Người Tìm Xác

Chương 782




Tôi cười ầm lên: “Bảo chủ của mày tới đây, tạo sẽ nói cho hắn biết đồng hồ đang ở đâu!”

Dù bây giờ không nhìn thấy sắc mặt của Mao Khả Ngọc, nhưng tôi biết chắc hắn đã bị mình làm cho tức điên. Thằng khốn này luôn tự đề cao mình, hắn có thể gia nhập tập đoàn Thái Long thì chứng tỏ cũng có bản lĩnh riêng, giờ lại bị tôi chế nhạo như vậy, chắc cũng sắp tức đến nổ phổi rồi!

Nếu tôi lại nói cho hắn biết thật ra2ông tổ của hắn chính là chú họ tôi, hắn phải gọi tôi là ông trẻ, thì không biết hắn có thể nổ tung luôn không nhỉ! Nếu không phải sợ lộ thân phận của chú họ thì tôi thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn sau khi biết điều này.

Trong lúc tôi đang sung sướng định thò đầu ra nhìn thử sắc mặt của Mao Khả Ngọc, hắn đột nhiên bắn về phía tôi máy phát, may mà tôi phản ứng nhanh nên những phát đạn này đều dính vào5tảng đá, làm bụi đá văng tung tóe.

“Cái thằng khốn này! Nói không lại nên nổ súng à? Mày chỉ có tí năng lực thế thôi hả? Tao chẳng biết lúc trước chủ của mày nhìn trúng cái gì ở mày nữa?” Tôi tiếp tục trốn sau tảng đá mỉa mai hắn.

Tôi ở đây hấp dẫn sự chú ý của Mao Khả Ngọc, còn chú họ lấy súng bắn đạn tín hiệu ra và bắn lên không trung. Pháo tín hiệu này giống hệt cái lúc nãy, nó trượt một đường thẳng xinh6đẹp trên bầu trời rồi nổ tung. Dù gì chúng tôi cũng đã bị phát hiện, chi bằng lập tức thả đạn tín hiệu ra kêu gọi đám Đinh Nhất tới chi viện còn hơn.

Mao Khả Ngọc sợ hãi khi nhìn thấy đạn tín hiệu của bên tôi, hắn cả giận nói: “Trương Tiến Bảo, thì ra đúng là mày có người giúp đỡ! Vừa rồi đám người Đức kia nói mày được người ta cứu đi, Hồ Phàm còn không tin! Giờ xem ra tụi tao đều bị mày lừa cả!”

Tôi nhún5vai: “Đâu thể trách tạo được! Là chúng mày ép tao tới đây, mà còn không cho phép tạo dự mưu lại à? Chẳng lẽ chúng mày nghĩ, người khác ở trước mặt chúng mày đều là đồ đần hết?”

Mao Khả Ngọc vừa định phản bác, thì bỗng chú họ tôi vẫn luôn núp sau cái cây lại đột nhiên nói: “Mao Khả Ngọc, Mao Nhạc Tiếu là gì của cậu?”

Mao Khả Ngọc sững người, có lẽ hắn không ngờ vào lúc này lại có người bấu víu quan hệ với mình. Nhưng3hắn vẫn nói với giọng điệu tôn trọng: “Ông ấy là ông cố nội của tôi”

Chú họ nghe thể thì gật đầu: “Tốt, nếu Mao Nhạc Tiêu đã là ông cố của cậu, vậy những kỹ năng cậu có bấy giờ đều do hắn dạy ra, đáng lý ra, những người trong môn phái huyền học đều có khí phách riêng, nhưng sao cậu lại thành tay sai của người khác?”.

Ngữ điệu của chú họ rất nghiêm khắc, như một người lớn tuổi đang dạy dỗ con cháu trong nhà, lại thêm việc ông ấy nói ra tên họ ông cố Mao Khả Ngọc, nên nhất thời Mao Khả Ngọc không dám làm ra hành động gì khác.

Mao Khả Ngọc dùng giọng điệu cung kính, nói: “Không biết tiền bối có quen biết thế nào với ông cố của tôi?”

Chú họ nghĩ một lúc rồi nói với hắn: “Mao Nhạc Tiểu là... sư huynh của tôi, chúng tôi là đồng môn”

“Ô? Không biết tên họ của tiền bối là gì, tôi cũng có nghe nói về mấy người sư đệ của ông cố, không biết ngài là...?” Mạo Khả Ngọc tiếp tục truy vấn.

Có lẽ chú họ không muốn dây dưa quá nhiều với thằng này nên nói mình là đệ tử bên ngoài của tiến sư, chỉ có vài lần có duyên phận được gặp mặt sư huynh Mao Nhạc Tiểu và trong một lần tình cờ biết được sự huynh Mao Nhạc Tiểu có một người cháu trưởng tên là Mao Khả Ngọc, nên mới hỏi câu lúc nãy.

Mao Khả Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn chú họ tôi, hắn không nói mình tin, cũng không nói là mình không tin, trong lúc nhất thời, bầu không khí hai bên bỗng trở nên khá xấu hổ. Nhưng đúng vào lúc này, đám người Đức kia cũng chạy tới, chắc vì chúng đã thấy được tín hiệu của chúng tôi.

Mẹ nó chứ! Giờ hai bên thế lực đều đã đến, nếu chúng bắt tay đối phó với hai người chúng tôi thì tôi và chú họ chết chắc. Tôi bèn gào lên với Mao Khả Ngọc: “Tiểu Mao, dẫu gì chúng ta cũng là người Trung Quốc, đồng hồ đang ở trong tay tao, mày qua đây lấy đi!” Tôi còn vừa nói vừa giơ chiếc đồng hồ mình cầm lên đỉnh đầu quơ một vòng

Đám người Đức bên kia vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ trong tay tối thì lập tức muốn chạy tới cướp, nhưng Mao Khả Ngọc làm sao có thể để chúng nẫng tay trên được? Trong nháy mắt, song phương nổ ra trận chiến ác liệt.

Cả hai bên đều có ý đồ xấu trong lòng, nên tất nhiên không thể để chiếc đồng hồ rơi vào tay đối phương, trận chiến khốc liệt này là điều tất yếu phải xảy ra. Nhờ thế mà tôi và chú họ mới có cơ hội thở lấy hơi. Tôi thầm cầu nguyện cho Bạch Kiện và Đinh Nhất mau đến đây! Ngay cả đám người Đức cũng đến rồi mà sao còn chưa thấy họ đâu thế?

Bỗng tôi nghe thấy giọng Mao Khả Ngọc dùng tiếng Đức để đàm phán với đám người Đức kia, nghe chừng bọn chúng sắp đạt được sự đồng thuận, đến lúc đó tôi và chú họ sẽ biến thành kẻ địch chung của chúng, mà chuyện đó thì không hề tốt đẹp.

Lòng tôi vô cùng gấp gáp, đột nhiên có hai luồng sáng rất mạnh chiếu từ hướng Tây Bắc về phía này, sau đó có một người đàn ông dùng loa công suất lớn nói thứ tiếng Anh sứt sẹo với chúng tôi, nội dung là, bọn họ là cảnh sát Philippines, bảo chúng tôi lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Tôi thầm thở phào, may mà vẫn tới dù hơi trễ một chút và may là họ đến đúng lúc quan trọng nhất. Chỉ là bây giờ chúng tôi đang bị kẹt ở giữa các phương, bên cảnh sát Philippines chắc chắn không dễ dàng nổ súng trước, điều này sẽ giúp cho đám Mao Khả Ngọc và đám người Đức có cơ hội chạy trốn.

Tôi nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay mình, thầm nghĩ cái này chính là thứ gây họa, tôi phải nghĩ cách hủy nó đi mới được. Tôi suy tính vài giây rồi ném chiếc đồng hồ vào khoảng đất trống ở phía trước, cách đây không đến hai mét, sau đó tôi nói với Mao Khả Ngọc: “Thứ mày muốn đang ở trên mặt đất, có bản lĩnh thì tự tới lấy đi! Tao không muốn giữ nó giúp người khác nữa”

Mao Khả Ngọc thấy chiếc đồng hồ bị tối ném đi xa, hai mắt hắn đỏ lên chạy đến đoạt lấy, đám người Đức ở bên kia cũng không chịu yếu thế, lập tức dùng súng bắn phá. Không ngờ đúng lúc có một viên đạn bắn trúng vào chiếc đồng hồ khiến nó bị hủy ngay lập tức, các bộ phận rải rác khắp nơi.

Tôi đoán chắc Hổ Phàm cũng không nói bí mật của chiếc đồng hồ cho Mao Khả Ngọc biết, nên khi thấy chiếc đồng hồ đã bị hủy, hắn cũng không tiếp tục cướp đoạt nữa mà chạy về hướng ngược lại.

Về phần đám người Đức lại càng không biết, suy nghĩ trong đầu chúng bây giờ cũng giống như Mao Khả Ngọc, là phải làm thế nào để thoát thân khỏi hòn đảo nhỏ này. Thấy hai thế lực đều đã chạy trốn, tôi bèn vẫy tay theo hướng ánh sáng và nói: “Tôi ở đấy!”

Người đầu tiên chạy đến chỗ tôi là hai anh cảnh sát Philippines đen thui, sau đấy tôi thấy Bạch Kiện và Đinh Nhất chạy về hướng mình... Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng có cảm giác đã tìm thấy được người thân của mình...

Thời điểm chúng tôi lên thuyền rời khỏi hòn đảo, bình minh đang chậm rãi dâng lên, chiếu sáng cả hòn đảo nhỏ bằng ánh nắng vàng son lộng lẫy... Nhưng ai có thể tưởng tượng được rằng, một hòn đảo xinh đẹp thế này đã từng là Địa Ngục trần gian chứ...