Người Tìm Xác

Chương 923




Hết cách, tôi chỉ đành thỏa hiệp, dù sao chúng tôi cũng chỉ phải bảo vệ chứ không có quyền hạn chế sự

tự do của cậu ta, cho nên cậu ta muốn đi đâu cũng được cả, hơn nữa chúng tôi còn phải đi theo cậu ta kia...

Khi quay lại đội cảnh sát đặc nhiệm, đúng lúc gặp mấy cảnh sát đặc nhiệm đi làm nhiệm vụ về bước xuống xe, nhìn họ mang toàn trang bị phong2cách, tôi lập tức dâng lên niềm hâm mộ.

Đinh Nhất thấy thế thì buồn cười nói: “Nếu không thì chờ khi nào rảnh rỗi, chúng ta tìm một chỗ đánh trận giả chơi thử nhé?”

Tinh thần tối lập tức tỉnh táo, vui vẻ nói: “Được đấy! Không nói thì thôi, sao tôi lại không nghĩ ra cái này nhỉ? Đến lúc đó cũng cho tôi sờ thử súng để đỡ ghiền”

Đang nói thì mấy cảnh sát đặc nhiệm5đi tới chào hỏi Tiểu Lâm Tử, sau đó cùng chúng tôi vào nhà ăn. Vừa đi vào, quả nhiên tôi đã ngửi thấy mùi thơm của xương hầm Đông Bắc, xem ra Tiếu Lâm Tử này cũng rất sành ăn đấy!

Vì đang ở địa bàn của Tiểu Lâm Tử nên chúng tôi không cần phải mời khách, cậu ta lấy cho chúng tôi mỗi người một phần thịt xương hầm đầy tràn. Nghe cậu ta nói đầu6bếp ở đây là người Đông Bắc, làm đồ ăn Đông Bắc không hề thua tiệm cơm nào ở ngoài...

Ăn cơm xong rồi, ba chúng tôi lại đi bộ xung quanh ký túc xá cảnh sát vài vòng cho tiêu cơm. Nhưng tiếp theo chúng tôi đều phát hiện, buổi tối đi ngủ là cả một vấn đề. Đáng lý ra chúng tôi phải đi theo Tiểu Lâm Tử, đặc biệt là vào buổi tối.

Tuy nhiên vừa nãy5tôi cũng thấy rồi, ký túc xá của cậu ta ở là một khu tập thể, mấy người một phòng, sao chúng tôi lại không biết xấu hổ chen chúc với những anh chàng đó chứ? Vì thế tôi đành gọi cho Bạch Kiện, hỏi anh ta buổi tối ngủ làm sao đây?

Kết quả Bạch Kiện trả lời tôi không chút suy nghĩ: “Đến khách sạn thuê một phòng ba người, anh sẽ trả tiền thuê phòng cho3Tiểu Lâm Tử...”

Tôi nghe anh ta nói vậy thì cũng không tiện ý kiến gì thêm, vì thế quay sang nói với Tiểu Lâm Tử: “Trưởng phòng Bạch của cậu nói, cho chúng ta đến khách sạn thuê phòng ngủ...” Khóe miệng Tiểu Lâm Tử giật giật, không biết nên nói cái gì cho phải, đoán chừng cậu ta đang cảm thấy chúng tôi làm lãng phí thời gian của mình. Ai nói không phải chứ, tôi cũng cảm thấy vậy đấy, nhưng mà đã nhận sự nhờ vả của người ta thì phải dốc hết sức mình, nếu đã đồng ý với Bạch Kiện thì tôi phải nói được làm được.

Haizz... Nhưng con người tôi có một tật xấu, đó là lạ giường, hơn nữa còn phải ngủ cùng một phòng với người xa lạ nên không hề dễ ngủ chút nào. Tôi đoán Tiếu Lâm Tử cũng nghĩ thế, cho nên dù ba chúng tôi đều nằm trên giường giả bộ ngủ, nhưng nghe tiếng hít thở là biết chẳng ai ngủ thật cả.

Cũng không biết qua bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng, tôi đột nhiên cảm thấy trong phòng có một luồng khí lạnh bức người, cảm giác này quá quen thuộc, vì thế tôi giật mình tỉnh lại ngay... Mặc dù lúc ấy ánh sáng trong phòng rất tốt, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ trong như nước, nương theo nó, tôi vẫn có thể nhìn thấy ít nhiều đồ vật trong phòng. Một người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh, mặc đồ bằng vải bố đang lẳng lặng đứng ở đầu giường chỗ Tiểu Lâm Tử, nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt thù hằn.

Lúc ấy lòng tôi cả kinh, vừa định dậy bật đèn thì bị một bàn tay giữ chặt, còn may là định lực của tôi vững, không kinh hoàng quá mức, quay đầu nhìn lại, hoá ra là Đinh Nhất không biết đã dậy từ khi nào.

Đầu tiên, anh ta ra dấu im lặng với tôi, sau đó tiếp tục ngồi yên trên giường, nhìn từng động tác của người phụ nữ kia... Đầu tiên, tôi có thể khẳng định người phụ nữ này hoàn toàn không phải người, luồng âm khí phát ra trên người cô ta khá dày đặc.

Nhưng lại có một điều khiển tôi nghĩ không ra, nhân vật mang cả người sát khí như Tiểu Lâm Tử, sao lại trêu chọc vào ma nữ như vậy chứ? Việc này rất khó hiểu! Với cả người sát khí kia, đáng lẽ ra vật âm bình thường đều trốn tránh cậu ta chứ! Chẳng lẽ đây là do Lý Y Đồng phái tới?

Nhưng tôi nhìn một lát thì phát hiện, ma nữ này rõ ràng không thể tới gần người Tiểu Lâm Tử, nhưng xem ánh mắt nhìn cậu ta, đó tuyệt đối là thù sâu như biển, nếu không làm sao lại có ánh mắt như thế...

Vì Đinh Nhất không để tôi lên tiếng nên chúng tôi bất đắc dĩ cứ phải nhìn chằm chằm ma nữ kia, còn cô ta lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Lâm Tử... đến tận hừng đông. Khi ánh mặt trời đầu tiên của bình minh lọt vào phòng, hình bóng của ma nữ bắt đầu phai dần dần cho đến khi biến mất.

“Cô ta không phải do Lý Y Đồng phái tới...” Tôi nói một cách sâu xa.

Đinh Nhất cũng gật đầu: “Chắc là không phải, thật ra hôm qua lúc ban ngày tôi đã cảm thấy không khí quanh cảnh sát Lâm không đúng, nhưng vì sát khí trên người cậu ta quá nặng nên nhất thời tôi không nghĩ tới đó là khí của âm hồn.”

Cũng không biết là tiếng chúng tôi nói chuyện đánh thức Tiểu Lâm Tử, hay là vốn dĩ ngày nào cậu ta cũng dậy sớm như vậy, tóm lại là thằng nhóc này đột nhiên lật người bật dậy khỏi giường.

Khi cậu ta nhìn thấy chúng tôi, đầu tiên là nghi ngờ, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua, rồi dụi mắt nói: “Các anh cũng dậy sớm chạy bộ mỗi ngày à?” Tôi nghe thể thì cười khổ đáp: “Tôi không có sở thích đó, cơ bản là tôi không ngủ được.” Tiểu Lâm Tử nghe thế thì ngáp một cái rồi nói: “Anh cũng lạ giường không ngủ được à?”

Tôi gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói với cậu ta: “Cảnh sát Lâm, tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu phải nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Có thể là biểu cảm của tôi quá mức nghiêm túc, cậu ta nghe xong thì vỗ vỗ lên mặt để mình tỉnh táo lên một chút, sau đó đáp lại tôi: “Được, anh hỏi đi.”

“Trong ấn tượng của cậu, có từng gặp một người phụ nữ tóc dài đến eo, người quấn mấy miếng vải bố không...”

Đinh Nhất nghe tôi miêu tả ma nữ kia thì trợn trắng mắt rồi bổ sung: “Quần áo của cô ta hơi giống kiểu con gái dân tộc thiểu số ở Vân Nam hoặc Sipsong Panna hay mặc... Da hơi ngăm, dáng người rất mảnh mai, khoé mắt bên trái của cô ta có một nốt ruồi son.”

Miêu tả của Đinh Nhất đúng trọng tâm hơn tôi nhiều, nếu Tiếu Lâm Tử thật sự từng gặp người phụ nữ này, ít nhiều gì cậu ta cũng sẽ có chút ấn tượng. Quả nhiên, khi cậu ta nghe Đinh Nhất nói xong thì sắc mặt bắt đầu trở nên hơi khó coi, như nhớ lại điều gì đó.

Sau đó, Tiểu Lâm Tử giật mình hỏi: “Có... có phải trên đầu cô ấy cài một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn không?” Tôi và Đinh Nhất cùng lúc gật đầu với cậu ta: “Phải...” Chỉ thấy vẻ mặt của Tiểu Lâm Tử cứng đờ ra trong nháy mắt, cậu ta lẩm bẩm nói: “Các anh gặp được cô ấy như thế nào?”

Nếu bây giờ tôi nói cho cậu ta biết, lúc cậu ta ngủ thì bị người phụ nữ kia nhìn chằm chằm cả đêm, có khi nào cậu ta nghĩ hai chúng tôi là đồ điện không? Đối với người không tin quỷ thần, cách tốt nhất chính là nói chuyện dựa theo sự thật.

Vì thế tôi bèn tiếp tục hỏi cậu ta: “Cậu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, người phụ nữ kia là ai? Cô ấy chết như thế nào?”