Người Tìm Xác

Chương 918




Bị dán bùa vàng, đầu ma nữ bốc lên một làn khói trắng, nó kêu la thảm thiết thả bàn tay đang nắm cổ Thẩm Mộng Nam ra làm hắn rơi bịch xuống đất. Thẩm Mộng Nam thấy mình đã thoát hiểm nên vội

chạy sang một bên... Người đàn ông2chạy tới đỡ Thẩm Mộng Nam: “Sao rồi? Không sao chứ?”

Thẩm Mộng Nam vẫn chưa hoàn hồn lắc đầu, hắn vừa muốn nói thì thấy ma nữ áo đỏ tấn công bé gái. Cô bé không ngờ ma nữ lại chuyển sang tấn công mình nhanh như thế nên hơi5bối rối, sờ lên người thì phát hiện chiếc túi nhỏ đựng bùa bị rơi cách đó không xa... Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, ma nữ áo đỏ sắp đến trước mặt cô bé, người đàn ông lúc này muốn cứu cũng không kịp, thế là ông6ta vội ném gương Bát Quái vào người ma nữ, trúng ngay đầu vai cô ta.

Ma nữ áo đỏ bị đánh trúng hét lên thảm thiết nhưng không dừng lại, cô ta cố nén đau đớn lao thẳng đến bé gái... Thẩm Mộng Nam đứng đằng sau người đàn ông5bị dọa sợ chết khiếp, hắn nghĩ tới cảnh cô bé bị ma nữ bắt được nên sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.

Ai ngờ nhắm mắt đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh của bé gái đâu, ngược lại nghe thấy tiếng ma nữ kêu la3thảm thiết. Chờ hắn mở mắt ra đã thấy cô bé cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ đâm vào trán ma nữ...

Tiếng kêu của ma nữ áo đỏ ngày càng nhỏ hơn, mà cơ thể cũng càng ngày càng nhạt, đến tận khi hoàn toàn biến mất trong không khí. Người đàn ông thở phào rồi đi đến xem tình hình con gái mình.

Cô bé không tỏ ra kinh hoảng như lúc nãy, mà bình tĩnh cười: “Vừa rồi may mà cha dùng gương Bát Quái đánh ma nữ, nếu không con cũng không nhớ ra thanh kiếm gỗ đào trên người!” Người đàn ông thương yêu sờ đầu con gái: “Tiểu Như giỏi lắm, mấy năm nữa là bằng mẹ rồi!”

Cô bé thấy bố nhắc đến mẹ, hai mắt sáng lên hỏi: “Mẹ của con rất mạnh đúng không? Mẹ cũng rất xinh đẹp nữa?”

Người đàn ông cười trả lời: “Mẹ con tất nhiên là giỏi rồi và cũng rất đẹp...” Thẩm Mộng Nam thấy hai cha con vừa nói vừa cười nên cũng không tiện quấy rầy, thế là yên lặng tìm kiếm những hạt gỗ từ chiếc vòng vừa bị giật đứt của cô bé.

Đến khi hắn nhặt hết những hạt gỗ, mới rụt rè đi đến bên người bé gái: “Tôi chỉ tìm được bằng này, không biết có thiếu viên nào không.”

Cô bé cầm lấy số hạt gỗ trong tay Thẩm Mộng Nam rồi thở dài nói: “Lúc trước cho em bảo anh đừng đi theo mà anh không nghe, cứ phải đi vào căn nhà có ma này, sau đó cho em bảo anh trốn kỹ đừng đi ra, anh cũng vẫn không nghe, cứ phải kêu thật to, anh có biết vừa rồi nguy hiểm đến thế nào không? Suýt chút nữa ma nữ đã giết chết anh rồi!”

Thẩm Mộng Nam đỏ cả mặt không biết nói gì, nhịn cả nửa ngày, đành phải cúi người nói: “Ừ... Xin lỗi.”

Bé gái lại bật cười: “Nhưng vừa rồi cũng may có anh kêu lên nhắc nhở, em phải cảm ơn anh mới đúng.” Thấy cô bé nói thế, Thẩm Mộng Nam càng không biết phải nói gì, liên tục xua tay: “Không cần cảm ơn... Là tôi kiếm thêm phiền phức cho mọi người...”

Người đàn ông thấy còn một lúc nữa trời mới sáng, ông ta dẫn hai đứa bé về phòng, sau đó lấy lương khô ra cho họ ăn. Lúc này mọi người trong đồn điền nhà họ Lưu đã bị dọa núp trong nhà không dám ra, nên có chuyện gì chắc phải chờ đến trời sáng rồi lại nói.

Lúc này người đàn ông hỏi kỹ thân thể của Thẩm Mộng Nam, Thẩm Mộng Nam cũng không giấu giếm, một năm một mười nói cho ông ta nghe.

Có lẽ người đàn ông thấy Thẩm Mộng Nam dũng cảm, là đứa trẻ có tố chất để trở thành “ Âm Dương Sư”, ông ta cười hỏi: “Cậu có sợ ma không?”

Thẩm Mộng Nam lắc đầu: “Không sợ! Nhưng cháu không biết cách để giết ma...” Ông ta cười ha hả: “Không giết chết ma được, bởi vì chúng đã chết rồi...”

Sau đó người đàn ông giới thiệu cho Thẩm Mộng Nam biết mình họ Mã, tên là Mã Bộ Vân, gia tộc họ Mã nhiều thế hệ đều là “ Âm Dương Sư” chuyện bắt ma quỷ, mà bí truyền của nhà họ Mã chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ.

Nhưng mấy năm trước vợ ông ta bất chợt qua đời, chỉ để lại con gái Tiểu Như, vì không thể quên được người vợ đã mất nên ông ta không định tái giá.

Mã Bộ Vân kể đến đây, liền hỏi Thẩm Mộng Nam có đồng ý trở thành đệ tử theo ông ta học phép bắt quỷ đuổi ma của nhà họ Mã không. Thẩm Mộng Nam nghe thể thì lập tức quỳ xuống dập đầu: “Sư phụ, xin nhận một lạy của đệ tử Thẩm Mộng Nam!”

Từ đó về sau, Thẩm Mộng Nam trở thành đệ tử của Mã Bộ Vân, mà Mã Bộ Vân cũng truyền toàn bộ tay nghề cho Thẩm Mộng Nam.

Thoáng cái đã mười năm trôi qua, đứa bé gầy yếu năm nào đã trở thành một thanh niên cường tráng, mái đầu Mã Bộ Vân cũng đã có tóc bạc, ngay cả cô bé đáng yêu Mã Tiểu Như cũng đã trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng...

Ban đầu mọi chuyện đều tốt đẹp, Thẩm Mộng Nam cũng có xu thế trò giỏi hơn thầy, thế nhưng khi Thẩm Mộng Nam càng ngày càng mạnh, Mã Bộ Vân lại phát hiện đứa bé này lại có lòng ghi hận rất mạnh mẽ. Dù hắn đối xử với Mã Bộ Vân và Mã Tiểu Như rất tốt, nhưng đối với những người khác, đặc biệt là người đã từng đắc tội với mình thì hắn khá nhẫn tâm. Vài lần Mã Bộ Vân khuyên đệ tử nên đối xử khoan dung và độ lượng, thế nhưng Thẩm Mộng Nam luôn tìm lí do để phản bác sư phụ.

Không phải Thẩm Mộng Nam không tôn trọng sư phụ mà vì những gì đã trải qua khi còn bé đã cho hắn biết, cuộc đời này nhiều hiểm ác, có lúc để lại hy vọng sống cho người khác cũng là giữ lại một tai họa ngầm cho chính mình...

Ban đầu Mã Bộ Vân cũng không trách móc gì Thẩm Mộng Nam quá nhiều, ông ta cảm thấy có mình quản thúc, chắc đồ đệ cũng không làm ra chuyện gì lớn. Nhưng đến một lần ông ta cho Thẩm Mộng Nam một mình ra ngoài làm việc, kết quả Thẩm Mộng Nam lại làm một chuyện mà ông ta không thể nào tin nổi!

Khi đó Mã Bộ Vân bảo Thẩm Mộng Nam cầm một phong thư ông ta viết cho sư huynh ở Giang Tây, muốn mời sư huynh Trung Thu năm nay đến nhà chơi. Nhưng trên đường đi qua một thôn nhỏ, Thẩm Mộng Nam lại phát hiện chỗ này chính là quê hương của mình.