Người Tìm Xác

Chương 882




Chẳng còn cách nào khác, sau khi sửa soạn đồ đạc xong, chúng tôi lái xe đến khu phục vụ mà lái xe tải

nghỉ trước đó, định trở về quá khứ ở chỗ đây... Khi tôi và Đinh Nhất lái xe đến khu phục vụ, trong lòng hai chúng tôi tràn ngập lo lắng, dù sao không ai có thể đảm bảo khối thiên thạch này sẽ đưa chúng tôi trở lại khoảng thời gian nào.

“Tôi cảm thấy hay là anh đừng đi trước, nếu không nhỡ hai2chúng ta không ai về được, đến lúc đó người trở về báo tin cũng không có...” Tôi do dự nói.

Đinh Nhất nghe xong trừng mắt với tôi: “Cậu không cần lo, tôi gọi điện thoại cho sự phụ bây giờ, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà chúng ta chưa về thì sư phụ sẽ đến ngay nhà chú họ của cậu, tôi tin họ sẽ có cách cứu chúng ta...”

Tôi im lặng nhìn anh ta, thật không biết anh ta dựa vào đầu mà tự tin5như vậy, cảm thấy nếu chúng tôi không về được, hai ông già kia sẽ có cách cứu chúng tôi ư? Tôi đoán anh ta cũng chỉ trấn an tôi mà thôi, để tôi bỏ đi ý nghĩ muốn trở về một mình.

Nếu đã quyết định rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tôi bảo Đinh Nhất lấy viên đá vỡ trong hộp gỗ ra, sau đó đặt vào tay mình... Cảm giác cầm thứ này rất kì lạ, không phải đá cũng không phải sắt, lạnh buốt6thấu xương. Tôi nắm chặt nó, sau đó nghĩ đến thời điểm muốn trở về... Thật ra tôi không rõ cách dùng cái này thế nào, cho nên nó có thể mang chúng tôi về đúng thời điểm hay không, vẫn là một ẩn số. Nhưng tôi nắm nó trong một thời gian dài, mà xung quanh vẫn không có chút thay đổi nào, Đinh Nhất nhìn thôi như một tên ngốc: “Sao tôi thấy cái này chẳng có chút tác dụng nào vậy?” Tôi cười cười xấu5hổ nói: “Hay là... do tôi không tập trung?”

Sau đó chúng tôi ngốc nghếch ngồi trong xe nhìn nhau thêm mấy phút, chẳng thấy có tí biến hóa nào, tôi đành cất thiên thạch vào lại tay Đinh Nhất, sau đó nói với anh ta: “Mấy lần trước trở về quá khứ chắc chỉ là ảo giác của tôi...” “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Đi về trước hay ở lại chờ đến tối rồi thử lần nữa?” Đinh Nhất hỏi tôi với vẻ bất đắc dĩ.

Tôi3mờ mịt lắc đầu rồi trả lời: “Giờ thì tôi cũng không biết...” Nói xong tôi liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy đã hơn ba giờ chiều. Lúc này tôi mới nhớ ra từ trưa đến giờ hai chúng tôi chưa ăn gì, bèn bảo Đinh Nhất xuống xe: “Đi thôi, qua cửa hàng tiện lợi bên trong mua gì đó để ăn rồi nói tiếp.”

Bởi vì sáng nay ăn mì tôm, cho nên bây giờ cả hai chúng tôi đều không muốn ăn mì nữa, nên mua một chút bánh mì xúc xích cho đỡ đói. Vậy mà khi đứng tính tiền tại quầy thu ngân, tôi nhìn lướt qua đồng hồ điện tử treo trên tường, thấy thời gian hiển thị bên dưới là một tuần trước.

Lúc đó lòng tôi run lên, sau đó giả vờ bâng quơ hỏi thăm nhân viên thu ngân một câu: “Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Lịch vạn niên trên đồng hồ của em có chính xác không thế?”

Nhân viên thu ngân nghe vậy quay đầu nhìn, sau đó cười nói: “Đương nhiên là chuẩn ạ! Ông chủ của em còn dặn dò, lúc nào cũng phải đảm bảo lịch vạn niên trên đồng hồ chính xác.”

Tôi lập tức quay đầu hưng phấn nói với Đinh Nhất: “Thành công?” Anh ta nghi hoặc nhìn phía bên ngoài rồi nói: “Có lẽ thể, đi ra ngoài xem một chút đã...”

Lúc chúng tôi đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi, thấy số ô tô đỗ bên ngoài so với thời điểm chúng tôi đến có sự khác nhau. Chỉ vì bây giờ là ban ngày, cho nên dù thực sự trở về quá khứ, nhất thời chúng tôi cũng không phát hiện được sự thay đổi xung quanh. Để không mất thì giờ, thế là tôi trở lại trong cửa hàng tiện lợi, điều chỉnh giờ trên đồng hồ đeo tay theo thời gian hiện tại. Nhưng nhìn lại thời gian mới có hơn bốn giờ chiều, hóa ra chúng tôi đến sớm hơn so với lái xe tải tận bảy, tám tiếng. Đinh Nhất thấy tôi có vẻ chán nản thì an ủi: “Đến sớm dù sao tốt hơn muộn, ít gì chúng ta cũng có mấy tiếng để nghỉ ngơi, cậu đừng quên ngoài việc ngăn cản tài xế, chúng ta còn phải tiêu diệt Mị, đây mới là chuyện khó khăn nhất...”

Tôi gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn bánh mì, thứ chúng tôi cần bây giờ là một giấc ngủ ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu không thể tránh khỏi một trận chiến ác liệt, thì cơ thể được nghỉ ngơi khỏe mạnh là điều không thể thiếu.

Mặc dù ngủ kiểu này cũng không thoải mái, nhưng hai chúng tôi đã quá buồn ngủ rồi, nằm trên xe làm một giấc thẳng đến khi trời tối. Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất tỉnh lại trước, sau đó đánh thức tôi, bởi vì anh ta phát hiện chiếc xe tải gây tai nạn đã tiến vào khu phục vụ...

“Tại sao chiếc xe lại tới sớm hơn trong ký ức?” Tôi hỏi trong cơn buồn ngủ. Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào tài xế xe tải, thấy anh ta xuống xe tiến vào cửa hàng tiện lợi, sau đó quay đầu nói với tôi: “Có thể vì chúng ta xuất hiện, nên có một số việc đang lặng lẽ thay đổi!”. Tôi nghe xong mà thấy lòng nặng trịch, không biết sự thay đổi này đối với kế hoạch của chúng tôi là tốt hay xấu. Đúng lúc này, tài xế xe tải đi từ cửa hàng tiện lợi ra với một túi thức ăn, tôi xuống xe chạy đến trước anh ta và nói: “Chào anh, cho em hỏi từ đây đi đến thành phố Hà Gian tỉnh Hà Bắc còn bao nhiêu cây số nữa?”

Lái xe tải nghe tôi hỏi như thế, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Cũng phải năm, sáu trăm cây số đấy! Các cậu muốn đi Hà Gian à?”

Tôi gật đầu, sau đó thở dài nói: “Ai... Đừng nói nữa, bọn em thuê xe ở công ty cho thuê, muốn đến thành phố Hà Gian, kết quả là đi được nửa đường thì xe hỏng. Em vừa gọi cho công ty cho thuê xe, họ nói sẽ cho người tới sửa, bảo bọn em đi đến trạm thuê xe kế tiếp của công ty sẽ có xe dùng. Nhưng trạm thuê xe của công ty họ phân bố quá ít, cách chỗ này gần nhất cũng phải gần Hà Gian. Cho nên bọn em hỏi thăm anh tuyến đường rồi định bắt nhờ chiếc xe nào đấy, gửi người ta một ít tiền xăng cũng được.”

Lái xe tải nghe thấy thế thì đảo mắt nói: “Vừa hay tôi cũng đi Hà Gian, hay là các cậu ngồi xe của tôi đi! Tôi cũng có thể tiết kiệm được ít tiền xăng...”.

Tô lập tức vui vẻ hỏi: “Thật sao? Vậy thì quá tốt, để bọn em đưa tiền thuê xe cho anh! Bọn em cũng không cần đi gấp! Đúng rồi, lúc nào anh đi thế?” Lái xe tải nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Mấy cậu cứ về xe ngủ đi! Sáng mai bốn giờ tôi đi, đến trước khi đi tôi sẽ gọi!”

Tôi liên tục cảm ơn anh ta, còn đưa trước một trăm đồng làm tiền cọc, sau đó trở lại xe với vẻ mặt đắc ý nói với Đinh Nhất: “Xong rồi! Đợi đến sáng mai khi xuất phát, anh ta sẽ gọi chúng ta đi cùng, giờ lại có thể ngủ thêm chút nữa.”