Khi chú Lê nói cho Khúc Hưng Hoa biết hồn phách của Khúc Lãng vẫn luôn không được yên bình, ông ta sợ hãi nói: “Mỗi ngày tôi đều niệm kinh siêu độ cho nó, vậy mà nó... vẫn không được yên bình sao...”
Tôi thực sự không muốn đả kích ông ta, đành thở dài: “Vì trong lòng cậu ta chất chứa oán hận quá sâu mà không được giải, lần này chúng tôi tới đây tìm là muốn nhờ ông đi hóa giải những oán khí trong lòng cậu ấy, để cha con hai người đạt được2sự yên bình thực sự.”
Thể là trưa hôm đó, Khúc Hưng Hoa đi cùng chúng tôi về thành phố, muốn nghĩ cách siêu độ oán linh con trai Khúc Lãng của ông ta...
Chúng tôi đã nói chuyện trước với cha mẹ của Ngụy Tử Huyên, họ tới bệnh viện và tạm thời đưa con gái ra ngoài. Tất nhiên cả ba chúng tôi cùng đi theo họ, nhỡ đâu giữa đường cô bé này lại làm việc nguy hiểm nào đó, chắc chắn vợ chồng ông bà Ngụy không thể ứng phó nổi.
Khi chúng tôi cùng đi với5cha mẹ Ngụy Tử Huyên vào bệnh viện, cô bé vừa được tiêm một mũi an thần, y tá nói nếu không tiêm thuốc an thần cho cô bé, nó sẽ không tài nào yên tĩnh được.
Nhìn hốc mắt đen sì của cô bé, tôi cũng cảm thấy không đành lòng, nếu suốt ngày bị tiêm thuốc an thần như thế này thì dù có là người bình thường cũng thành bị điên ấy chứ, đây không thể là cách lâu dài được.
Bác sĩ chữa trị cho Ngụy Tử Huyên nghe nói chúng tôi muốn đưa cô bé6đi thì phản đối ngay: “Cô bé này đang không thích hợp gián đoạn trị liệu, nếu không, muốn hồi phục lại càng khó khăn hơn.”
Nhưng cha mẹ của Ngụy Tử Huyên nói rất kiên quyết: “Con gái chúng tôi không bị điên, chúng tôi muốn đưa nó đi là vì muốn nghĩ cách để nó hồi phục lại thần trí! Nếu cứ ở đây mãi, sớm muộn gì cũng có ngày nó bị điên thật mất!!”
Bác sĩ thấy cha mẹ Ngụy Tử Huyên nhất quyết phải làm như thế thì cũng chỉ biết tiếc nuối, vì nơi5này là bệnh viện chứ không phải nhà giam, nếu người giám hộ của bệnh nhân không đồng ý tiếp tục trị liệu, họ cũng chỉ có thể để bệnh nhân xuất viện, dù gì tiền chữa bệnh tâm thần cũng không rẻ, nếu người nhà bệnh nhân không chịu bỏ tiền ra thì họ cũng chẳng thể làm gì được.
Vì được tiêm thuốc an thần, dù Ngụy Tử Huyên vẫn có thể đi lại, ngồi được, nhưng muốn làm những việc khác phải có người giúp đỡ. Như thế cũng tốt, nếu cô bé còn chống cự3ác liệt như trước đó thì chúng tôi lại phải phí sức đè cô bé lại.
Mọi thứ đều có điểm bắt đầu của nó, nếu Ngụy Tử Huyên xảy ra vấn đề trong tầng hầm nhà họ Khúc, vậy thì chúng tôi phải quay lại nơi đó để giải quyết triệt để vấn đề. Lúc trước chúng tôi đã nói chuyện với Khúc Hưng Hoa, nên khi đến nơi, ông ta đã chờ sẵn ở đó.
Thấy chúng tôi đỡ Ngụy Tử Huyên xuống xe, ông ta hơi bối rối: “Đây chính là đứa trẻ bị Tiểu Lãng ám à?” Chú Lê gật đầu: “Chính là nó, chúng ta nên thừa dịp trời còn chưa tối, tranh thủ thời gian vào tầng hầm bố trí một chút, một lúc nữa trời tối, cô bé sẽ không lành như bây giờ đâu.”
Mọi người cùng xuống tầng hầm, nhưng chú Lê lại ngăn cản cha mẹ của Ngụy Tử Huyên: “Chuyện sau đó cứ giao lại cho chúng tôi, trục quỷ khá đau đớn, tôi sợ hai người nhìn thấy sẽ không chịu nổi mà làm gián đoạn công việc. Một khi nghi thức trục quỷ bắt đầu thì không thể bị ngắt ngang, nếu không sẽ không tìm được hồn phách của cô bé về đâu.”
Cha mẹ Ngụy Tử Huyên hơi do dự, nhưng nghĩ mình có ở đấy cũng không giúp được gì, đành bất đắc dĩ rời đi. Trước kia tôi đã từng chứng kiến quá trình trục quỷ của chú Lê, tôi biết làm thế cũng rất nguy hiểm, nên để họ đi là lựa chọn chính xác.
Tôi thoáng nhìn thời gian, cảm giác tác dụng thuốc an thần trong người Ngụy Tử Huyên sắp hết, tôi vội nói với chú Lê: “Làm sao bây giờ? Cô bé này sắp tỉnh lại rồi!”
Chú Lê bảo: “Trước hết đưa cô bé xuống dưới, sau đó dùng dây thừng trói chặt lại, chú không tin lát nữa nó tỉnh lại mà có thể kéo đứt được dây thừng?!”
Đinh Nhất chạy về xe lấy một bó dây thừng, sau đó cùng tối đỡ Ngụy Tử Huyên xuống tầng hầm rồi trói cô bé lại. Có bài học lúc trước, lần này chúng tôi không thể coi thường được, sức lực của cô bé này phải bằng một con trâu ấy.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, sắc trời bên ngoài cũng dần tối đen, chú Lê đốt một tấm bùa chiêu hồn, định dùng ngày sinh tháng đẻ của Khúc Lãng để gọi ra hồn phách của cậu ta, cho hai cha con họ gặp mặt nhau.
Nhưng đốt hết lá bùa rồi mà Ngụy Tử Huyên bị trói ở phía trước vẫn không có phản ứng gì. Tôi dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn chú Lê, tiện thể hỏi thăm bằng ánh mắt: Có được không đấy ạ? Chú đừng bị tuột xích ở thời điểm mấu chốt này nhé!
Chú Lê cũng không hiểu làm sao, chú nói với giọng nghi ngờ: “Trước kia trăm phát trăm trúng mà? Chẳng lẽ không phải ngày sinh tháng đẻ này?” Chú quay sang hỏi Khúc Hưng Hoa: “Không phải anh đưa cho tôi ngày sinh tháng để sai đấy chứ?”
Khúc Hưng Hoa lắc đầu: “Sao tôi có thể nhớ nhầm sinh nhật của con trai mình được?”
Khi bọn họ còn đang nói chuyện, Ngụy Tử Huyên vừa rồi không động đậy gì đột nhiên co quắp cả người, sau đó cô bé đột nhiên dương cổ lên, làn da trên mặt và trên cổ xuất hiện đầy gân xanh...
Thấy cảnh này, theo bản năng chúng tôi lùi về phía sau, bỗng chú Lê nói: “Nó không phải là Khúc Lãng...”
Khúc Hưng Hoa sững sờ, ông ta nói với vẻ không tin: “Sao... tại sao lại không phải là Khúc Lãng?”
Trong một lúc tôi cũng bối rối, tôi vội hỏi chú Lê: “Nếu nó không phải Khúc Lãng thì là ai? Nó dùng danh nghĩa của Khúc Lãng để lừa những đứa trẻ này đến đây, sau đó hướng dẫn chúng tự sát, đây không phải là hành vi của Khúc Lãng thì do ai làm?”
Chú Lê không trả lời tôi ngay mà ngược lại, chú ấy nhìn chằm chằm vào mắt Khúc Hưng Hoa: “Anh cảm thấy thế nào? Còn ai sẽ có khả năng làm như vậy?”
Biểu cảm trên gương mặt Khúc Hưng Hoa cứng đờ, hiển nhiên trong lòng ông ta đã có đáp án, nhưng dường như ông ta không hề muốn tin đó là sự thật. Ông ấy dùng gương mặt không thể tin nhìn Ngụy Tử Huyên và nói: “Tú Lan? Là em ư...”
Ngụy Tử Huyên một giây trước còn liên tục giãy giụa, vừa nghe Khúc Hưng Hoa nói câu này, cơ thể cô bé chợt yên tĩnh trở lại... Tôi sợ đến ngây người! Đến giờ chúng tôi vẫn tưởng rằng vì hồn phách của Khúc Lãng không cam lòng nên mới hại chết nhiều đứa trẻ như vậy, nhưng không thể ngờ rằng, người có oán khí sâu nhất lại là mẹ của Khúc Lãng, bà Tưởng Tú Lan?!
Xem ra chuyện Khúc Lãng tự sát không phải do nguyên nhân một sớm một chiều mà thành, Khúc Lãng có vấn đề về tâm lý, ít nhiều cũng do mẹ của cậu ta có vấn đề về tâm lý mà tạo thành.
Từ lúc đầu chúng tôi đều đặt sự chú ý lên Khúc Lãng mà không để ý đến mẹ của cậu ta là Tưởng Tú Lan. Cũng giống như Khúc Hưng Hoa năm đó, ông ta vẫn luôn đặt tâm trí lên Khúc Lãng mà không quan tâm đến người vợ cũng đóng một vai trò quan trọng...