Người Tìm Xác

Chương 900




Vì thế tôi quay đầu lại hỏi ông Lý: “Chỗ sách này... Là ai đọc thế?”

Ông Lý nhún vai đáp: “Đều là của Y Đồng, mấy năm trước đột nhiên con bé say mê những cuốn sách kiểu này, nói là đọc những mệnh lý huyền học đó có thể giảm bớt một ít đau đớn mà căn bệnh của mình mang đến. Lúc ấy bệnh của Y Đồng rất nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể mất2mạng, cho nên tôi đành sưu tập không ít sách loại này cho con bé, hy vọng nó có thể vui vẻ hơn.” Tôi nghe thể thì lòng càng thấy kỳ lạ, đừng nói là một cô bé con chỉ hơn mười tuổi, kể cả thanh niên tốt nghiệp đại học đầy hứa hẹn với xã hội như tôi đây cũng không chắc có thể xem hiểu hết nhé? Cô gái này đúng là đặc biệt đây! Nếu5Lý Y Đồng đã từng rất thích những cuốn sách này, thế thì bên trên có thể có tàn hồn của cô ấy hay không? Nghĩ đến đây tôi bèn tiện tay rút ra một quyển sách cũ tên “Mai Hoa Dịch Số”.

Tuy nhiên vừa cầm cuốn này lên, tôi đã biết không phải nó, vì chút xíu tàn hồn cũng không có. Thế là tôi tiện tay lật vài tờ, kết quả lại phát hiện mình biết6hết các mặt chữ trong này, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng hiểu quái gì cả! Tôi thực sự rất nghi ngờ mình có còn là người Trung Quốc hay không?

Sau đó tôi sờ toàn bộ sách trên kệ một lượt, nhưng đáng tiếc là không có cái nào là thứ mà tôi muốn tìm. Chú Lê thấy tôi liên tục đánh vật với những cuốn sách đó, bèn đi đến cạnh tôi bảo: “Những cuốn sách5này...” Kết quả chú ấy nói một nửa cũng ngẩn người ra, đoán chừng là chú ấy cũng không ngờ giống như tôi, cô bé trẻ măng chỉ có hơn mười tuổi lại xem loại sách này.

“Sao thế? Cô bé và chú cùng một thuyền nhỉ?” Tôi nói hơi mang trêu chọc.

Nhưng chú Lê lại nhíu mày nói: “So với sách chú đọc, những sách này còn phức tạp, huyền bí hơn...” Hôm đó ba chúng tôi không3tìm được tí xíu manh mối nào ở nhà họ Lý, nếu không phải không tìm đúng đồ vật, vậy chỉ có thể là Lý Y Đồng chưa chết. Tuy nhiên khả năng sau thật sự quá nhỏ, một cô bé mỗi tuần cần được chạy thận hai lần mà liên tục ba tháng lại không đi chạy thận, có kết quả gì hắn cũng đã rõ ràng.

Sau khi trở lại nhà chú Lê, cảm xúc của cả ba chúng tôi đều khá sa sút, đều suy nghĩ xem còn có thể tìm được

manh mối về Lý Y Đồng mất tích ở chỗ nào đây? Lúc này tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vì thế để chú Lê gọi điện thoại cho ông Lý, bảo ông ấy tìm cảnh sát đã điều tra và giải quyết vụ án bắt cóc này tìm hiểu thử xem, thi thể của mấy tên bắt cóc đã chết kia có còn không??

Nhưng kết quả lại làm tôi thất vọng lần nữa, bởi vì ông Lý nhận được câu trả lời là, sau khi xảy ra vụ án một tháng, người nhà của năm tên nghi phạm đã nhận thi thể của bọn chúng về tự chôn cất rồi.

“Xem ra lần này chúng ta không tìm thấy thi thể của Lý Y Đồng rồi...” Tôi hơi bất đắc dĩ nói với chú Lê. Chú Lê im lặng hơn nửa ngày mới từ từ nói: “Các cháu có từng nghĩ đến việc tại sao không tìm thấy thi thể của Lý Y Đồng không?” Tôi nhún vai đáp: “Bị người ta giấu đi rồi.”

“Bị ai giấu? Vì sao lại phải giấu đi chứ?” Chú Lễ hỏi lại tôi.

Tôi nghe xong cũng vô cùng khó hiểu: “Đúng vậy! Vì sao phải giấu thi thể của Lý Y Đồng đi? Còn nữa, năm tên bắt cóc kia cũng chết rất kỳ quặc, theo lý mà nói, còn chưa có lấy được tiền chuộc, chúng giết hại lẫn nhau thì có ý nghĩa gì chứ?”

Chú Lê cũng lắc đầu nói: “Điểm này chú cũng nghĩ không ra, nhưng bây giờ tình tiết vụ án mà ông Lý nắm được cũng rất hạn chế, chú dám chắc có vài chi tiết cảnh sát cũng không nói cho ông ấy biết...”

Tôi vừa nghe thì cười nói: “Cái này dễ xử thôi, thật sự không được thì cháu đi tìm Bạch Kiện, nhờ anh ta hỏi thăm giúp một chút.”. Sáng ngày hôm sau, tôi xuất hiện ở cửa văn phòng của Bạch Kiện, anh ta vừa thấy tôi tới thì mặt mày hớn hở: “Hê: Hai anh em chúng ta đúng là có thần giao cách cảm nhé! Anh vừa định lát nữa gọi điện thoại cho cậu, hẹn cậu tối nay ra ngoài ăn cơm đấy!” Tôi thấy mặt mày anh ta rạng rỡ thì cười bảo: “Khí sắc của trưởng phòng Bạch tốt nhỉ! Có phải được thăng chức không hả?”

Bạch Kiện nghe thế thì xua xua tay: “Cái đó thì không phải, chẳng qua là tụi anh có tin tức của Đà Gia!”

Tôi lập tức vui vẻ nói: “Bắt được người rồi à?”

Nhưng Bạch Kiện lại lắc đầu: “Vẫn chưa... Có điều đã có tin tức xác thực chứng minh, hắn đã nhập cảnh về nước rồi!”

“Xuỳ! Làm tôi uổng công vui vẻ, còn tưởng đã bắt được người rồi cơ!”. Nhưng Bạch Kiện lại nói với vẻ mặt tự tin: “Việc này thì cậu cứ yên tâm! Chỉ cần tên này trở lại, anh dám đảm bảo hắn sẽ không đi được nữa!!”

Sau đó Bạch Kiện và tôi chuyện phiếm về vụ của Đà Gia, tôi còn nhắc nhở anh ta lần này phải cẩn thận một chút, gã Đà Gia này còn dám trở về thì chắc chắn là có giữ lại lối thoát cho mình. Không thể không rút ra bài học từ lần trước!

Bạch Kiện sầm mặt nói: “Vì những đồng đội đã hy sinh, lần này tụi anh phải bắt bằng được gã... Đúng rồi, hôm nay cậu tới tìm anh có việc à?” Tôi cười hì hì nói: “Ừ, đúng là có chút chuyện...” Vì thế tôi kể lại tình hình cụ thể của vụ án bắt cóc Lý Y Đồng cho Bạch Kiện, sau khi anh ta nghe xong thì bảo cấp dưới đến phân cục lấy hồ sơ vụ án tới. Kết quả anh ta xem xong cũng liên tục líu lưỡi nói: “Vụ án bắt cóc này khá thú vị đây! Sáu tên bắt cóc đã chết mất năm tên, con tin vẫn chưa được tìm thấy... Đây lại là khách hàng của cậu à?!”

Tôi cười gật đầu: “Đúng vậy, cô bé này bị bệnh thận rất nghiêm trọng, mỗi tuần đều phải chạy thận hai lần, giờ đã qua ba tháng mà không tìm thấy người, cha mẹ người ta tới tìm tụi tôi cầu cứu cũng là bình thường mà!”

Bạch Kiện nghe thế thì lại cẩn thận lật hồ sơ xem: “Đúng là điểm đáng ngờ của vụ án này có rất nhiều... Từ dấu vết ở hiện trường, năm tên nghi phạm kia được khẳng định là đánh nhau cho đến chết, hung khí cũng đã được tìm thấy ở hiện trường. Tuy nhiên, theo điều tra sau này, trong năm tên thì ba tên có quan hệ họ hàng, trong đó hai gã là anh em ruột, một gã khác là anh em họ, theo lý mà nói, giữa bọn chúng đáng lẽ ra cũng không có thù hận gì lớn!”

Tôi nghe vậy thì hỏi anh ta: “Vậy có thể có khả năng ba người họ hàng này là một phe, hai người còn lại là một phe, hai đám người bọn chúng biết nhau thì sao?” Nhưng Bạch Kiện lại lắc đầu: “Không đâu, căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi, kết hợp với dấu vết chứng cứ ở hiện trường, là chúng đánh lẫn nhau, không tồn tại khả năng ai với ai là một phe.”

Tôi lại nói: “Nhưng việc này rất vô lý! Nếu bảo là vì chia lợi ích không đều dẫn đến nội chiến, thì cũng phải đợi tiền tới tay rồi mới nói chứ! Tiền chuộc còn chưa lấy được mà chúng đã tự giết nhau đến chết rồi ư??” Bạch Kiện cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của tôi: “Việc này không hợp với lẽ thường lắm... Còn nữa là về tung tích của con tin, căn cứ theo hồ sơ ghi lại, từ khi nhân viên phá án bắt được nghi phạm đầu tiên đến khi họ tìm được nhà máy hóa chất ở vùng ngoại thành, tổng cộng chưa tới hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, mấy gã kia lại giấu con tin đi rồi giết hại lẫn nhau ư?! Thời gian quá eo hẹp! Điều này không phải là vô lý lắm à?”