Nghe Tôn Hưng nói tới đây, tôi đột nhiên nhớ tới những cục đá đen quái lạ đó. Có lẽ trừ việc có thể vây hãm Trang Hà ra, nó còn có thể vậy những con gà rừng đó cũng không biết chừng! Lúc này có một người phục vụ lại đây gọi Tôn Hưng đi, nói2là có khách muốn đến trại gà bắt gà.
Tôi nghe thể thì nói với anh ta: “Tôi cũng muốn đến trại gà tự bắt một con về ăn!”
Tôn Hưng gật đầu: “Không thành vấn đề! Có điều những con gà rừng đó không dễ bắt đầu, chúng không giống gà nhà khù khờ!”
Tôi cười bảo: “Cái này5không quan trọng, tôi chỉ muốn xem người ta bắt gà như thế nào thôi, cảm giác chắc là rất thú vị”
Vì thế sau đó tôi đi cùng Tôn Hưng, thêm cả những người khách khác cùng theo đến trại gà. Mà khi tôi nhìn thấy từng bầy gà rừng, lại có cảm giác như hơi khang6khác với gà rừng tôi từng nhìn thấy trước đây, nhưng nhất thời lại không thể nói ra là lạ thường chỗ nào.
Quả nhiên thứ này không dễ bắt, vị khách trước mặt tôi phí sức chín trâu hai hổ cũng không bắt được một con gà rừng nào. Khi họ đang rảnh rang bắt gà, tôi5phát hiện ra ngay cả bên ngoài trại gà cũng có không ít cục đá màu đen như vậy.
Đột nhiên, một con gà rừng bị thực khách đuổi không còn đường trốn, trong lúc hoảng hốt sợ hãi lại nhằm thẳng đến phía tôi. Nếu tự mi đưa xác tới cửa, vậy thì đừng trách ta không3khách khí nhá! Đầu tiên tôi đón được con gà rừng bay tới trước mặt, tiếp đó làm bộ không tóm chặt được, ném mạnh gà rừng ra bên ngoài cục đá.
Chuyện xảy ra tiếp theo lại làm cho tất cả mọi người chả hiểu ra làm sao, chỉ thấy con gà rừng vốn dĩ có thể bay ra ngoài, thế mà đang bay được một nửa, cứ như bị thứ gì đó chặn lại, đột nhiên đổi hướng bay ngược về.
Tôi không ngờ những cục đá đó cũng có thể nhốt cả gà rừng, thứ này rốt cuộc có lại lịch gì đây? Nếu di chuyển một trong những cục đá đó, có thể phá được trận pháp này hay không nhỉ? Còn có ông chủ Tôn kia, ông ta có biết bí mật của những cục đá này hay không đây?
Lúc này những người khách khác thấy gà rừng vẫn chạy mất khỏi tay tôi, đều nhìn tôi bằng vẻ mặt đáng tiếc, cuối cùng vẫn nhờ Tôn Hưng bắt cùng, mới giúp mỗi người chúng tôi bắt được một con.
Sau khi trở lại tiệm cơm, tôi giao con gà rừng trong tay của mình cho Tôn Hưng: “Bữa trưa chúng tôi không ăn ở đại sảnh, sau khi anh làm gà xong xuôi, đưa thẳng đến trong phòng tôi là được rồi.”
Lúc Tôn Hưng nhận con gà, đột nhiên lại hỏi tôi một vấn đề: “Anh Trương, anh thuần dưỡng hồ ly như thế nào vậy? Con vật đó rất tinh ranh mà?”
Tôi nói nửa đùa nửa thật: “Có thể huấn luyện thế nào nữa, giống như huấn luyện chó ấy...”
Trở về phòng, tôi kể lại tình huống mình trông thấy ở trại gà cho Đinh Nhất, anh ta nghe xong lặng im suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: “Có lẽ trận pháp này chỉ có thể nhốt động vật... chứ không nhất được con người”
Tôi gật gù: “Tôi nghe cháu họ của ông chủ Tôn kể, chú anh ta thừa kế khu vườn này từ sự phụ lão Kiểu của ông ta, hơn nữa hai thầy trò bọn họ đều cả đời góa bụa, không vì không con”
Đinh Nhất nghe xong thì bảo: “Chỉ sợ ông chủ Tôn này cũng không đơn giản như bề ngoài vậy đâu, trước khi chưa rời khỏi đây, hai chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, để tránh trúng chiêu”
Tôi biết lo lắng của Đinh Nhất không phải không có lý, có lẽ... từ lúc đầu ông chủ Tôn này đã biết Trang Hà cũng không phải một con hồ ly bình thường, hoặc sự tồn tại của nơi này chính là để bắt con hồ ly gia Trang Hà cũng không biết chừng!
Bây giờ ông ta dễ dàng đưa Trang Hà cho chúng tôi, chính là bởi vì ông ta rõ rất rõ ràng, chúng tôi có thể đi ra ngoài, nhưng Trang Hà lại không ra được, cho nên lúc này mới không sốt ruột xuống tay với chúng tôi. Có điều đây cũng là chuyện sớm hay muộn thổi, hơn nữa chỉ sợ thời gian còn lại cho chúng tôi cũng không nhiều.
Đêm đến, trong vườn lại có một nhóm khách lục tục rời khỏi, lập tức có cảm giác quạnh quẽ hơn không ít so với lúc chúng tôi đến. Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì cả, bởi vì trong khu vườn này, di động của chúng tôi không có nửa vạch sóng nào. Một khi thật sự xảy ra chuyện gì, bên cạnh lại không có người có thể xin giúp đỡ, tôi và Đinh Nhất đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Cuối cùng hai chúng tôi bàn bạc, không bằng buổi tối lẻn ra ngoài nghĩ cách cạy một trong những tảng đá đen đó lên, có lẽ như vậy có thể phá hỏng trận pháp cũng không chừng! Thực tế có rất nhiều thuật kỳ môn độn giáp khó phá là bởi người bình thường không thể nhìn thấu sự huyền bí trong đó, nhưng một khi bị người ta nhìn thấu, có lẽ phá giải là một việc rất đơn giản.
Lúc này tôi nhìn sang Trang Hà vẫn làm tổ trên giường đất, muốn xem thử anh ta có giải thích gì khác hay không. Nhưng tôi lại phát hiện ánh mắt của con hàng này bắt đầu càng ngày càng không tỉnh táo nữa, chỉ sợ là anh ta biến thành chân thân thời gian càng dài, tốc độ trí khôn giảm xuống sẽ càng nhanh!
Sau khi đêm xuống, quả nhiên trong vườn quạnh quẽ hơn đêm qua rất nhiều, giống như ở đây chỉ còn lại tôi và Đinh Nhất vậy. Cho tới giờ ông chủ Tôn cũng không đối đầu trực diện với chúng tôi, có lẽ là đang chờ những người khách khác trong trang trại đi hết.
Lúc này một mình Đinh Nhất đứng ở trước cửa sổ, quan sát cặn kẽ động tĩnh bên ngoài, giờ đây trong sân yên tĩnh lạ thường, giống như là bình yên trước bão táp...
“Vô lý!” Đinh Nhất đột nhiên nói một cách nặng nề.
Tôi vội hỏi anh ta: “Có vấn đề gì sao?”
Đinh Nhất tiện tay chỉ ra bên ngoài: “Hôm nay khách khứa đi gần hết, quạnh quẽ một ít cũng là bình thường, nhưng mà quạnh quẽ đến mức thế này thì rất không bình thường nhỉ?”
Tôi nghe thế vội bước xuống giường đất, đi đến bên cạnh Đinh Nhất nhìn ra ngoài, quả nhiên, bây giờ ở bên ngoài dù là tiệm cơm đằng trước hay là nhà nghỉ ở sân sau, dường như đều không có một ai cả.
“Cũng không thể không có cả một nhân viên chứ?” Lòng tôi tràn đầy nghi ngờ.
Đinh Nhất cũng lắc đầu: “Tình hình bên ngoài không rõ, cậu ở trong phòng đợi trước, tôi ra ngoài thăm dò thử tình hình rồi nói tiếp...”
Tôi nhìn Đinh Nhất đi ra ngoài, lòng không khỏi hơi căng thẳng. Lúc này tôi quay đầu lại nhìn lướt qua Trang Hà giờ không hề có năng lực chiến đấu, cũng chỉ đành cam chịu số phận rút con dao thép trong ống quần ra.
May là Đinh Nhất ra ngoài dạo một vòng rồi trở về rất nhanh, tình hình bên ngoài rất bi quan, điều khiến người ta cảm thấy kinh dị nhất chính là, hiện giờ ở trong ngoài “Tri Kế Viên” này, không có một bóng người nào.
“Sao có thể. Lúc ban ngày còn có người cơ mà? Cho dù là tất cả khách khứa đều đi hết thì kiểu gì cũng phải có đầu bếp và phục vụ linh tinh chứ?” Tôi không thể tin được.
Đinh Nhất lắc đầu đáp: “Bất thường nhất chính là điểm này, họ cứ như đã lặng lẽ rời đi không một tiếng động, hơn nữa vừa nãy tôi xem rồi, tất cả đường dây điện thoại ở chỗ này đều đã bị người ta cắt đứt, rõ ràng là sợ chúng ta cầu cứu bên ngoài”