Tối? Chẳng lẽ tôi ngủ lâu như thế mà trời còn chưa tối? Tôi ngồi dậy, thấy mình đã về giường.
“Tôi chỉ mới ngủ một lúc, trời còn chưa tối mà đã gọi tôi dậy...” Tôi phàn nàn. Đinh Nhất trợn mắt nói: “Cậu ngủ một ngày một đêm rồi, còn không tỉnh nữa tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện đấy!” Tôi giật mình: “Một ngày một đêm? Không phải chứ?” Đinh Nhất nhìn sắc mặt tôi khó coi, tức giận nói: “Bây giờ thì biết sợ rồi?2Hôm qua tôi thấy cậu còn tự tin lắm mà!”
Tôi ngượng ngùng cười: “Lúc đó tôi đánh giá mình hơi cao... Nhưng phải nói thủ đoạn của Biên Hải Lan cao
minh như vậy sao, đổi hồn liên tục, nếu như lần này không phải đụng trúng chúng ta, không biết sau này cô ta còn làm như vậy bao nhiêu lần nữa?” Nói đến chuyện đổi hồn, tôi nghĩ đến chú họ, nên gọi điện cho chú ấy, sau khi nghe được giọng nói quen thuộc ở đầu dây5bên kia, tôi yên tâm hơn nhiều.
Lúc tôi nói chuyện với chú ấy về Biển Hải Lan có phải cũng là một dạng đoạt xác không, chú ấy nói: “Đây không phải là đoạt xác, sau khi áp dụng thuật đối, hai người trao đổi linh hồn với nhau sẽ sống theo cuộc sống của đối phương. Nếu như mệnh của thân thể đó sống trăm tuổi, thì người đó sẽ sống trăm tuổi, ngược lại nếu gặp phải người đoản mệnh thì sẽ chẳng sống được bao lâu.”6“Sau khi áp dụng thuật đổi hồn, có thể đổi lại linh hồn nữa không ạ?” Tôi hỏi. Chú họ nghĩ một lúc mới nói: “Nếu như một bên chết đi, thì không thể đổi lại được nữa, vì hồn phách đã chết kia sẽ đến trình diện ở Địa Phủ.” Tôi không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ âm sai không nhìn ra người này đã từng đổi hồn sao?” Chú họ cười lạnh nói: “Những tên đó chỉ cần có hồn phách giao nộp, ai quan tâm những hồn5phách đó nói gì, vì lúc nào cũng có những hồn phách cảm thấy mình không đáng chết, cho rằng âm sai câu nhầm hồn, cho nên dần dần bọn họ cũng không tin chuyện những hồn phách đó nói nữa.”
Sau khi chú họ cúp máy, lòng tôi lạnh lẽo, không nói đến Hồ Lệ Bình, dù sao trước khi chết, cô ta cũng không có oán hận gì, nhưng Đỗ Tiểu Lôi thì khác, bị đổi cơ thể trẻ trung chưa nói, lại còn chết thảm như thế,3chắc chắn lòng oán hận rất sâu. Bây giờ đã không thể đổi lại được nữa, chẳng lẽ cứ để Tống Bằng Vũ kia phụ trách xử lý thi thể của những kẻ bị Biên Hải Lan chiếm lấy sao... Không biết Tống Bằng Vũ đóng vai gì trong chuyện này, đồng lõa? Hay là kẻ bị Biên Hải Lan lợi dụng? Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó chính là tình cảm của họ vẫn rất tốt, vì cho dù Biên Hải Lan trở thành hình dạng thế nào, cuối cùng họ vẫn ở cùng nhau. Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là tình yêu đích thực?! Nhưng sao tình yêu đích thực của họ lại dùng tính mạng người khác để đổi lấy, đặc biệt là đối với Hồ Lệ Bình và Đặng Tiểu Lôi, chẳng lẽ họ không yêu Tống Bằng Vũ ư? Chẳng qua chỉ là sai cách mà thôi...
Phía Bạch Kiện cuối cùng cũng có kết quả ADN, viện khoa học rốt cuộc cũng lấy được ADN từ ngón tay chưa bị phân hủy nghiêm trọng bởi nhiệt độ kia.
Vì lúc trước Hồ Lệ Bình từng tham gia hiến máu nên cảnh sát có thể lấy được mẫu máu của Hồ Lệ Bình ở trung tâm hiến máu, so sánh thành công.
Kết hợp với việc chúng tôi từng nhìn thấy Tổng Bằng Vũ ném thịt viên cho chó hoang ở khu chung cư ăn, quan trọng nhất là những thịt viên còn lại vẫn đang trong tủ lạnh nhà chú Lê, chúng tôi đều giao cho cảnh sát.
Với những chứng cứ đó, Bạch Kiện có thể xin giấy lục soát bất động sản của Tổng Bằng Vũ. Theo đó, vụ này chính thức được lập án, điều tra Tổng Bằng Vũ. Đầu tiên, cảnh sát lục soát thấy số thịt viên còn lại ở căn biệt thự xa hoa kia, sau đó tìm được vết máu có ADN của Hồ Lệ Bình ở căn hộ mà Tổng Bằng Vũ đã bán đi.
Dựa trên những chứng cứ cảnh sát đang có, căn hộ kia chính là hiện trường vụ án sát hại Hồ Lệ Bình, cho nên Tống Bằng Vũ mới vội vàng bán nó đi. Không biết gia đình mua căn hộ đó giờ đang cảm thấy thế nào...
Lúc đầu tôi cho rằng với nhiều chứng cứ như thế, chuyện tiếp theo sẽ dễ làm, nhưng bọn Bạch Kiện lại không lấy được khẩu cung của Tổng Bằng Vũ.
Sau khi bị gọi đến, Tống Bằng Vũ vẫn không nói lời nào, còn “Đỗ Tiểu Lôi” kia càng hỏi càng nói không biết gì, kiên quyết nói mình không biết thịt để làm bánh bao trong tủ là thịt người.
Có lẽ Tống Bằng Vũ biết lần này mình không thoát được, cho nên mới làm ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, mặc kệ bọn Bạch Kiện hỏi gì, hắn cũng không trả lời! Dù sao theo pháp luật, người chết Hồ Lệ Bình là vợ của hắn, nhưng sau khi vợ mất tích, thân làm chồng như hắn lại không hề báo cảnh sát, còn cùng nhân tình lấy danh nghĩa vợ chồng ra vào khu chung cư?! Riêng điểm này hắn đã không thể giải thích rõ ràng được. Hai ngày nay, cơ thể tôi vẫn nặng nề, không muốn vận động. Thế nhưng khi nghe nói bọn Bạch Kiên tiến hành thẩm vấn thì vẫn cố cùng Đinh Nhất đến, tôi muốn xem hai người này là yêu nghiệt phương nào. Lúc tôi nhìn thấy Tổng Bằng Vũ trong phòng thẩm vấn, trên mặt hắn không hề có chút hoảng loạn, thậm chí còn rất lạnh nhạt. Nhìn kỹ thì người đàn ông này đúng là khí chất không tầm thường, khó trách lại khiến cho Hồ Lệ Bình và Đỗ Tiểu Lôi yêu đến sống chết.
Nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng đến gặp hắn, vì mấu chốt vấn đề không nằm ở người này. Tôi nói với Bạch Kiện: “Lát nữa tôi muốn gặp Đỗ Tiếu Lôi, lúc đó anh cho dừng hết máy quay lại nhé.”
Bạch Kiện không hỏi gì mà đi thu xếp... Lúc Đỗ Tiểu Lôi thấy tôi đi vào phòng thẩm vấn thì hơi ngạc nhiên, xem ra người phụ nữ thông minh này đã nhận ra tôi không phải là cảnh sát. “Anh là ai?” Đỗ Tiểu Lôi cảnh giác hỏi.
Tôi cười cười, sau đó chậm rãi ngồi vào vị trí người thẩm vấn: “Tôi có thể ngồi ở đây, cô cho rằng tôi là ai?”
Đỗ Tiểu Lôi cười lạnh nói: “Bây giờ cảnh sát muốn điều tra vụ án đều tìm người ngoài đến giúp đỡ à? Anh có tin tôi sẽ kiện các anh không?” Tôi thở dài, thực sự chán nản với giọng điệu nói chuyện của Đỗ Tiểu Lôi, tức giận nói: “Ồ? Xin mời cô kiện đi! Nếu cô còn có thể tự đi ra khỏi Cục cảnh sát.” “Có ý gì?! Tôi không biết Hồ Lệ Bình chết thế nào, các người đừng nghĩ đến chuyện vu khống cho tôi!” Đỗ Tiểu Lôi làm bộ ngây thơ nói.