Đường Lượng cười to nói: “Không sao, hơn một trăm đồng thôi, tiêu rồi cũng hết, chẳng qua mấy năm nay anh thấy vận hạn mình nặng quá nên muốn mua thanh kiếm có sát khí này về để chặt đứt vận xui thôi...”
Nói cũng lạ, từ khi Đường2Lượng mua thanh kiếm về, vận của hắn liền càng ngày càng tốt... chẳng biết có phải thanh kiếm kia chém đứt vận xui thật không.
Tô Dung nhớ có lần nói đùa với Đường Lượng: “Đúng thật là sau khi mua kiếm về, số của anh càng ngày càng5tốt...”
Nhưng nếu là trước kia thì Đường Lượng sẽ nói đùa với Tô Dung một phen, nhưng hôm đó, vẻ mặt của hắn lại rất kỳ lạ...
Nhoáng cái đã qua mười năm, chuyện làm ăn của Đường Lượng càng ngày càng lớn, tựa như sẽ không bao giờ trở6lại quãng thời gian chán nản lúc trước. Nhưng ai ngờ được lại xảy ra chuyện. Hôm đó, Đường Lượng đột nhiên lo lắng không yên, chẳng những tìm luật sư để lại di chúc, mà còn chuyển hết cổ phần của công ty sang cho Tô Dung đứng5tên.
Lúc đầu, Tô Dung lo lắng đoán Đường Lượng bị bệnh hiểm nghèo, vì vậy mới kéo hắn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng báo cáo khám sức khỏe cho thấy tất cả đều rất bình thường, thậm chí còn khá tốt.
Điều này làm Tô Dung hoang mang, không3biết Đường Lượng bị làm sao? Dường như hắn sợ mình đột ngột qua đời, giao phó hậu sự... Sau đó Đường Lượng đem thanh kiếm đã cất giữ mười năm chuyển ra biệt thự ở ngoại ô. Sau này, Tô Dung nhận được điện thoại của cảnh sát, nói Đường Lượng đã xảy ra chuyện.
Theo lời kể của Tô Dung, không khó nhận ra, hình như Đường Lượng đã sớm biết chuyện sắp xảy đến với
mình nên đã an bài hậu sự. Nếu nói sau mấy năm thành đạt, vì bị ám ảnh bởi thời gian nợ nần trước đó nên hắn không dám phục hôn thì còn có lý. Nhưng mấy năm nay, gia tài của hắn đã rất vững chắc, cho dù không được như mong muốn thì cũng không thể trở về như trước đây được. Nhưng hắn vẫn giờ giờ phút phút lo lắng, không có một chút cảm giác an toàn nào. Mặc dù tôi và Bạch Kiện đều biết, nguyên nhân nằm ở chỗ thanh kiếm Nhật kỳ lạ kia, nhưng vấn đề là thanh kiếm này gần như đã biến mất, không thấy bóng dáng đầu.
Biệt thự của Đường Lượng từ trong ra ngoài đều có gắn camera giám sát, bọn Bạch Kiện còn xem đi xem lại video theo dõi một tuần trước khi xảy ra vụ án, bất luận trước hay sau việc của Đường Lượng, chắc chắn thanh kiếm Nhật kia không có ở biệt thự...
Vào lúc cảnh sát chưa biết nên xoay xở thế nào thì tôi lại thấy chuyện của Đường Lượng bị người ta phát tán trên mạng, trở thành một trong mười sự kiện kinh dị nhất của năm nay, cứ như vậy thì bọn Bạch Kiện lại càng đau đầu hơn rồi...
Nhưng khi tôi xem lướt qua những bình luận trên mạng, thấy một người có ID là “Gió mùa thu” nói mười năm trước, cha của người đó cũng chết vì thanh kiếm này, đây là một thanh yêu kiếm hại người.
Sau đó có không ít người nhắn lại phía dưới bình luận của người đó, ý nói người đó đang gây chú ý... còn có người mắng người đó vì muốn lên top thì cái gì cũng dám nói. Có thể là do nhiều người vào bình luận mắng chửi, nên “Gió mùa thu” không nói thêm gì nữa. Tuy đám người trên mạng đầy lòng căm phẫn, nhưng tôi vẫn mơ hồ nhận thấy, có thể “Gió mùa thu” thực sự biết gì đó. Bởi vì tuy vụ án của Đường Lượng được đưa lên mạng làm người khác hoảng sợ, nhưng thanh kiếm Nhật kia đã được Đường Lượng cất giữ mười năm trời, dù sao đó cũng là tin điều tra nội bộ của bọn Bạch Kiện, cho nên người ngoài không biết là chuyện bình thường.
Nếu như “Gió mùa thu” chỉ đơn thuần muốn gây chú ý, vậy tại sao lại nói được đúng mốc thời gian như vậy chứ? Thật sự chỉ là trùng khớp thôi ư? Nghĩ vậy, tôi bảo Bạch Kiện nghĩ cách điều tra thân phận của “Gió mùa thu”.
Tra ID của người khác thì khó với người thường, nhưng với cảnh sát thì lại dễ như ăn cháo, vì vậy thân phận của “Gió mùa thu” nhanh chóng được Bạch Kiến tra ra được.
Bạch Thu Vũ, nữ, nickname “Gió mùa thu”, năm nay hai mươi bảy tuổi, là người làm công ăn lương tại một công ty nhà nước, thu nhập ổn định, tài chính tốt, năm năm trước do công việc nên mang theo mẹ chuyển đến đây ở. Đúng như lời đã nói, cha cô ấy qua đời vào mười năm trước.
Thấy những tư liệu này về Bạch Thu Vũ, tôi càng tin rằng những lời cô ấy nói không phải là dối trá, bởi vì mười năm trước, Bạch Thu Vũ có mười bảy tuổi, đối với một cô gái mới lớn mà nói, mất cha hẳn là một đả kích rất lớn, tôi tin là cô ấy sẽ không lấy chuyện này ra để đùa.
Tôi không muốn xuất hiện đột ngột làm Bạch Thu Vũ sợ, nên mới nhờ Bạch Kiện liên hệ với cô ấy trước, lấy tư cách cá nhân hẹn Bạch Thu Vũ ra ngoài gặp mặt ở quán cà phê. Bạch Kiện gọi cho Bạch Thu Vũ nói về chuyện muốn điều tra việc qua đời mười năm trước của cha cô ấy, Bạch Thu Vũ lập tức đồng ý gặp mặt. Khi nhìn thấy Bạch Thu Vũ ở quán cà phê, tôi nhận ra cô ấy là một người rất lý trí, sẽ không vì những chuyện nhỏ mà suy nghĩ lung tung, cho nên việc cô ấy bình luận bài đăng trên mạng kia hắn cũng đã phải suy nghĩ trước sau rồi mới làm. Sau khi Bạch Thu Vũ ngồi xuống thì lấy một tấm ảnh đã ố vàng cho chúng tôi xem: “Các anh nhìn thanh kiếm trong ảnh này...” Tôi nhận lấy tấm ảnh rồi quan sát cẩn thận, phát hiện đó là ảnh gia đình ba người, chụp tại phòng khách, ở cái giá sau lưng có bày một thanh kiếm. Thân kiếm trong ảnh có khắc hoa văn hình sóng lượn, thanh kiếm này giống hệt thanh kiếm đã giết chết Đường Lượng! Sau đó tôi đưa ảnh chụp cho Bạch Kiện, sau khi xem, anh ta cũng nhướng mày.
“Tôi không nhìn nhầm chứ? Thanh kiếm giết chết Đường Lượng từng thuộc về cha tôi...” Bạch Thu Vũ đau thương nói.
Tôi cẩn thận hỏi: “Cha cô qua đời... như thế nào?”
Bạch Thu Vũ uống một ngụm lớn cà phê để ổn định lại cảm xúc rồi nói: “Nói ra các anh có thể không tin, nhưng cái chết của cha tôi giống như Đường Lượng vậy.”
Bạch Kiện giật mình nói: “Sao có thể như vậy? Có án mạng như vậy xảy ra, sao chúng tôi có thể không biết chứ.”
Bạch Thu Vũ để ly cà phê xuống nói: “Bởi vì cha tôi không chết ở đây, mà chết ở huyện nhỏ nơi quê nhà.” Bạch Kiện nghe vậy liền tiu nghỉu, Trung Quốc lớn như vậy, đương nhiên anh ta cũng không thể biết hết những án mạng xảy ra vào mười năm trước, cho nên anh ta lập tức im lặng, lắng nghe Bạch Thu Vũ nói... Chín năm trước Bạch Thu Vũ thi đại học, theo mẹ rời đi nơi khác, vì quê nhà tràn đầy ký ức về cha khiến cô ấy và mẹ luôn cảm thấy rất đau khổ.