Người Tìm Xác

Chương 892




Cuối cùng chẳng còn cách nào, giám đốc nhà máy bèn cầm hai bình rượu đi tìm ông cụ Trương, muốn xin ông ta chỉ bảo xem rốt cuộc chuyện ở đây là thế nào?

Ông cụ Trương cũng không ngốc, thời ấy chắc chắn không thể làm chuyện phong kiến mê tín được, vì thế ông ta cảnh cáo trước: “Việc này nói ở đâu thì biết ở đó thôi nhé! Anh2đi ra ngoài cũng đừng bảo là tôi nói với anh.”

Cuối cùng ông cụ Trương nói với giám đốc nhà máy, ngày đầu tiên ông ta đi làm đã phát hiện chỗ này không thích hợp rồi! Lúc ấy có không ít công nhân đang dọn dẹp đồ linh tinh trong ba dãy nhà trệt đó, nhưng nói ra cũng kỳ lạ, loại nhà ở để không hai ba mươi năm thế5này, sao lại có thể không có rắn rết chuột kiến gì chứ??

Nhưng ở đây lại không có! Vì thế ông cụ Trương còn cố ý đi hết cả khu nhà trệt, phát hiện trừ bụi bặm ra thì không có một sinh vật sống nào, ông ta biết ngay ở đây có vấn đề. Nhưng ông ta cũng không phải cao nhân gì, chỉ vì đã sống lâu năm, trải qua6nhiều chuyện nên mới biết chỗ này không bình thường.

Đến mấy ngày trước khi máy đào đất đào cây phật thủ kia lên, lúc này ông ta mới chắc chắn trước đây nơi này đã từng xảy ra chuyện gì đáng sợ, sau đó bị cao nhân nào đó bày trận trấn áp. Nhưng bây giờ cây phật thủ đã bị khai quật lên, e là đã phá mất trận pháp của5vị cao nhân kia rồi.

Giám đốc nghe cụ Trương nói xong thì nửa tin nửa ngờ, nhưng trước khi xảy ra chuyện, việc buổi tối có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc đã lan truyền xôn xao từ lâu rồi, muốn bảo không tin cũng là giả.

Vì thế ông ta bèn thành khẩn xin ý kiến cụ Trương: “Ông Trương, ông nói xem bây giờ nên làm gì tiếp theo đây?”

Ông3cụ Trương cũng lắc đầu nói: “Giờ nên làm gì tôi cũng không hiểu, có điều cây phật thủ trước đó đào ra còn không? Hay là lại chôn về vị trí cũ... chắc là sẽ có tác dụng.”

Nhưng giám đốc nhà máy lại bày ra vẻ ngượng nghịu nói: “Sau khi khai quật, tôi cũng không biết đã ném nó đi đâu rồi... Không biết có thể tìm lại được hay không nữa!”

“Vậy tôi chẳng còn cách nào khác đâu!” Cụ Trương xòe tay ra nói.

Cuối cùng giám đốc nhà máy bèn gọi điện thoại cho chủ nhiệm phân xưởng từ phòng thường trực, bảo ông ta mau dẫn công nhân đi tìm thử ở mọi nơi trong nhà máy, nhất định phải tìm ra được khúc gỗ điêu khắc cây phật thủ ngày đó khai quật!

Nếu là “lãnh đạo hàng đầu” của nhà máy đã ra lệnh, chủ nhiệm của phân xưởng đành phải dẫn công nhân trong nhà máy bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Cuối cùng trời cao không phụ lòng người khốn khổ, xem như tìm lại được khúc gỗ khắc cây phật thủ kia.

Đáng tiếc vì thứ đó vốn cũng đã hơi mục nát rồi, hơn nữa đã khai quật lên mấy ngày nay, dãi nắng dầm mưa, gần như đến tình trạng vừa chạm vào là nát vụn, cuối cùng mọi người đành phải dùng một mảnh vải dầu bọc khúc gỗ khắc hình phật thủ kia. Ông cụ Trương thấy tình cảnh này cũng lắc đầu liên tục và nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, đây nào còn là cây phật thủ gì nữa, đây không phải là một đống bột gỗ mục sao?” Cuối cùng thật sự không có cách khác, đành phải xem ngựa chết như ngựa sống để chữa, cứ chôn nguyên đống bột gỗ mục này về lại chỗ lúc trước đào ra. Nói cũng kỳ, tối hôm vừa chôn xong, quả nhiên trong nhà máy không nghe thấy tiếng trẻ con khóc đến rợn người kia nữa.

Nhưng vị trí của ký túc xá lúc trước đã chọn sẵn giờ không thể động vào, mà đào chỗ khác lại sợ tìm thấy thứ gì “khó lường”, vì thế nhà máy bèn quyết định không xây ký túc xá cho công nhân viên chức nữa, đổi lại dùng xe đưa đón công nhân nhà máy đi làm.

Tuy rằng như vậy đã giải quyết được vấn đề buổi tối nhà máy không thể có người ở, nhưng nhà máy giày khó tránh khỏi có lúc nhận đơn hàng gấp cần tăng ca đêm, cho nên vẫn sẽ có lúc công nhận ra vào nhà máy giày vào buổi tối.

Dần dần... có công nhân tới tăng ca buổi tối phát hiện từ xa xa sẽ có một bé gái chơi trên khu đất trống của nhà máy. Mới đầu họ đều nghĩ đứa bé này là con của công nhân nào trong nhà máy, có thể là vì lúc tăng ca trong nhà không có ai, nên mới đưa tới nhà máy.

Tuy nhiên trong lúc nói chuyện, họ nhanh chóng phát hiện ra không có ai mang con tới chỗ làm cả?! Thế là có người nhiều chuyện đi hỏi thử cô bé kia, xem nó là con cái nhà ai.

Hôm đó đúng lúc cụ đội trưởng Vương tăng ca đêm, lúc đang nghỉ ngơi, xa xa mọi người đều thấy cô bé kia quỳ trên mảnh đất trống của nhà máy chơi đùa. Dù sao cũng là buổi tối, tuy trong xưởng đèn đuốc sáng trưng, nhưng ánh sáng ở chỗ của bé gái vẫn rất tối. Vì thể Đại Lưu làm cùng tổ với cụ đội trưởng Vương bèn đứng dậy vỗ bụi trên người rồi nói với mọi người: “Tôi đi ra chọc cô bé kia một chút, xem thử nó là con cái nhà ai!” Lúc này có người nói đùa: “Ấy Là Đại Lưu, tôi nói cho cậu biết nhé! Không chừng đứa trẻ đó là con gái của vị lãnh đạo nào đấy, cậu đừng dọa người ta, nếu không cuối tháng trừ tiền thưởng của cậu nhé!” Lúc này Đại Lưu lại ra vẻ chẳng hề gì: “Tôi đi dỗ con cho người ta mà, người ta phải thưởng thêm chút tiền cho tôi mới đúng đấy!”

Vì thể Đại Lưu đi về phía bé gái ở phía xa trong tiếng cười vang của mọi người... Nhưng khi Đại Lưu càng lúc càng đến gần, cụ đội trưởng Vương ở phía xa lại cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ!

Tuy Đại Lưu đã đi tới trước mặt bé gái rồi, nhưng lại giống như không nhìn thấy cô bé? Mà cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến mọi người đều sợ hãi! Lúc này, cô bé vừa rồi còn chơi trên mặt đất lại sử dụng cả tứ chi để bò dọc theo chân của Đại Lưu lên tới sau lưng anh ta, nhưng động tác của đứa trẻ kia quái lạ, chẳng giống con người chút nào cả.

Đại Lưu mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía đám người cụ đội trưởng Vương, lại thấy cả đám mặt mày kinh hãi, liên tục vẫy tay bảo anh ta nhìn ra sau mình. Đại Lưu thầm thấy kỳ quái, bèn quay đầu nhìn ra sau lung...

Ngày đó không ai biết Đại Lưu quay đầu lại nhìn thấy gì, vì anh ta chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua thì đã lập tức hôn mê bất tỉnh, bé gái sau lưng anh ta cũng biến mất luôn. Đám đội trưởng Vương ở chỗ xa bị dọa cho phát đần giờ mới nhớ ra phải nhanh chóng đưa Đại Lưu trở về. Tuy nhiên tưởng tượng đến cảnh cô bé vừa rồi bò lên lưng Đại Lưu thì không ai dám ra cứu người cả, cuối cùng vẫn là chủ nhiệm phân xưởng dẫn mấy phần tử tích cực trong nhà máy chạy tới đỡ Đại Lưu về.

Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó hãy còn mới mẻ trong ký ức của cụ Vương, vì khi đến đỡ Đại Lưu, họ đều ngửi thấy một thứ mùi rất gay mũi trên người anh ta, rất giống mùi khi tháo dỡ máy móc mới vừa đưa đến nhà máy, nhưng lại khó ngửi hơn gấp nhiều lần. Nhiều năm về sau, trong một lần ngẫu nhiên, cụ Vương mới biết đó chính là mùi formalin...

Lúc Đại Lưu được đỡ về, mặt mày xanh mét, miệng sùi bọt mép, vẫn bất tỉnh nhân sự. Chủ nhiệm của phân xưởng sợ lại xảy ra mạng người nên vội lái xe tải của nhà máy đưa người đến bệnh viện.