Sau đó Đinh Nhất kể lại cho tôi, khi tinh phách kia chui vào cơ thể, tôi như biến thành người khác, mở miệng câu đầu tiên là hỏi Trang Hà đã hóa thành người: “Chàng có hối hận không...”
Trang Hà lúc đó như mơ ảo, hai mắt đỏ lên nói với tôi: “Ta hối hận, năm đó Đại Vũ có ân cứu mạng, ta phải trả ấn tình này cho hắn... Ta cho rằng mình sẽ không hối hận, nhưng sau khi nàng chết....2lòng ta bắt đầu thay đổi kỳ lạ, lúc đó ta không biết đó là cảm giác gì, vì trước đó ta chưa từng biết đến thứ cảm xúc như vậy! Nhưng đến khi hiểu ra đó là gì, thì đã muộn... Ta, ta hối hận”
Sau khi “tôi” nghe những lời này thì cơ thể rung lên rồi cười thảm: “Chàng hối hận đã quá muộn rồi, nếu lúc đó chàng nói với ta là chàng hối hận, ta... ta sẽ từ bỏ tất cả,5cũng sẽ tạo ra một tương lai vì chàng và ta. Nhưng chàng... nhưng chàng lại nói là sẽ quyết không hối hận...”.
Trang Hà run lên, mấy lần suýt thì không đứng vững, anh ta định chạm về phía “tôi” nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Có lẽ anh ta quá hối hận, đến mức bây giờ không còn lời nào để nói nữa.
Cuối cùng Trang Hà chậm rãi quỳ gối trước mặt “tôi” nói: “Trước khi gặp được nàng, ta không có mộng tưởng6gì, ngày qua ngày chỉ sống cuộc sống của một tiểu hồ yêu. Dù cho sau này muốn đền đáp ơn cứu mạng của Đại Vũ cũng chỉ vì muốn an tâm, không muốn còn ràng buộc gì với hắn, một lòng nghĩ có thể được tiêu diêu tự tại... Nhưng đến khi gặp nàng, nàng xinh đẹp như vậy, lương thiện như vậy, khiến ta có một cảm giác rõ ràng, đó chính là muốn vĩnh viễn ở cùng nàng... Thế nhưng lúc đó5ta không hiểu những chuyện này, đến mức cuối cùng mới học được bài học lớn. Có thể... có thể cho ta một cơ hội không? Một cơ hội thối... được không?”
“Tôi” ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt liên tục chảy xuống, cho dù ai cũng không nhìn ra “tôi” vui vẻ hay khổ sở, lúc sau “tôi” mới chậm rãi nói: “Đừng lãng phí tu vi của mình nữa, ta không muốn tiếp tục ở lại thế gian này chịu khổ, càng không muốn3gặp chàng nữa... Giữa chúng ta từ đây coi như hết... để ta đi đi...”
Lúc này Trang Hà không nhịn được ôm chặt lấy “tôi” nói: “A Dao, ta hối hận, thực sự hối hận, cầu xin nàng cho ta một cơ hội đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu... Xin nàng... van nàng...”
Lúc này “tôi” không có phản ứng gì, để mặc Trang Hà ôm chặt “tôi” vào lòng... Sau đó, đột nhiên có một luồng sáng đánh vào phía sau tôi, quả cầu nhỏ vừa lao vào cơ thể tôi lại xuất hiện. Nó theo tia sáng, chậm rãi bay lên trời, đến khi tiêu hao hết linh lực, rốt cuộc tan biến giữa đất trời...
Thế nhưng Trang Hà chưa phát hiện ra cảnh này, vẫn ôm chặt lấy tôi, đến khi tôi không chịu được nữa họ đánh động. Trước kia tôi thấy Trang Hà hay nói nhảm, nhưng bây giờ sau khi anh ta ném tôi xuống đất thì lại ngồi một mình trong hành lang im lặng, dường như đang nhớ lại gì đó.
Nhìn hình dáng đó, tôi thực sự không nhẫn tâm nói thêm điều gì nên bảo Đinh Nhất qua xem anh ta thế nào, đừng để anh ta lại chạy lung tung, tôi còn phải đuổi lão Hắc và lão Bạch đi.
Khi tôi đến trại gà, hai lão kia vẫn đang khí thế ngất trời, lão Bạch thấy tôi đi đến còn liên tục nói: “Tiến Bảo, đi tìm xem có cái bao lớn nào không!”
Tôi thầm trợn mắt, nhưng dù sao cũng là do tôi gọi họ đến, nên đành im lặng đi tìm cho bọn họ. Tôi tìm được trong bếp được năm cái túi đan lớn, mới chứa hết chỗ Hải Điểu kia.
“Hai anh ơi, nhiều chim như vậy, hai người mang đi thế nào?” Tôi ngạc nhiên hỏi
Lão Bạch cười hắc hắc: “Có thể đưa đi hay không là việc của chúng tôi, chuyện này không cần cậu quan tâm, tóm lại, loài chim này bây giờ một con cũng không được để lại đây”
Tôi không hiểu hỏi lại: “Tại sao vậy? Thứ này đã ở đây nhiều năm rồi mà!”
Lão Bạch lắc đầu nói: “Cậu thì biết cái gì? Trước đây những Hải Điều này đều bị vây trong vườn, dù cho các thực khách mang ra ngoài thì cũng đã chết mất. Bây giờ khu vườn này đã không còn nhốt được chúng nữa, một khi bạn chúng ra ngoài sẽ nhanh chóng sinh sôi.”
Tôi càng nghe càng không hiểu: “Nhiều lên thì nhiều lên, có con gà nào mà không đẻ trứng chứ?”
Lão Bạch tức giận nói: “Ý là trong chuỗi sinh vật ở thế gian, nếu có nó tất sẽ có một loại bị nó cạnh tranh, thậm chí là tuyệt chủng. Hiệu ứng cánh bướm có hiểu không? Ở thời viễn cổ giẫm chết một con bướm vốn nên sống tiếp có thể sẽ dẫn đến những thay đổi nghiêm trọng trong lịch sử. Bây giờ nếu để loài Hải Điểu vốn không nên tồn tại này sống, lại khiến một loài khác đang sống trên đời đột nhiên tuyệt chủng... hậu quả rất khó tưởng tượng!”
Tôi bị lão Bạch làm ngạc nhiên, không ngờ một quỷ sai âm phủ lại có thể thảo luận chuỗi sinh vật và hiệu ứng cánh bướm với tôi. Cuối cùng họ rời đi trong ánh mắt sùng bái của tôi. Đương nhiên! Trước khi đi vẫn không quên để lại cho tôi một tấm thẻ đen.
Sau khi tiễn lão Hắc và lão Bạch, tôi vội vàng quay lại sân trước, thấy Đinh Nhất và Trang Hà đang đờ đẫn ngồi ở đó với nhau, không khác gì hai kẻ ngốc đang đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước.
Tôi an ủi Trang Hà vài câu, có điều có vẻ không có ý nghĩa gì, tiếp đó tôi nói với Đinh Nhất: “Chúng ta phải nhanh chóng đưa anh ta rời khỏi đây, giờ ông chủ và cả đám gà rừng đều biến mất, nếu có người hỏi, chúng ta cũng không giải thích rõ ràng được
May mà tài xế kia rất giữ lời, sau khi nhận điện thoại của chúng tôi thì chưa đến một giờ sau đã chạy tới. Nhưng đến lúc này, Trang Hà vẫn không nói một lời... giống như từ nay về sau sẽ không còn chuyện gì có liên quan đến anh ta nữa.
Tôi mặc dù không biết trăm ngàn năm nay, Trang Hà đã dùng cách gì để vượt qua. Nhưng nhìn tình huống bấy giờ, có lẽ đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.