Tôi nghe mà thầm cảm thấy buồn cười, mấy con ác quỷ lại còn muốn thấy ánh mặt trời ư? Nghĩ vậy nên tôi nói với Đinh Nhất: “Đưa dao thép cho tôi, tôi đã từng đánh nhau với2bọn nó trong tranh, bản lãnh cũng thường thường thôi.”
Nhưng chú họ vẫn luôn che phía trước chúng tôi lại quay đầu bảo: “Yên phận đứng đó đi! Những con quỷ này không đơn giản như cháu tưởng đâu,5lúc bọn chúng bị nhốt trong tranh thì bản lĩnh bình thường, nhưng một khi ra ngoài…”
Lời chú họ còn chưa nói dứt, mười mấy con quỷ kia cũng đã lao thẳng đến chỗ chúng tôi! Chú ấy lập6tức quay đầu lại vung đao lên với đàn quỷ dữ, một luồng ánh sáng lạnh lóe lên chặt đứt một bên cánh tay của con ác quỷ chạy trên cùng…
Tôi nhìn mà vô cùng khiếp sợ, không ngờ5thanh đao này quả nhiên rất lợi hại, gần như chỉ cần đao khí là có thể giết quỷ trong vô hình! Không biết tương lai nếu có một ngày để chú họ thật sự luyện thành “Thiên Nhân3Trảm”, đến lúc đó lão Hắc và lão Bạch sẽ thế nào?!
Lúc này chú họ huơ vài cái bổ một nữ quỷ thành hai, nữ quỷ kia tức thì gào lên thảm thiết rồi biến thành một đống xương khô! Khi ấy tôi mới khôi phục tinh thần lại, việc cấp bách bây giờ là tiêu diệt mười mấy con ác quỷ này cái đã, còn về gút mắt giữa chú họ và lão Hắc, lão Bạch, trước hết cứ quăng đó để nói sau!
Tuy hồi trước tôi biết chú họ rất lợi hại, nhưng lần này mới xem như thấy được bản lĩnh của chú. So sánh với chú họ, chú Lê đúng thật chỉ là một ông thầy bói thường thôi. Giờ này chú ấy đang há miệng trừng mắt, nhìn từng chiêu từng thức của chú họ, ánh mắt đó quả thực giống như nhìn thấy được thần tượng của mình ấy.
Rất nhanh… chú họ chỉ nhấc tay vung đao là đã giết sạch mười bảy con ác quỷ, bây giờ chỉ còn lại một mình con quái vật nhìn giống khỉ kia thôi. Tuy nhiên cuộc chiến cũng bắt đầu trở nên rất đáng lo, con cuối cùng nhất định là con lợi hại nhất trong bọn chúng, nhưng lúc này rõ ràng chú họ cũng đã thở hổn hển rồi.
Suy cho cùng vừa rồi chú đã vung tay mạnh mẽ xử lý mười bảy con ác quỷ, nói không mệt là giả, mà con ác quỷ giống con khỉ kia từ lúc bắt đầu vẫn luôn giữ thực lực, chính là vì đang đợi mười bảy con ác quỷ đằng trước hao hết thể lực của chú họ.
Tôi thầm sốt ruột, muốn cầm dao thép qua đó giúp chú họ, nhưng mà lại bị Đinh Nhất cản lại: “Cậu vẫn đừng nên đi qua, nếu làm không khéo còn gây thêm phiền phức cho chú ấy…”
Tôi vừa dâng lên muôn trượng hùng tâm thì đã bị một chậu nước lạnh của Đinh Nhất dập tắt. Có điều tôi cũng biết anh ta nói có lý, vì thế đành phải tiếp tục hậm hực đứng ở chỗ xa quan sát.
Tôi nhìn từng đống xương trắng cách đó không xa, xem ra những hài cốt đó chắc là những người bị hút vào trong tranh trước đây, nếu không những con ác quỷ đó làm sao có được thực thể chứ?
Bây giờ còn lại một con ác quỷ cuối cùng này, coi bộ chính là con ác quỷ đội lốt thằng bé kia rồi! Tưởng tượng đến có nhiều tánh mạng vô tội bị bức tranh tà ma này hại chết như vậy, tôi chỉ hận vì sao nó không bị chúng tôi bắt gặp sớm một chút chứ?!
Lúc này chú họ đã dùng hết toàn lực, nhưng con ác quỷ cuối cùng này gian xảo lạ thường, mấy lần đều tránh thoát đòn công kích trí mạng của chú họ. Tôi thấy nếu còn tiếp tục như vậy cũng không phải cách, đến lúc đó thể lực của chú họ sớm muộn gì sẽ bị nó tiêu hao hết.
Vì thế tôi vội vàng quay đầu lại hỏi chú Lê: “Bây giờ chúng ta có thể làm gì đó để giúp chú họ đây?”
Chú Lê suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Cách của chú họ cháu khác hẳn với người thường, nếu chúng ta không rõ nội tình, tùy tiện giúp đỡ, chỉ sợ trái lại sẽ phá hoại đó.”
Tôi nghe thế thì rối đến vò đầu bứt tai, đột nhiên tôi nghĩ tới chiếc răng thú kia của mình, nên lập tức xoay người hỏi Đinh Nhất: “Răng thú của tôi đâu?”
Đinh Nhất duỗi tay móc răng thú từ trong lòng ra: “Ở đây này!”
Tôi nhìn thấy rồi, vội vàng nói với anh ta: “Anh có thể đâm cái răng thú này vào giữa thân thể con ác quỷ kia hay không?”
Đinh Nhất cầm răng thú cân nhắc hai giây rồi nói với tôi: “Chắc hẳn không phải là vấn đề lớn!”
“Được! Thứ này là vật đại hung, đâm nó vào trong thân thể của ác quỷ kia, chắc chắn sẽ có hiệu quả!” Tôi nói.
Sau đó Đinh Nhất dựa theo lời tôi, thừa dịp chỗ chú họ một người một quỷ đang giao chiến lẫn nhau một cách hăng say, ném chiếc răng thú nhắm ngay ngực ác quỷ. Kỹ thuật của Đinh Nhất thì chắc chắn khỏi phải nói, tuyệt đối là trăm phát trăm trúng, cổ tay anh ta nhẹ nhàng hất lên, đâm chiếc răng thú vào thân thể của ác quỷ.
Sau khi răng thú cắm vào người, thân hình con ác quỷ kia chấn động, tiếp đó cả người không tự chủ được run lên… Chú họ nhân cơ hội tốt, một đao chém đứt đầu ác quỷ!!
Cuối cùng… Toàn bộ mười tám con ác quỷ đã bị chú họ tự tay đâm chết, thật sự là khiến lòng người sung sướng. Mà khi chúng tôi nhìn lại xương trắng đầy đất, trong lòng không khỏi lại thấy hơi lúng túng.
Nhiều hài cốt như vậy, báo cảnh sát hay không báo cảnh sát đây? Có vết xe đổ của chú Lê lúc trước, bây giờ tôi đúng thật là không dám dễ dàng động tới cảnh sát nữa. Suy cho cùng tự nhiên xuất hiện nhiều xương trắng như vậy, làm sao chúng tôi có thể nói cho rõ ràng chúng từ đâu ra chứ!?
Cuối cùng vẫn là chú họ có cách, trước hết chú bảo chúng tôi thu gom hết xương trắng trên mặt đất lại chất thành đống. Tiếp theo thì thấy chú lấy trên người ra một cái túi giấy nhỏ, mở ra xem, bên trong là một ít bột phấn màu vàng nhạt.
Tay chú ấy bấm quyết, sau đó rắc bột phấn màu vàng xuống đống xương trắng... Đây là chuyện không thể tưởng tượng nhất mà tôi từng thấy, không ngờ những bộ xương người cứng rắn đó, trước bột phấn màu vàng này chẳng là cái thá gì, trong nháy mắt đã hoá thành một đống tro tàn...
Chú Lê khoan thai nói bên tai tôi: “Xem ra đây là phấn hoá xác đã tuyệt tích từ lâu.”
Hôm đó chúng tôi vẫn chờ mãi đến khi tro tàn trên mặt đất bị gió thổi tan hết, rồi dùng một mồi lửa đốt trụi bức tranh vẽ ác quỷ đã không còn ác quỷ ấy. Cuối cùng tôi tìm thấy chiếc răng thú cực kỳ cứng rắn kia trên mặt đất, tuy rằng nó bị đốt đến hơi xám đi, nhưng tôi chỉ vừa lau nhẹ thì đã khôi phục như lúc ban đầu.
Ngày hôm đó chú họ thật sự mệt ghê gớm, sau khi tôi đưa chú về nhà, ước chừng chú ngủ cả một ngày một đêm mới hoàn toàn khôi phục sức lực, sau đó chú mới kể cho tôi về lai lịch chân chính của bức tranh này…
Tên bức tranh này là “Mười tám ác quỷ”, là vị sư phụ đầu tiên của chú họ, cũng là chưởng môn của Thiên Sư Đạo hồi ấy - Trương thiên sư vẽ nên.
Mười tám con ác quỷ này đời trước đều là người tội ác tày trời, sau khi chết xuống âm ty, bọn chúng vẫn như thế không biết hối cải. Trái lại còn gây rối khiến lệ khí của địa phủ nặng nề, thế cho nên những tiểu quỷ khác bị việc này ảnh hưởng, khó có thể quản thúc được. Vì thế phán quan đang giữ chức lúc ấy bèn xin Trương thiên sư của Thiên Sư Đạo giúp đỡ, hy vọng ông ấy có thể nghĩ cách loại bỏ lệ khí của mười tám con ác quỷ này.
Cuối cùng Trương thiên sư nghĩ tới một cách, đó chính là dùng một miếng da dê già mười năm trở lên làm vải vẽ tranh, ra lệnh quỷ sai hút mười tám con ác quỷ vào trong đó, rồi ông ấy lại đóng ấn Thiên Sư của mình lên, thế là có thể nhốt mười tám con ác quỷ này vào trong đó.
Tiếp theo ông ấy lại vẽ lên mặt trên bức mười tám ác quỷ một lớp “tranh dương khí” biển người tấp nập, sau đó đưa đến nhân gian, để nó hấp thu sự yên ổn của dương gian, hòng hóa giải lệ khí trên người mười tám con ác quỷ.