Người Tìm Xác

Chương 850




Khi Trâu Khải nghe nói chúng tôi tìm thấy sáu thi thể của trẻ vị thành niên trong tầng hầm của tòa nhà này, anh ta sợ hãi đến mức không nói được câu nào. Đây là lần đầu tiên từ thời xây dựng đất nước

đến nay, “Quê hương Trạng Nguyên” của họ xảy ra sự kiện tự sát tập thể như thế này. Tiếc rằng, mặc dù cuối cùng chúng tôi đã tra ra được cái chết của những đứa trẻ này là do2bị mê hoặc, nhưng thứ mê hoặc chúng rất khó phải chịu xử lý của pháp luật, nên cái chết của những đứa trẻ này chỉ có thể được coi là tự sát mà thôi...

Sau khi nhận được cuộc gọi của Trâu Khải, đội trưởng Ngô của đội cảnh sát hình sự huyện lập tức dẫn người chạy đến, vì họ đã biết nơi này có sáu thi thể, nên huy động mấy chiếc xe cảnh sát tới.

Khi những chiếc xe cảnh sát với ánh5đèn pha sáng trưng lại vào khu vực công trường, người phụ trách trồng coi công trường ngạc nhiên đến mức trợn tròn cả mắt...

Cảnh sát tìm được sáu thi thể có độ thối rữa khác nhau dưới tầng hầm nhà Khúc Lãng, sau khi bên pháp y khám nghiệm, họ cho một phán đoán sơ bộ, là vào mùa đông nhiệt độ trong tầng hầm cao hơn bên ngoài nên tốc độ phân hủy xác nhanh hơn, vì vậy, thời gian tử vong của6những thi thể này hẳn không quá nửa năm. Như vậy, thời gian đó cũng không khác nhiều so với thời gian tự sát mà tôi thấy trong ký ức tàn hồn của bọn chúng.

Bảo vệ công trường sợ xanh mặt khi thấy có nhiều xác chết được khiêng ra như vậy, anh ta liên tục phân bua với đội trưởng Ngô: “Tôi không biết gì hết, tôi chẳng biết gì cả!” Tất nhiên chúng tôi biết anh ta không biết gì về chuyện này,5nhưng vì là “người giám hộ” duy nhất ở đây, anh ta vẫn bị mời về cục điều tra.

Vụ án này nhanh chóng biến thành vụ án gây chấn động lớn một thời ở khu vực đó và vì vẫn chưa tìm ra được người có khả năng sống sót nhất là Ngụy Tử Huyên, nên vụ án vẫn được bên phía cảnh sát địa phương hết sức quan tâm.

Dù chúng tôi muốn tạm thời không nói cho cha mẹ Ngụy Tử Huyên biết chuyện3xảy ra ở đây, nhưng bên đội trưởng Ngô đã chủ động liên lạc với cha mẹ cô ấy. Mỗi bên có một lập trường khác nhau, làm cảnh sát, họ muốn trước tiên tìm tới gia đình người bị hại cũng không có gì đáng trách, chúng tôi có thể hiểu được.

Khi nhìn thấy cha mẹ của Ngụy Tử Huyên ở Cục cảnh sát huyện, tôi thấy sắc mặt họ u ám đến mức đáng sợ, xem ra họ đã cho rằng Ngụy Tử Huyên không có khả năng sống sót nữa. Đây cũng chính là lý do vì sao tôi không muốn nói cho họ biết chuyện này sớm, vì đến chính chúng tôi bây giờ cũng không dám nói chắc việc Ngụy Tử Huyên có còn sống hay không...

Có cảnh sát tham gia nên một số việc dễ làm hơn nhiều. Đầu tiên chúng tôi giao cho đội trưởng Ngô chiếc điện thoại đã tìm thấy trong gia đình nhà họ Khúc, để anh ta tìm cách phá mật khẩu trong máy, biết đâu trong chiếc điện thoại đó chứa manh mối có lợi cho vụ án này.

Còn về phần cái bóng đen dẫn chúng tôi đến tầng hầm kia, chúng tôi vẫn không biết người đó là ai?! Đinh Nhất bảo với tôi nhìn bóng dáng đó trông giống một người phụ nữ. Nhưng nếu đó thật sự là một hồn phách không có thực thể, thì Đinh Nhất căn cứ vào đâu để phân biệt được người đó là nam hay nữ?

Khi cảnh sát khiêng những thi thể ở trong tầng hầm ra, tôi đã từng cẩn thận cảm giác thử trí nhớ của họ, nhưng tiếc rằng, ngoài giây phút cuối cùng trước lúc chết, ký ức còn lại của những đứa trẻ này đều rất mơ hồ... Cục cảnh sát huyện phát thông báo đến nhận thi thể trên toàn tỉnh, chẳng mấy chốc có người căn cứ vào nội dung thông báo mà lần lượt tìm tới. Phần lớn những đứa trẻ này chỉ khoảng mười mấy tuổi, và bố mẹ chúng cũng trong độ tuổi từ bốn mươi đến năm mươi.

tuổi này mà mất con chính là cú sốc rất lớn trong cuộc đời họ, vì có muốn sinh thêm một đứa con nữa cũng không có cơ hội. Dù cũng có vài người ở độ tuổi năm mươi, sáu mươi sau khi mất con thì lựa chọn tìm

mọi cách để sinh thêm một đứa nữa, nhưng những tình huống như vậy chỉ là số ít, đại đa số mọi người đều chọn yên lặng tiếp nhận nỗi đau, sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Trước kia tôi đã từng đọc một quyển sách tâm lý học, trong sách có một câu nói như thế này: “Chịu đựng nỗi đau thường dễ dàng hơn việc giải quyết nỗi đau...”, điều đó nói lên đại đa số những người cha mẹ cô độc thà rằng chịu đựng nỗi đau bị mất con, chứ không có can đảm để làm lại một lần nữa.

Vì đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được Ngụy Tử Huyên, nên vợ chồng ông Ngụy vẫn muốn ở lại để chờ tin tức Quá trình này thật sự rất giày vò, vì vậy họ đến tìm chúng tôi, muốn được nghe nhiều hơn về hình huống của con gái mình. Chúng tôi cũng không biết làm cách nào để an ủi vợ chồng họ, vì chúng tôi không muốn vừa mới cho họ hy vọng, sau đó nó lại tan vỡ!

May mà bên phía đội trưởng Ngô có tin tức rất nhanh, cảnh sát đã phá được mật khẩu của chiếc điện thoại cũ mà chúng tôi nhặt được, đây là điện thoại Khúc Lãng đã dùng lúc còn sống, nhưng ngoại trừ một số ghi chép về các cuộc gọi từ hai năm trước, cũng chỉ có thêm trò chơi “Trời sinh một đôi”.

Đáng tiếc, nội dung trong trò chơi chỉ là những đoạn đối thoại giữa Khúc Lãng và một nhân vật giả lập tên “Thâm Lan”, cậu ta kể cho Thâm Lan tất cả những nỗi khổ trong lòng mình, bao gồm cả áp lực học tập và chuyện bố mẹ không hiểu mình. Trừ những cái đó ra, không có bất kỳ manh mối nào liên quan tới chuyện những đứa trẻ tự sát, đương nhiên, cũng không liên quan tới Ngụy Tử Huyên.

Như chúng tôi nghĩ, vụ án này nhanh chóng trở thành sự kiện vì quá say mê trò chơi trên di động dẫn đến chuyện tự sát tập thể. Chỉ có một chuyện đáng ăn mừng duy nhất, là dưới sự điều tra chặt chẽ của đám đội trưởng Ngô, bên phía cảnh sát đã tìm ra được một chút hành tung của Ngụy Tử Huyên! Đây rõ ràng là tin tức nhen nhóm lên một tia hy vọng cho hai người làm cha mẹ đã tuyệt vọng kia... Thì ra đội trưởng Ngô lấy khu nhà đang bị phá dỡ đã bị lật tung khắp nơi làm trung tâm, rồi tìm kiếm tất cả các camera giám sát xung quanh trong bán kính hai cây số, cuối cùng họ cũng tìm ra được một cô bé có dáng dấp giống Ngụy Tử Huyên.

Điều đáng ngạc nhiên là, cái cô gái trông giống Ngụy Tử Huyên này vẫn đang trốn ở trong khu nhà bị phá dỡ, nhưng cô ấy chỉ ra ngoài vào ban đêm, nên lúc trước chúng tôi đã đi vào đó mấy lần nhưng đều không gặp được.

Vì tất cả các camera giám sát trong khu nhà đều đã bị dỡ bỏ nên không ai biết ban ngày cô bé trốn ở đâu trong khu nhà này và buổi tối cô ấy ra ngoài làm gì.

Sau khi xác định được hành tung của Ngụy Tử Huyên, nhóm đội trưởng Ngô lập tức tới nằm vùng ở bên ngoài khu nhà, hy vọng chờ đến trời tối có thể chặn được Ngụy Tử Huyên đi từ bên trong ra. Thế nhưng tôi lại có một ý nghĩ táo bạo là: Biết đâu vào ban ngày, cô bé này vẫn luôn trốn ở trong tầng hầm của nhà họ Khúc?

Khi tôi đem suy nghĩ này nói với đội trưởng Ngô, anh ta làm ra vẻ mặt kinh khủng và nói: “Không thể nào! Sao một cô bé mười mấy tuổi dám ở cùng sáu cái xác trong hơn nửa tháng chứ?”

Đúng là khó có khả năng này, nhưng có đúng hay không... thì phải qua đó thử vào ban ngày mới biết được!