Người Tìm Xác

Chương 905




Tối đó, chúng tôi định quay lại nhà máy hóa chất kia một lần nữa, lần này chú Lê vỗ ngực cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như lần trước, nhưng tôi cũng không tin lắm vào lời hứa của chú ấy.

Lần này chúng tôi vẫn đi vào từ cổng chính, giấy niêm phong lần trước chúng tôi bóc ra2đã được dán lại. Vì lần trước Bạch Kiện đã cảnh cáo, nên lần này chúng tôi quyết định nhảy tường vào trong. Nhưng nếu làm thế, chú Lê phải ở lại trong xe, dù sao đôi chân tay già nua của chú ấy cũng không chịu được.

Không có âm khí tụ lại do nguyệt thực, tối nay cảm giác không5ghê rợn như lần trước. Mấy vết phấn vẽ hình người trên mặt đất vẫn còn nguyên rõ ràng, chỉ có mấy âm hồn kia là không thấy đâu nữa. Tôi cố gắng nhớ lại ký ức của Lưu Hằng, vị trí mấy âm hồn kia chỉ là nơi Lý Y Đồng đứng. Lúc đó trong miệng cô ta đang lẩm6bẩm gì đó, có lẽ là đang đọc chú ngữ. Mấy người Triệu Ba cũng quá xui xẻo, vốn cho rằng mình bắt được một cô gái yếu đuối bệnh tật, kết quả lại đưa về một bà cô tiễn họ “Lên đường”! Tôi nói với Đinh Nhất: “Anh ngửi kỹ xem chỗ này có mùi gì đặc biệt không?” Đinh5Nhất nhắm mắt lại ngửi ngửi, sau đó trầm giọng nói: “Nơi này có năm người chết cùng lúc, trên đất toàn là máu. Trong không khí bây giờ vẫn còn mùi máu tươi. Có điều... ngoài mùi máu ra, dường như còn một loại mùi hương nào đó, có lẽ đây chính là mùi thơm Lưu Hằng đã ngửi được3trước khi chết.”

Tôi vội hỏi anh ta: “Vậy anh có ngửi ra đây là mùi gì không?” Đinh Nhất lắc đầu nói: “Khó nói rõ được, có điều đây là mùi thảo dược...” Trên phương diện giác quan, tôi không bằng Đinh Nhất, mặc dù tôi cũng ngủi nhưng vẫn không ngửi ra mùi gì, xem ra thu hoạch tối nay của chúng tôi cũng không tốt lắm.

Ra khỏi nhà máy hóa chất, Đinh Nhất miêu tả mùi hương kia cho chú Lê. Chú ấy nói đây có thể là một loại thảo dược có khả năng khống chế thần kinh, có điều chắc chắn không phải một loại mà là do nhiều loại thảo dược kết hợp thành. Tôi giật mình nói: “Lợi hại như vậy sao! Nếu biết được kỹ thuật này, không phải có thể muốn giết ai thì giết à?!”

Chú Lê lắc đầu nói: “Chuyện này đâu dễ như thế! Cháu cho rằng điều khiển tâm trí là chuyện đơn giản sao? Chuyện này rất cao thâm, càng nói kỹ thì cháu càng không hiểu...”

Trên đường về, chúng tôi thảo luận về những đầu mối có trong tay... Đúng lúc này, tôi đột nhiên buồn tiểu nên vội bảo Đinh Nhất dừng ở một nhà vệ sinh gần đó, tôi phải giải quyết vấn đề.

Đinh Nhất còn chế giễu tôi: “Nơi này tối như thế, chỗ nào chẳng tiểu được!” Nói vậy nhưng anh ta vẫn dừng ở một nhà vệ sinh công cộng, tôi vội vàng chạy xuống xe, lao thẳng vào nhà vệ sinh. Mặc dù bình thường tôi cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn là một công dân tốt. Kết quả lúc tôi chuẩn bị cởi quần, đột nhiên nghe được có tiếng trẻ con khóc yếu ớt... lúc này đã qua nửa đêm, đây lại là một nhà vệ sinh công cộng vừa cũ vừa bẩn, sao lại có tiếng trẻ con khóc chứ?! Lông tơ trên người tôi dựng đứng hết lên, sau lưng lạnh buốt. Tôi nghĩ đến tiếng khóc trẻ con trong xưởng giầy da lần trước, chẳng lẽ còn sót quái vật nào đó đuổi theo mình à?

Tôi nuốt nước miếng, cố gắng trấn tĩnh, dù sao chú Lê và Đinh Nhất cũng ở ngoài, chỉ cần tôi hét lên một tiếng, bọn họ sẽ lập tức chạy vào cứu tôi.

Nhưng vấn đề là âm thanh này như có như không, đừng nói là mèo động đực nhé, nếu tôi mà làm ầm lên sẽ thành trò cười cho bọn họ. Thế nên tôi cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng khóc của đứa bé này dường như... phát ra từ trong lòng đất.

Âm thanh kia vừa nhỏ vừa yếu, khi có khi không, càng khiến cho người ta lo lắng. Lúc này, tôi quên hết sợ hãi trong lòng, thầm nghĩ nếu như âm thanh đó là của một anh linh, vậy thì để chú Lê giúp nó siêu thoát, dù sao như thế cũng tốt hơn trở thành cô hồn dã quỷ.

Thế là tôi đi theo hướng âm thanh đi sâu vào trong nhà vệ sinh... Nhưng dù tôi nghe thế nào cũng có cảm giác âm thanh đó cách tường phát ra. Đến khi tôi đi vào tận bức tường trong cùng của nhà vệ sinh, phát hiện ra âm thanh đó đúng là phát ra từ phía bên kia bức tường. Nếu tôi đoán không sai, đầu tường bên kia là nhà vệ sinh nữ.

Vì muốn xác định, tôi dán lỗ tai lên tường cẩn thận lắng nghe, đúng lúc này, một ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào đầu vai tôi, sau đó đập nhẹ tôi một cái...

“A!” Tôi dựng hết tóc gáy, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Hóa ra là Đinh Nhất tìm tôi, tôi ôm ngực nói: “Má nó, may mà tôi không bị bệnh tim, nếu không cũng bị anh dọa chết rồi!”

“Làm cái gì thế?! Không phải định nghe trộm bên nhà vệ sinh nữ chứ!” Định Nhất cũng bị tôi làm giật mình.

“Anh mới đi nghe lén nhà vệ sinh nữ? Cả nhà anh đều nghe lén!” Tôi nói xong làm động tác y bảo anh ta nghe thật kỹ...

Đinh Nhất nghe một lúc, nhướng mày nói: “Có tiếng trẻ con khóc...”

“Anh cũng nghe thấy rồi chứ, có phải có con quái vật nhỏ nào lần trước bỏ sót giờ đuổi theo chúng ta không?” Tôi thì thầm.

Đinh Nhất nhịn cười nói: “Đi theo cậu vào nhà vệ sinh?” “Anh... anh nghiêm túc một chút được không? Tôi nói thật đấy!” Tôi tức giận nói. Đinh Nhất đành lắc đầu nói: “Nếu muốn biết có phải hay không thì sang đấy xem mới biết được...”

“Sang nhà vệ sinh nữ?!” Lời vừa nói xong, mặt tôi đã đỏ lên.

Đinh Nhất buồn cười nhìn tôi: “Cậu vội vàng như thế làm gì, giờ này bên đấy làm gì có ai!” Tôi lúng túng nói: “Không ai thì có thể thoải mái đi vào à? Tôi lớn thế này mà chưa từng vào nhà vệ sinh nữ đâu! Nếu bị người khác coi là kẻ biến thái thì sao?!” Đinh Nhất cũng không nói nhiều với tôi, quay người đi ra ngoài, tôi vội đuổi theo: “Anh định đi thật à?” Đinh Nhất nói: “Không mau xem, chỉ sợ đứa bé kia sẽ thành anh linh thật đấy!” “Có ý gì?” Tôi nghi ngờ hỏi. Anh ta thấy tôi nghe không hiểu, nên đứng hẳn lại, quay đầu nói với tôi: “Trong nhà vệ sinh nữ có đứa trẻ bị bỏ rơi...”