo của Laur, chúng tôi không lên đảo mà chỉ nhìn từ xa rồi đi luôn. Đúng lúc đó lại gặp được thuyền đánh cá của Anh Hồng, thấy chúng tôi có thể bình an trở mình thì rất ngạc nhiên. Chú Lê cười nói, vì chúng tôi là người tốt nên mới không bị ác ma nguyền rủa.

Lúc hai thuyền đi qua nhau, Anh Hồng cười vẫy tay tạm biệt chúng tôi. Tôi quay lại nhìn, vô tình phát hiện trên cẳng chân trái của cô ấy có một đốm đỏ to như quả trứng gà…

Xem ra thân thế của Anh Hồng sẽ vĩnh viễn là bí mật, có lẽ đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của Đỗ Kiến Quốc!

Rốt cuộc… xem như chúng tôi đã bình an về đến Hồng Kông, khi thuyền vào cảng, đoàn tách thành các đội riêng. Chúng tôi về khách sạn Bốn Mùa trước, chuyện của Lâm Dung Trân đã có luật sư Nghiêm lo. Chúng tôi chỉ có thể về khách sạn chờ tin tức của ông ấy.