Người Tìm Xác

Chương 880




Nhưng sau đó tất cả những phương án đều bị tôi bỏ qua, bởi vì nếu lúc đó xuất hiện hai người giống hệt nhau sẽ làm mọi người khó mà tin nổi. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định ra tay từ tài xế, bởi vì tôi

thấy rõ toàn bộ ký ức của anh ta qua tàn hồn, biết tất cả các2tuyến đường anh ta đã đi trong ngày... Xem ra hiện giờ chỉ có cách tìm được anh ta, sau đó ảnh hưởng đến anh ta vào lúc mấu chốt để đuổi Mị đi, như vậy bi kịch này sẽ không xảy ra, cũng có thể cứu những người trên xe buýt. Sau khi hạ quyết tâm, tôi gọi chú họ và Đinh5Nhất còn đang ngủ say dậy, nói lại một lượt kế hoạch của mình, không ngờ vậy mà hai người đều cùng phản đối! Tôi biết bọn họ lo lắng cái gì, nhưng đây là cách duy nhất để quay lại! Tôi không muốn nhìn lão Triệu chết thảm mà lại không có cách nào cứu giúp, tôi càng không muốn để Chiêu6Tài cứ sống như vậy đến hết quãng đời còn lại... Lúc này Đinh Nhất u ám nói: “Suy nghĩ này của cậu quá điên cuồng! Làm sao cậu biết tảng đá vụn đó có thể đưa cậu về đêm hôm xảy ra chuyện chứ? Tất cả chỉ là cậu đoán, chỉ cần một chút sai lầm, có trời mới biết sẽ quay5lại lúc nào?”

Tôi nghe một cách thờ ơ và trả lời: “Khối đá đó đã từng đưa tôi về quá khứ hai lần, một lần là ở một chỗ với anh và chú Lê, một lần khác là ở trong phòng khách nhà chú Lê. Tuy hai lần này không chính xác được đúng thời điểm muốn trở về, thế nhưng không phải3cuối cùng đều an toàn quay lại hay sao? Nếu như một lần không được thì hai lần, tôi tin chắc chắn sẽ quay trở lại đúng lúc chuyện xảy ra!”.

Chú họ thấy không khuyên được tôi thì có vẻ tức giận nói: “Cháu đây là đang uống rượu độc giải khát à! Coi như cháu có thể ngăn cản việc đêm hôm đó, không để tai nạn xảy ra, nhưng cháu phải biết coi như chiếc xe buýt cháu ngồi không bị gì, vậy sẽ có chiếc xe buýt khác xảy ra chuyện. Bởi vì Mị ở đó để tạo ra tai nạn! Cháu cứu được người trên xe này thì có công bằng với người trên chiếc xe khác không?”

Không phải là tôi không nghĩ tới điều mà chú họ nói, nhưng tôi kiên quyết nói với chú: “Cho nên cháu phải giết nó...” Đinh Nhất và chú họ nghe xong thì sửng sốt, họ không ngờ tôi về quá khứ trừ việc muốn ngăn cản tai nạn xe cộ thì lại còn có ý định này, nhất thời hai người đều yên lặng. Qua một lúc lâu... chú họ mới e dè nói: “Cháu cho rằng Mị dễ giết như vậy à? Cứ coi như cháu may mắn thành công, nhưng cháu có nghĩ đến người đáng lẽ ra phải chết lại không chết, vậy nghiệp chướng họ phải chịu sẽ chuyển đến trên người cháu không! Đến lúc đó cháu sẽ ra sao thì không ai biết cả. Một khi số mệnh được thay đổi, không thể chỉ dựa vào quen biết hai quỷ sai Địa Phủ là có thể giải quyết được, hiểu chưa?”

Tôi biết chú họ khuyên mình tận tình như thế cũng chỉ vì muốn tôi từ bỏ ý nghĩ ngốc nghếch muốn chui đầu vào lưới này, nhưng ý tôi đã quyết, cho dù có ai nói gì thì nói cũng không thể thay đổi.

Cuối cùng chú họ thấy tôi kiên quyết như thể cũng chỉ đành nói: “Mị đó cũng không đơn giản, nó là do tất cả những oan hồn đã chết vì tai nạn giao thông trên đoạn đường đó biến thành, có thể nói là oán khí xông lên tận trời. Nếu muốn giết chết thì phải bắt được nó trước.

Tôi lập tức hứng thú hỏi: “Làm thế nào mới có thể bắt nó ạ?” “Giả vờ tạo ra một hiện trường tai nạn xe cộ, sau đó dùng máu Thuần Dương vây nhốt nó...” Chú họ trả lời.

“Chế tạo hiện trường tai nạn xe giả?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Chú họ gật gật đầu: “Đúng, giả! Chỉ cần hấp dẫn nó tới là được.”

Sau đó chú họ nói cách cụ thể, chỉ cần tôi làm theo lời chú thì sẽ bắt được Mị.

Tôi nghe xong cách này, bèn hỏi chú: “Máu Thuần Dương là gì hả chú? Máu chó đen dùng được không? Chú họ lắc đầu trả lời: “Không được, phải là người có máu Thuần Dương mới được.”

“Cái gì? Còn muốn máu người!”

Điều này khiến tôi lúng túng, coi như tôi có thể thành công trở về đêm đó lúc chuyện xảy ra, đồng thời tìm được chiếc xe tải kia, nhưng tôi biết đi đâu tìm người có máu Thuần Dương đây?

Mà chú họ vừa nói cách, muốn vậy nhốt Mị thì phải dùng máu Thuần Dương về một vòng tròn vây Mị ở trong đó, kiểu này chắc phải 400cc máu mới đủ. Ngay khi tôi gặp khó thì Đinh Nhất nói: “Tôi sẽ về cùng với cậu, cậu quên tôi có máu Thuần Dương à?”

Tôi suýt chút nữa thì đồng ý, nhưng ngay lập tức phản đối: “Không được, thêm một người sẽ thêm một phần nguy hiểm, tôi không muốn anh cũng bị dính vào.”

“Tôi không đi cùng cậu, cậu đi đâu tìm gấp máu Thuần Dương bây giờ?” Đinh Nhất lặng lẽ nói. Nhưng tôi vẫn kiên quyết phản đối: “Như thế cũng không được! Tôi sẽ nghĩ cách khác... Tóm lại chỉ có thể để mình tôi trở về!”

Đinh Nhất thấy không thể thuyết phục tôi, lập tức xanh cả mặt, chạy đến góc ban công giận dỗi. Đương nhiên tôi biết hai người cùng đi sẽ tốt hơn, thế nhưng nghĩ tới chú họ nhắc tới trời phạt, kiểu gì tôi cũng không để Đinh Nhất dính vào.

Lúc này chú họ lấy từ trên lưng xuống thanh “Thiên Nhân Trảm” được bọc trong bao vải ghi đầy tiếng Phạn, sau đó đặt nó lên bàn và nói: “Cháu cầm đi, sau khi vây được Mị thì lập tức dùng thanh đao này giết nó! Chỉ là âm khí bên trong thanh đao này và âm khí trong người cháu sẽ tác động lẫn nhau, mặc dù lúc đó sức mạnh của nó tăng lên nhưng cơ thể cháu cũng phải chịu đau đớn gấp nhiều lần...”

Đương nhiên tôi biết tình huống mà chú họ nói, lần trước chú cầm thanh “Thiên Nhân Trảm”, chỉ cần bỏ mảnh vải bọc ra, đầu của tôi đã đau muốn nứt ra, mà giờ tôi còn phải cầm nó trên tay, chuyện gì xảy ra thì không cần nói cũng biết.

Nhưng cho dù là vậy, tôi cũng tin tưởng mình có thể cầm nó, chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn giết chết Mị, chắc sẽ không gây tổn thương quá lớn cho cơ thể...

Đúng vào lúc này, tôi đột nhiên nghe được tiếng đóng cửa, ngoái lại nhìn, thấy Đinh Nhất nửa đêm đi một

mình ra ngoài. Lòng tôi trầm xuống, thầm nghĩ không ổn rồi, tên này muốn đến nhà chú Lê để cầm viên đá đi chăng? Nghĩ tới đây, tôi lập tức nói với chú họ mấy câu, sau đó cầm thanh “Thiên Nhân Trảm” đã được bọc kín rồi chạy ra khỏi nhà.

Tốc độ của Đinh Nhất nhanh kinh người, lúc tôi chạy đến dưới sân, anh ta đã lái xe ra khỏi khu nhà rồi. Tôi thầm bực mình! Nếu anh ta quyết phải trở về, nhưng không cầm thanh Thiên Nhân Trảm này thì lấy cái gì mà giết Mị?

Thế là tôi vừa ra ven đường bắt taxi, vừa gọi cho chú Lê, muốn chú ấy mau vào phòng giấu viên đá đi, tuyệt đối không để Đinh Nhất tìm được.

Không biết xảy ra chuyện gì mà chú Lê không nghe máy, tôi nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, chắc chú ấy đã ngủ từ sớm rồi.