Người Tìm Xác

Chương 886




Hoá ra hôm đó sau khi chúng tôi ra khỏi Happy Valley, lão Triệu nhận được điện thoại của bệnh viện, gọi anh ấy chạy về ngay lập tức. Nói là có một ca bệnh khẩn2cấp từ Tây Tạng tới cần anh ấy trở về làm phẫu thuật, vì thế chuyến đi của chúng tôi cứ thế mà kết thúc sớm.

Bởi vì vậy nên lão Triệu rất áy náy, liên tục5nói có cơ hội sẽ hẹn lại. Tôi nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng... Đừng... Hôm nay em trịnh trọng tuyên bố ở đây nhé! Sau này em sẽ không bao giờ đi du6lịch nữa!” Từ đó về sau, chuyện này trở thành bí mật của tôi và Đinh Nhất, không phải chúng tôi không muốn nói cho người khác, chỉ là không biết phải nói như thế nào5thì người ta mới có thể tin. Còn thanh “Bách Nhân Trảm” không cánh mà bay kia, dường như nó chưa bao giờ rời khỏi chú họ. Sau đó được Đinh Nhật thúc giục, tôi vẫn3đến bệnh viện của lão Triệu làm kiểm tra toàn thân, trên kết quả báo cáo kiểm tra sức khoẻ lại nói tôi bị mất cân đối nội tiết!! Tôi lập tức cảm thấy có một vạn con ngựa chạy qua đầu...

Có điều tình huống không có bệnh thật giống như tôi, đoán chừng đến bệnh viện kiểm tra cũng uổng phí, cái khỉ gì cũng không kiểm tra ra!! Từ nay về sau Đinh Nhất cũng dẹp luôn suy nghĩ bắt tôi không có gì cũng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Trong khoảng thời gian này việc làm ăn vắng vẻ, chú Lê cũng chỉ nhận mấy việc khai trương cửa hàng nho nhỏ, tuy rằng cũng không đến mức treo nồi treo niêu, nhưng chỉ cần một khoảng thời gian không có tiền chảy vào tài khoản, trong lòng tôi sẽ hơi hốt hoảng. Thật ra có một khách hàng cũ của chú Lê vừa liên hệ với chú nói rằng, gần đây ông ta mua một miếng đất thổ cư, muốn nhờ chú Lê qua đó xem thử có vấn đề lớn gì hay không. Tôi nghe được thì buồn cười bảo: “Mua cũng mua rồi, bây giờ mới nhớ ra mà hỏi chú, cháu đoán chỉ muốn chú đi ngang sân khấu, cho bản thân yên tâm một phần thôi... Chắc chắn cho được ba cọc ba đồng.”

Chú Lê nghe thể thì cười hì hì bảo: “Muỗi cũng là thịt mà! Không ăn bỏ lại phí, dù sao hai đứa các cháu cũng không có việc gì, buổi chiều đi cùng chủ đi!”

Cuối cùng không còn cách nào, tôi và Đinh Nhất đều bị chú Lê kéo đi xem miếng đất mà khách hàng cũ của chú ấy mua ở vùng ngoại thành kia... Trước khi đi, chúng tôi vốn cho rằng đó chỉ là một miếng đất thổ cư thôi cơ! Kết quả đi rồi mới biết, hoá ra trên đất thổ cư còn có công trình nữa!

Đó là một dãy nhà trệt ba hàng liền nhau, không khó nhìn ra từ biểu ngữ rách nát tan hoang phía trên, chắc trước đây chỗ này là một nhà máy, chỉ không biết là đã trải qua bao nhiêu năm rồi thôi. “Đoán chừng khách hàng của chú chẳng tốn bao nhiêu tiền để mua chỗ này nhỉ! Chắc chắn ông ta thấy chỗ này có giá hời quá mức nên xem cũng chưa xem nó ra sao mà đã mua luôn, nếu không thì chẳng thể nào có chuyện bên trên có kiến trúc hay không mà ông ta cũng không biết.” Tôi vừa nhìn vừa lắc đầu. Chú Lê cũng nhíu chặt máy nói: “Đúng là có khả năng này, nếu không trước đó ông chủ Tống không thể không đề cập tới chuyện còn có ba dãy nhà trệt liền nhau này...” “Con thấy chỗ này cũng có tuổi rồi, ít ra nhà ở cũng phải từ bốn, năm mươi năm trước rồi.” Đinh Nhất ở bên cạnh chen miệng vào.

Tôi gật đầu bảo: “Đúng là cỡ đó... Trước hết đi vào xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì mau chóng rút thôi! Buổi tối chúng ta mua mấy món về ăn lẩu thế nào?”

Tôi vừa nói vừa đi lên trước, nhưng ngay lúc này, trong lúc vô ý tôi lại liếc nhìn sang một khung cửa sổ rách nát, đột nhiên lại nhìn thấy một cô bé đứng ở đó. Bởi vì đang là ban ngày ban mặt, cho nên tôi cũng không thể xác định có phải tôi nhìn thấy là con cái nhà ai

gần đây không, vì thế tôi bèn chỉ vào khung cửa sổ xập xệ kia nói: “Hai người xem, ở đó có một cô bé!” Đinh Nhất và chú Lê nghe vậy đều nhìn về phía ngón tay tôi chỉ, kết quả hai người bọn họ lại đều không nhìn thấy gì cả. “Rõ ràng ở ngay đó mà!” Tôi rất ngạc nhiên nói, ai ngờ khi tôi nhìn lại, đâu còn có bóng dáng của cô bé nào. “Chắc chắn cháu không bị hoa mắt!” Tôi tỏ ra thề son thế sắt. Chú Lê cau mày lại nói: “Vậy thì xong đời! Miếng đất này của ông chủ Tổng có vấn đề.”

Tôi vừa nghe thể lập tức làm vẻ mặt đau khổ: “Sẽ không xui xẻo vậy chứ! Vừa rồi có lẽ đúng là cháu nhìn lầm rồi thì sao? Nếu không chúng ta vào xem kỹ rồi hãy nói đi.”

Nhưng chú Lê lại cản tôi lại: “Từ từ trước đã, lúc chưa rõ tình hình không thể tùy tiện đi vào, đừng để bị mắc mưu giống chú lần trước.”

Chú ấy nói xong thì lấy la bàn luôn mang theo người ra, từ từ đến gần ba dãy nhà trệt, kết quả còn chưa đợi chú ấy đến gần, kim la bàn đã xoay nhanh rồi. Chú Lê thấy tình trạng này thì lập tức sầm mặt xuống, sau đó chú ấy gọi điện thoại ngay cho ông chủ Tống, hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình hình của miếng đất này. Hoá ra miếng đất này là do một người bạn hợp tác làm ăn của ông ta gán cho để trừ nợ, giá cực hời.

Quan hệ của ông chủ Tống và người bạn hợp tác làm ăn kia vẫn rất tốt, mấy năm nay vận may của đối phương không tốt, làm cái gì đến cái đó, đến cuối cùng cả khoản công trình bên phía ông chủ Tổng cũng không giải quyết được. Cuối cùng thật sự không có cách nào nữa, ông ta bèn lấy một miếng đất trong tay ra để trừ nợ. Lúc đầu ông chủ Tống còn không đồng ý, nhưng sau đó vừa nghe nói miếng đất này lên đến hơn mười ngàn mét vuông thì chẳng nói hai lời đã đồng ý luôn.

Căn cứ vào tư liệu người bạn làm ăn kia của ông ta cung cấp, lúc trước miếng đất này là một nhà máy sản xuất giày da của nhà nước, về sau xưởng giày đóng cửa, vì để thu xếp cho công nhân trong xưởng nên bán nơi này cho tư nhân.

Nhưng nói cũng kỳ quái, từ đó về sau, miếng đất này chưa từng được sử dụng lại, vẫn luôn để không như thế. Những năm gần đây cứ chuyển từ tay ông chủ này sang tay ông chủ la, lại không có một ai chịu phát triển thử.

Ông chủ Tổng vốn định nếu chú Lê thấy không có vấn đề gì, ông ta sẽ mở một nhà máy sản xuất vật liệu cách nhiệt. Nhưng mà bây giờ xem ra, vài người trước đây không phát triển nơi này chắc chắn là có lý do gì đó không thể nói ra.

Sau khi cúp điện thoại của ông chủ Tống, chú Lê quay đầu lại nói với tôi: “Đi tiếp thôi! Bây giờ tình hình nơi này đúng là khó nói, miệng lưỡi của mấy ông chủ này toàn bốc phét, không có một câu nào là nói thật, nếu muốn biết tình hình cụ thể trong này, chúng ta vẫn phải tự mình điều tra.”

Tôi biết ý của chú Lê, suy cho cùng những người này đều là người làm buôn bán, ai cũng không muốn miếng đất này cuối cùng thất bại trong tay mình, cho nên dù là biết chút gì thật, cũng sẽ không nói với người khác.

Trên thực tế, miếng đất này cũng đã có tuổi, nếu thật sự muốn điều tra sâu xa, chắc là cũng không khó lắm, vì thế buổi tối lúc về nhà, tôi gọi một cuộc cho Triệu Tinh Vũ, bảo anh ta tra thử giúp tôi trên miếng đất đó rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì. Còn về cô bé thoáng nhìn thấy kia, bây giờ ngẫm lại, quần áo mặc trên người cô bé hình như hơi kỳ quặc, không giống như kiểu dáng quần áo bình thường của trẻ con bây giờ hay mặc. Nhưng bởi vì lúc ấy cũng chỉ nhìn lướt qua, cho nên tôi cũng không thấy rõ ràng lắm.