Người Tìm Xác

Chương 772




Tôi thấy chú họ định dìu mình đi thì vội giữ chú ấy lại: “Chú chờ cháu chút, chúng vẫn đang cầm dao thép của cháu!”

Chú họ nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Cháu vào tìm đi! Chắc phấn mê có tác dụng rồi”

Tôi to gan đi vào, thấy mấy gã to con người Đức đang ngủ say thì vội đến gần tên cầm đầu lục lọi, dù2không tìm thấy dao thép nhưng lại thấy chiếc đồng hồ bỏ túi kia.

Lúc tôi sờ vào chiếc đồng hồ thì thấy lòng nặng trĩu, trên này có bám tàn hồn. Nhưng lời này quá nguy hiểm, tôi không nghĩ được nhiều nên vội lục soát mấy tên còn lại.

Cuối cùng tôi cũng tìm được dao thép trên người kẻ đã đánh mình, nhớ tới cú đấm ấy5lại hận không thể cho hắn một dao, nhưng tôi nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ đó, dù sao tùy ý giết người cũng không phải cách hành xử của tôi.

Sau khi ra khỏi trại, tôi và chú họ chạy về hướng rừng sâu, trên đường đi chú họ nói cho tôi biết, chủ Lê, Đinh Nhất và cả anh bạn cảnh sát của tôi sẽ đến sau,6bây giờ chúng tôi phải tìm một nơi an toàn, sau đó dùng điện thoại vệ tinh liên hệ với họ.

Tôi cảm động đến suýt khóc, không ngờ vào lúc nguy hiểm, Bạch Kiện cũng có thể ra nước ngoài để cứu tôi! Nhưng tôi không hiểu, sao chú họ lại đến tìm tôi trước?

Sau này chú họ mới kể, lúc Đinh Nhất gọi báo tôi bị bắt5cóc, chú ấy cũng chưa biết phải tìm tôi như thế nào.

Nhưng sau đó chú nghĩ đến Trang Hà, vì Trang Hà từng nói rằng thú trên người tối ngoài việc có thể trừ tà ma, còn có một tác dụng khác ít người biết, đó là Trang Hà có thể cảm nhận được vị trí của người giữ nó. Nhưng vì Trang Hà không thích ra biển,3cho nên anh ta nói cho chú họ tôi biết cách, bảo chú ấy đi tìm tôi trước.

Tôi tò mò hỏi: “Vậy chú dùng cách gì tìm được cháu ạ?”

Chú họ cười nói: “Giống kiểu lên đồng viết chữ, nói cháu cũng không hiểu đầu, dù sao tìm được cháu là tốt rồi”

Tôi thấy chú ấy không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, sau đó, chú họ đưa tôi tìm được một sơn động nhỏ để trốn. Vì bây giờ chúng tôi đều không thể liều mạng với bất kỳ thế lực nào trong hai nhóm người ở đây, cho nên chỉ có thể chờ viện quân đến.

Sau khi gọi được cho Bạch Kiện, chú họ báo địa chỉ của tôi cho anh ta. Nói đến vị trí của hòn đảo, đến giờ tôi cũng không biết mình đang ở đâu nữa!

Chú nói, đây là một hòn đảo vô danh thuộc quần đảo Philippines, ngư dân quanh đây dựa vào hình dạng nên gọi nó là “Đảo Song Phong”. Vì muốn lên đảo, chú ấy đã phải bỏ ra rất nhiều tiền, vì dân địa phương không dám lên đảo, nói là nơi này có ác quỷ.

Về sau chú họ nói cho tôi biết, hôm đó Đinh Nhất cho tới gần một tiếng trước cửa siêu thị, sau đó gọi điện lại không thấy tôi nghe máy, Đinh Nhất mới cảm thấy có chuyện không ổn.

Nhưng khi anh ta chạy vào siêu thị tìm thì lại thấy tất cả nhân viên siêu thị đã bị trói vào một góc rồi!

Đinh Nhất lập tức hiểu ra chúng đã có âm mưu từ trước, thế nên anh ta gọi ngay cho Bạch Kiện. Nhưng khi bọn Bạch Kiện đến thì mới biết, từ sẩm tối, nhân viên siêu thị đã bị một nhóm người khống chế rồi! Nhóm người này không cướp bóc, cũng không vơ vét tài sản, chỉ lấy quần áo nhân viên của họ, sau đó tiếp tục làm việc bình thường. Đến hơn chín giờ, tôi mới ngu ngốc xuất hiện...

Bạch Kiện lấy video theo dõi ở cửa hàng, phát hiện lúc xảy ra chuyện, tất cả các camera đều bị tắt hết, nên tôi bị bắt đi thế nào, ai bắt đi cũng không tra ra.

Có điều Đinh Nhất cũng nói, lúc đó trước cửa siêu thị không có chiếc xe nào đậu, chắc chắn chúng đã đưa tôi đi từ cửa sau. Bạch Kiện lập tức cho cấp dưới đi lấy video theo dõi ở phía sau cửa hàng, chúng tắt được camera theo dõi

trong siêu thị, nhưng không tắt được ở bên ngoài.

Quả nhiên, từ lúc tôi đi vào siêu thị đến khi Đinh Nhất phát hiện ra vấn đề, chỉ có một chiếc xe chở hàng màu đen dừng lại trong giây lát ở cửa sau siêu thị, chính là lúc tôi bị ném vào trong xe.

Nhưng khi bọn Bạch Kiện truy lùng chiếc xe kia trên các giao lộ, thì nó đã biến mất lâu rồi! Từ đó cũng không có bất cứ tin gì của tôi...

Đến sáng hôm sau, Đinh Nhất và chú Lê cũng không nhận được điện thoại đòi tiền của bọn cướp, Bạch Kiện phân tích những kẻ này bắt cóc tôi không phải vì tiền.

Sắc mặt chú Lê xấu đi, nói: “Vậy thì hỏng rồi, nếu thế thì Tiến Bảo có thể bị chúng bắt đến bất kỳ đâu.”

Bạch Kiện cũng gật đầu nói: “Những tên này hành động chuyên nghiệp, chắc chắn không phải bọn cướp thông thường. Hơn nữa, khi chúng bắt được người thì chạy thẳng ra khỏi tỉnh... Có khi bọn chúng đã đưa Tiến Bảo ra nước ngoài cũng nên!”

Cuối cùng, không còn cách nào, Đinh Nhất đành gọi điện cho chú họ, nói chuyện họ gặp phải. Thế nên sau đó mới có chuyện chú họ nhờ Trang Hà giúp đỡ, rồi mới một mình lên đảo cứu tôi.

Đến giờ tôi vẫn không thực sự hiểu mối quan hệ giữa chú họ và Trang Hà, nhưng bây giờ nó không phải chuyện cấp bách, phải nghĩ cách về nước rồi nói sau.

Còn Bạch Kiện thì chắc chắn không thể lén lút đi cứu tối rối, chờ họ sang đây hợp pháp chắc cũng mất tới mấy hôm, nên chú họ mới đến đây trước.

Lúc này chú họ đưa lương khô tới, tôi đã đói đến mức có thể ăn hết cả con hổ rồi, cũng không quan tâm là ngon hay dở, có ăn là tốt rồi!

Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự hối hận vì lúc trên thuyền đã không ăn hộp cơm bọn Hồ Phàm đưa, bây giờ mà có thể có hộp cơm thịt đó, chắc tôi phải liếm sạch cả hộp mất. Sau khi ăn no, tôi nói với chú họ những việc mình đã trải qua, cả mục đích bọn Hồ Phàm bắt tôi đến đây.

Khi tôi nhắc đến Mao Khả Ngọc, mặt của chú họ cứng lại, không ngờ chú họ và Mao Khả Ngọc lại có quen biết, nhưng cụ thể là gì thì chú họ không nói, tôi cũng không hỏi.

Sáng hôm sau, chú họ ra ngoài tìm đồ ăn, trước khi đi, chú họ đã dặn không có việc gì khẩn cấp thì không được ra khởi động. Tất nhiên là tôi gật đầu đồng ý rồi, mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện như vậy, dù có cho thì tôi cũng không muốn ra.

Sau khi chú họ đi, tôi lấy chiếc đồng hồ ra chạm hở lên nó, cẩn thận cảm nhận tàn hồn trên đó. Tôi không ngờ, lại nhìn thấy người trẻ tuổi mình đã gặp trong ảo cảnh, Hổ Vũ.