Người Tìm Xác

Chương 843




Tôi vội vàng vái ba vái, nhanh chóng rời khỏi bầu không khí này, tôi cũng thực sự không muốn nói câu “Bớt đau lòng”, vì nó vốn chẳng có tác dụng gì cả... Đối với người mất con như họ, không lời nói nào có thể an ủi được.

Lúc bọn Lưu Mẫn góp tiền cho Tiểu Lý, tôi cũng đóng góp, xem như có chút lòng! Mặc dù họ nhiều lần nói chúng tôi không cần đóng góp, việc chúng tôi hỗ trợ đã là2đóng góp lớn nhất với họ rồi, sao lại để chúng tôi phải góp thêm tiền chứ?

Tôi ấn tiền xuống: “Cậu ấy hy sinh vì nhiệm vụ, đây là một phần tâm ý của chúng tôi, nhận lấy đi...”

Mấy ngày sau chúng tôi theo Bạch Kiện rời khỏi huyện Mãnh Lạp, cuối cùng anh ta có thể về bệnh viện tuyến đầu để điều trị. Lúc trước tôi vẫn lo lắng về cục máu trong đầu anh ta, nhưng sau khi về bệnh viện đã đặc5biệt tìm một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng kiểm tra lại cho anh ta, không ngờ cục máu kia đã tan rồi.

Xem ra Bạch Kiện đúng là mạng lớn! Lá lách dập nát, gãy xương nhiều chỗ, trong đầu còn có cục máu đông chèn ép dây thần kinh... nhiều tổn thương nghiêm trọng như vậy, cuối cùng vẫn có thể bình phục hoàn toàn!

Lúc anh ta tập luyện hồi phục chức năng, tôi có đến thăm, nói thật nếu là người khác có lẽ6đã sớm từ bỏ rồi! Nhưng anh ta vì để tay phải của mình khôi phục như lúc ban đầu mà luôn luôn một mình ngày đêm tập luyện.

Có nhiều thứ không thể trách ông trời không công bằng, sao người khác lại thế này mình lại không được như vậy... Đó là do bạn chưa nhìn thấy người ta đã cố gắng thế nào để đạt được như thế.

Làm người đều cần có nghị lực, cho dù là chuyện gì, chỉ cần bạn chăm chỉ,5muốn làm, cuối cùng sẽ có ngày làm được...

Sau khi từ Vân Nam trở về, chúng tôi không nhàn rỗi được mấy ngày, chú Lê đã nhận việc tìm một cô gái mất tích. Tôi nghe chú Lê nói, chán nản: “Chúng ta có thể ít nhận mấy vụ đám thiếu nữ phản nghịch bỏ nhà đi như thế này không ạ?”

Chú Lê cười hì hì: “Kiếm được tiền là được, cháu quan tâm tìm người sống hay người chết làm gì?”

Tôi nghĩ lại cũng đúng,3chúng tôi cũng không thể cứ hy vọng mỗi vị khách đều là tráng niên mất sớm được? Nhưng sau khi xem tài liệu về vụ án này, tôi vẫn không có chút hứng thú nào. Có lẽ đây là khách hàng cũ của chú Lê giới thiệu, không tiện từ chối nên mới phải nhận.

Cô gái bỏ nhà ra đi tên là Ngụy Tử Huyên, năm nay mười lăm tuổi, đang trong thời kỳ nổi loạn. Nửa tháng trước, vì vấn đề thành tích học tập đã cãi nhau ầm ĩ một trận với cha mẹ, sau đó mang theo tất cả tiền mừng tuổi bỏ đi.

Lúc cha mẹ Ngụy Tử Huyên phát hiện lập tức báo cảnh sát, đồng thời nhờ tất cả bạn bè người thân đi tìm. Cảnh sát lúc đầu nghe trình báo cô bé đã là học sinh trung học mười lăm tuổi thì bảo họ đừng lo lắng, cảnh sát sẽ thông báo đồng nghiệp ở các bến xe và nhà ga để ý thêm, xem có cô gái nào một mình đi ra đó không.

Nhưng vì Ngụy Tử Huyên mất tích chưa được hai mươi tư giờ, hơn nữa mấy chuyện đám thanh niên mới lớn bỏ nhà đi cũng nhiều, đại đa số đều để gia đình tìm loạn đến gà bay chó chạy, mới hùng hổ từ nhà bạn học nào đó hớn hở đi về!

Cho nên cũng không thể trách cảnh sát không quan tâm, mấu chốt là những đứa trẻ này đều đã có chính kiến, hiểu rõ mọi chuyện, biết hết mọi việc, nhưng vẫn thích đối đầu cùng người lớn...

Đương nhiên, tuổi dậy thì thường sẽ có nổi loạn, lúc này thường người lớn trong nhà sẽ kiên nhẫn và cố gắng giải thích, đại đa số gia đình đều bình an trải qua.

Nhưng cha mẹ Ngụy Tử Huyên lại không như vậy, hai người này đều là người làm ăn, một người mở tiệm quần áo, một người mở cửa hàng 4S, công việc rất bận rộn. Từ khi Ngụy Tử Huyên còn nhỏ, họ đã không có thời gian quan tâm chăm sóc, cô bé lúc thì ở nhà bà nội vài ngày rồi lại sang nhà bà ngoại vài hôm, giống như một đứa con hoang không có chỗ ở cố định.

Trong lúc họ vẫn chưa hiểu con gái bao nhiêu năm nay sống thế nào thì đột nhiên phát hiện con gái đã lớn, mà lúc này bà nội và bà ngoại không còn quản cô bé được nữa.

Đến lúc này họ mới nhận ra, nhà có con gái lớn, họ cần quan tâm nhiều hơn. Thế nhưng Ngụy Tử Huyên vừa bắt đầu bước vào thời kỳ nổi loạn, một người luôn thiếu thốn tình thương cha mẹ đột nhiên được quan tâm khiến cô bé chưa kịp thích ứng. Cho nên ba người trong nhà mới vì chút chuyện nhỏ mà nảy sinh xung đột lớn.

Đặc biệt là chuyện chơi game, cha mẹ Ngụy Tử Huyên đều phản đối, vì thế họ lấy thành tích học tập giảm sút làm lý do, tịch thu điện thoại của con gái, cuối cùng mới khiến Ngụy Tử Huyên bỏ nhà đi.

Lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ Ngụy Tử Huyên giận dỗi đi ra ngoài, chỉ cần cô bé tiêu hết tiền thì sẽ tự động quay về. Nhưng không nghĩ đến, hơn nửa tháng sau vẫn không có tin tức gì của Ngụy Tử Huyên.

Cảnh sát cũng yêu cầu cha mẹ Ngụy Tử Huyên liệt kê danh sách những nơi mà cô bé có thể đến, tìm kiếm một lượt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngụy Tử Huyên đâu.

“Theo cháu thấy, việc tìm kiếm mấy cô bé mất tích này, cảnh sát có kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta, cũng dễ tìm hơn không phải ạ?” Tôi bất đắc dĩ nói.

Nhưng chú Lê lại nói, cha mẹ Ngụy Tử Huyên sẽ đến chỗ chúng tôi, vì đêm hôm trước họ nhìn thấy Ngụy Tử Huyên trong nhà...

Tôi giật mình: “Cô bé đã về rồi sao, vì sao lại để nó đi? Đã về rồi, thì phải khóa cô bé trong nhà chứ!”

Chú Lê lắc đầu nói: “Chuyện không phải như cháu nghĩ...”

“Có ý gì ạ?”

Sau đó chú Lê kể cho tôi nghe, đêm hôm đó cha mẹ Ngụy Tử Huyên tìm bên ngoài cả ngày nhưng vẫn không có chút manh mối nào. Sau đó, khi hai người về nhà đều rất mệt mỏi, ngồi trên ghế salon trong phòng khách nghỉ ngơi, một lúc sau thì thiếp đi.

Chuyện lạ xảy ra sau khi bọn họ ngủ quên trên ghế...

Đầu tiên là mẹ Ngụy Tử Huyên cảm thấy cả người rét lạnh, sau đó giật mình mơ màng tỉnh lại, bà ấy nhìn cả phòng tối đen nên dậy bật điện.

Nhưng đúng lúc đó, bà ấy đột nhiên phát hiện ngoài cửa sát đất ở phòng khách có bóng một người! Bà ấy dựa theo ánh trăng yếu ớt, nhận ra đó là con gái mình Ngụy Tử Huyên!

“Huyên Huyên?!” Mẹ Ngụy Tử Huyên gọi lớn, đồng thời cũng gọi chồng mình dậy.

Cha Ngụy Tử Huyên lúc đó cũng quá mệt mỏi, thấy vợ mình đi về phía cửa sổ, không kiên nhẫn nói: “Sao vậy? Em thấy gì thế!”