Hơn nữa điều đáng sợ nhất là, những xương cốt này còn từng bị nấu ở nhiệt độ cao nên đã phá hoại
nghiêm trọng hầu hết ADN trong xương, muốn thông qua so sánh ADN để tìm kiếm nguồn gốc của xác chết là rất khó thực hiện.
Còn về việc dựng lại khuôn mặt bằng hộp sọ cũng rất khó khăn, bởi vì hộp2sọ của người chết từng bị vật cùn phá hỏng nặng nề, sau lại bị chó hoang gặm cắn, cho nên khung xương mặt đã mất hết.
Tóm lại chỉ một câu thôi, chính là mẹ ruột của cô ta tới cũng không nhận ra bộ hài cốt này rốt cuộc là ai!! Bởi vì có tôi hỏi khiến người rảnh rỗi như Bạch Kiện5có hứng thú cực kỳ lớn với vụ án xương trắng này, do đó anh ta chuyển vụ án từ phân cục bên dưới lên chỗ mình.
Chỉ cần vụ án tới tay anh ta, vậy chuyện cũng dễ làm rồi. Thằng cha này cũng không vòng vo với tôi, gọi điện thoại hỏi thẳng tôi có phải đã biết thân phận của người chết6hay không? Tôi gật đầu bảo: “Biết thì biết, nhưng mà lại không có chứng cứ trực tiếp để chứng minh: Không có chứng cứ thì anh có thể kết án ư?”.
“Chuyện đó là đương nhiên không thể: Không có chứng cứ thì tìm thôi! Với kinh nghiệm nhiều năm phá án của anh, trên đời này không có tội phạm nào hoàn hảo5cả, chỉ cần đã làm thì sẽ để lại manh mối, chỉ là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra nó thôi...” Giọng điệu của Bạch Kiện rất tự tin.
“Vậy cũng hợp lý! Nói thật cho anh biết nhé, thực ra người phụ nữ đã chết này là tình nhân của một chủ hộ trong khu chung cư bọn tôi, cô ta bị người3ta nấu chín cho chó ăn!”.
“... Khẩu vị nặng thế à?! Vậy cậu có thể xác định hung thủ là tình nhân của người chết, chủ hộ đó trong khu chung cư của các cậu ư?” Bạch Kiện hơi giật mình. “Không chắc lắm, nhưng chắc chắn anh ta không thoát khỏi liên can. Vì thi thể cũng không hoàn chỉnh, hơn nữa lúc ấy hai cảnh sát kia chỉ đưa thi thể đi ngang qua nên tàn hồn mà tôi có thể cảm nhận được rất ít. Trước mắt chỉ biết người chết tên Đỗ Tiểu Lôi, là tình nhân của Tổng Bằng Vũ, lãnh đạo cấp trung trong công ty nào đó, chính cô ta cũng làm việc ở công ty đó...” Tôi kế lại tình hình mà mình nhìn thấy từ tàn hồn của Đỗ Tiểu Lôi theo đúng sự thật cho Bạch Kiện.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Kiện bảo tôi lập tức đến cục xem lại thi thể, bởi vì anh ta chuẩn bị đóng gói chỗ xương vụn này đưa đến Viện Khoa học Đời sống, ở đó có một nhóm nghiên cứu chuyên về kỹ thuật chiết xuất ADN cho nhiều loại xương cốt xưa cũ.
Hy vọng các giáo sư chuyên gia ở đó có thể trích xuất thành công ADN để có thể tiến hành đối chiếu danh tính. Bởi vì trong vụ án này, việc xác định danh tính là tiền đề của tất cả các cuộc điều tra, nên cần phải qua được cửa này. Khi tôi và Đinh Nhất đến văn phòng của Bạch Kiện, anh ta đang thảo luận vụ án với một đồng nghiệp, thấy tôi tới rồi thì tự đưa tôi đến phòng pháp y. Pháp y ở đó đã sắp xếp các phần xương vỡ của Đỗ Tiểu Lôi thành hình dạng xương người, như vậy có thể nhận ra bộ xương người này rốt cuộc là khuyết thiếu chỗ nào.
Nữ pháp y thấy Bạch Kiện dẫn tôi vào, ấy thế nhưng cũng không hỏi gì, mà là trực tiếp chỉ vào bộ xương trên bàn giải phẫu nói với anh ta: “Bộ xương này đã bị hỏng một cách nghiêm trọng, trước đó chắc hẳn đã từng bị nấu ở nhiệt độ cao, cho nên làm tổ chức mặt ngoài của xương không còn bất kỳ cơ bắp, mỡ, da gì cả... Còn có một vài chỗ có thể là vì lúc nấu không thuận tiện, cho nên có tình trạng bị đồ vật cún đập gãy. Đặc biệt là hộp sọ, khuyết thiếu cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng cũng không phải không hề để lại manh mối gì, đầu tiên từ kích cỡ xương chậu có thể biết người chết là phái nữ, căn cứ vào bề mặt xương mu suy đoán ra tuổi của người chết
vào khoảng hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi. Ngoài ra có vài chỗ trên mảnh sọ biến thành màu đen, đó chắc là do lúc còn sống người chết bị ngoại lực làm xuất huyết dưới da, sau khi được nấu lên ở nhiệt độ cao thì kết tủa đọng lại trong mô xương.” Sau khi Bạch Kiện nghe nữ pháp y nói xong thì trầm giọng: “Ý của cô là người chết có khả năng chết vì phần đầu bị thương?”
Nữ pháp y lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định đây là nguyên nhân tử vong của cô ta.” Trong khi Bạch Kiện và nữ pháp y trao đổi, từ đầu đến cuối họ đều không nói với tôi một câu nào, dường như tôi không tồn tại, tôi biết đây là sự ăn ý giữa Bạch Kiện và nữ pháp y, vì thế bèn tranh thủ thời gian cảm nhận tàn hồn của Đỗ Tiểu Lôi.
Có điều rất tiếc là tôi cũng không nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn so với trước, ngay cả cuối cùng cô ta chết như thế nào cũng không biết. Ra khỏi phòng pháp y, tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói với Bạch Kiện: “Thi thể hư hỏng quá nghiêm trọng, thông tin trong tàn hồn quá ít, căn bản nhìn không ra hình ảnh trước khi cô ta chết.”
Bạch Kiện nghe thế thì thở dài: “Vậy chỉ có thể lén điều tra thử về Đỗ Tiểu Lôi và Tống Bằng Vũ trước.”
Bởi vì bây giờ cảnh sát vẫn chưa có bất kỳ chứng cứ ngoài mặt nào nói rõ người chết chính là Đỗ Tiểu Lôi, cho nên nhóm Bạch Kiện vẫn không thể ra mặt đến công ty của cô ta điều tra. Bởi vậy khi còn chưa có kết quả trích xuất được ADN từ phía phòng thí nghiệm của trường đại học, vẫn đành phải do tối và Đinh Nhất lén đi điều tra trước.
Không ngờ vòng một vòng như vậy, cuối cùng vẫn là hai anh đây ra mặt điều tra! Đương nhiên, bây giờ có một số việc có thể bảo Bạch Kiến tạo điều kiện ít nhiều cho chúng tôi.
Ví dụ như tôi muốn tra thử nhật ký điện thoại của Tổng Bằng Vũ, đó chỉ là chuyện trong một nốt nhạc! Còn có tư liệu cơ bản của Tổng Bằng Vũ, tuy rằng rất khuôn sáo, nhưng có còn hơn không. Đầu tiên tôi và Đinh Nhất chia binh làm hai đường, anh ta phụ trách đi theo Tống Bằng Vũ, xem bây giờ mỗi ngày hắn đều làm những gì, từ đầu đến cuối tôi vẫn nghi ngờ hắn còn có một ít thịt viên” chưa xử lý xong. Còn tôi thì phụ trách đi theo vợ của hắn là Hồ Lệ Bình, thật sự không biết người phụ nữ thoạt nhìn “mềm yếu” này, rốt cuộc đảm nhận vai trò gì trong cái chết của Đỗ Tiểu Lôi? Là bị che mắt chẳng hay biết gì hay là biết chuyện mà không báo đây? Từ việc cô ta mặc kệ sinh hoạt cá nhân của chồng mấy năm nay ra, cho dù đã biết Tống Bằng Vũ giết người, cô ta cũng sẽ lựa chọn im lặng không nói.
Lần trước nghe bà cụ cạnh nhà bọn họ nói, ngày thường hai vợ chồng này luôn đi sớm về trễ, bởi vậy tôi và Đinh Nhất còn cố ý chờ bọn họ ở dưới lầu từ lúc trời chưa sáng. Quả nhiên còn chưa đến bảy giờ, đã thấy cảnh hai vợ chồng Tổng Bằng Vũ vội vàng đi ra.
Tống Bằng Vũ còn đỡ, tuy là trông hơi khẩn trương, nhưng bề ngoài vẫn coi như bình thường. Nhưng còn vợ hắn Hổ Lệ Bình... cũng chỉ có thể dùng từ kỳ cục để hình dung. Bây giờ nhiệt độ không khí đã rất cao, tuy buổi sáng hơi lạnh chút, nhưng cũng không đến mức che kín mít như vậy chứ?!
Lúc này đã thấy hai vợ chồng bọn họ lên xe rồi lập tức nhanh chóng rời khỏi khu chung cư, tôi và Đinh Nhất thấy tạm thời họ không tách ra, nên cũng lái xe bám theo sau đuôi họ. Mới đầu chúng tôi còn tưởng rằng Tống Bằng Vũ sẽ lái xe đưa vợ đi làm trước, nhưng lại thấy hắn chạy thẳng đến dưới lầu công ty mình.
“Chẳng lẽ là vợ anh ta đưa anh ta đi làm, sau đó tự mình lại lái xe đi?” Tôi hơi ngờ vực.
Kết quả một màn diễn ra kế tiếp lại làm hai người chúng tôi đều rơi cằm... Không ngờ hai vợ chồng lại cùng nhau bước xuống ô tô! Chỉ là lúc này Hồ Lệ Bình và người ra khỏi cửa buổi sáng đã khác nhau như hai người.