Người Tìm Xác

Chương 767




Lúc tôi nhìn thấy la bàn của Mao Khả Ngọc xoay chuyển là biết có chuyện không ổn rồi, thế nhưng bây giờ chú Lê không ở cạnh, tôi cũng không biết phải làm gì. Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy tại ù đi, giống như2có vô số lệ quỷ đang gào khóc.

Tôi không chịu được, ôm lấy đầu quỳ trên đất.

Hàn Cẩn vừa định đi đến đỡ tôi thì bị Mao Khả Ngọc quát: “Đừng đến gần cậu ta, âm khí của cậu ta quá nặng, đang thu hút lệ quỷ trong5tòa nhà này đến”

Bây giờ tôi cũng không bận tâm xem hắn nói gì, mặc dù những oán khí này không thể nhập thân, thế nhưng vẫn có tác động lớn với tôi, loại âm thanh oán quỷ kia vang lên khiến đầu tôi đau muốn nứt ra...

Cùng6lúc đó, Mao Khả Ngọc cắn lưỡi phun ra một ngụm máu, mới ngăn được những oán quỷ kia cùng nhau gào khóc. Còn tôi quỳ trên mặt đất hồi lâu mới đỡ, đến khi ngẩng đầu nhìn Mao Khả Ngọc, tôi thấy sắc mặt hắn trắng hơn5lúc trước.

Lúc lão Tứ đỡ tôi dậy, có một giọt chất lỏng ấm rơi xuống tay, cúi đầu nhìn mới biết là máu. Tôi xoa mũi theo bản năng! Không ngờ lại khiến tôi chảy máu mũi...

Vừa nhìn thấy máu thì lòng tôi đã hoảng loạn, nhưng vẫn3giả bộ trấn định lấy tay áo lau đi: “Đúng là xui xẻo, không ngờ oán khí ở đây lại nặng như thế?

Hàn Cẩn đi đến cạnh đưa tôi tờ giấy: “Trên tai cũng có” Tôi giật mình, vội đưa tay lên sờ, quả nhiên tại cũng chảy máu. Tôi cố gắng lau lỗ tai thật chậm, che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.

“Không chết được đâu, tiếp tục đi..” Mao Khả Ngọc lạnh lùng nói.

Tôi thầm nén lửa giận trong lòng, không nói gì mà chỉ tiếp tục đi theo sau hắn. Tôi thầm tự hỏi, còn tiếp tục như thế này cũng không phải cách hay, nơi này đối với người bình thường có thể không sao, thế nhưng âm khí trong cơ thể tôi quá nặng, nếu chuyện như vừa rồi lại tiếp tục lặp lại, cơ thể tôi không biết còn chịu được bao lâu.

Tôi vừa đi vừa nghĩ, đã lên đến tầng hai, Mao Khả Ngọc đi phía trước cua vào hành lang tầng hai. Thật ra có một vấn để từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa rõ, đó chính là tại sao họ vẫn muốn đi vào trong này, không phải họ đã sớm tìm từng ngóc ngách tòa nhà này rồi sao?

Hay là... thứ bọn chúng tìm không chỉ có thi thể của Hồ Vũ mà còn cả thứ khác nữa? Tập đoàn Thái Long không thấy lợi thì không làm, tên Hồ Phàm kia càng khẩu phật tầm xa hơn, nên chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như hắn nói, mà tôi cũng chỉ là tên ngốc bị bọn chúng bắt đến dò đường mà thôi.

Đêm nay trăng rất sáng, đáng tiếc là bị dãy phòng hai bên ngăn cản, ánh trăng không chiếu vào được hành lang tối đen. Tôi cẩn thận đi sau Mao Khả Ngọc, cảnh giác với động tĩnh xung quanh, sợ lại xuất hiện tình cảnh như vừa rồi.

Lúc này căn nhà rất u ám, tôi cũng không tin ở chỗ này có thể tìm được thi thể Hồ Vũ, nhưng không còn cách nào khác, dù sao trong mấy người ở đây, tôi cũng không có quyền quyết định, cũng chỉ có thể phí công đi theo họ từng tầng từng tầng.

Cuối cùng... chúng tôi lại đến trước tấm gương lớn kia, khi đèn pin trong tay chúng tôi đều cùng chiếu vào tấm gương đã vỡ vụn, lập tức trong gương như có vô số bóng người nhốn nháo.

Trong nháy mắt tôi bị ánh đèn pin trong tay chiếu vào chói mắt, tôi nhắm mắt lại theo bản năng... nhưng khi mở mắt ra, những bóng người trong đó lại không phải bọn Hàn Cẩn!

Nhìn những gương mặt trắng bệch lạ lẫm, tôi lập tức nhận ra đó chính là những nhân viên y tế đã chết vì có ảnh treo trên tường... Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đột nhiên có nhiều ma quỷ xuất hiện như vậy, khiến tôi trở tay không kịp, đành ném đèn pin về phía tâm gương kia.

Tấm gương lớn trước mặt bị vỡ toang thành trăm mảnh vụn, như hoa tuyết lao tới, tôi lập tức giơ tay lên che mặt... Nhưng chờ mãi, vẫn không có cảm giác đau đớn do mảnh kính cửa vào, tôi từ từ hạ tay xuống...

Hoàn cảnh trước mặt tôi lúc này giống như đang quay về quá khứ, những người mặc quần áo bệnh nhân đang đi qua đi lại bên cạnh tôi. Những bệnh nhân này phần lớn đều là người da vàng châu Á, nhưng tôi có thể chắc chắn họ không phải là người Trung Quốc.

Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy nhân viên y tế người Đức mắt to mũi cao đi ngang qua, nơi này giống như một bệnh viện bình thường. Nhưng tôi biết mình không xuyên về quá khứ, chẳng qua tấm gương kỳ lạ kia khiến tôi nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong vài thập niên trước mà thôi.

Nhập gia tùy tục, tôi kiểm tra qua cơ thể mình, quả nhiên không bị những mảnh vỡ kia làm bị thương, thế là tôi xuyên qua những bác sĩ và người bệnh kia, họ cứ như không hề nhìn thấy tôi.

Lúc đầu tôi cho rằng nơi này không khác gì những bệnh viện tâm thần khác, nhưng khi một bác sĩ người Đức cởi blouse trắng ra, tôi thấy bên dưới là quân phục của Đức?! Chẳng lẽ đây là bệnh viện do quân đội Đức xây dựng:

Mặc dù tôi không biết lúc đó chiến tranh thế giới thứ hai đã nổ ra hay chưa, nhưng việc người Đức bí mật xây dựng một bệnh viện tâm thần ở đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Đang nghĩ ngợi, tôi chợt thấy hai người đàn ông Đức kéo một người châu Á đang cố giãy giụa đi về phía tôi, người châu Á kia hoảng sợ và đau khổ, giống như biết trước mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Tôi vốn định đi theo xem chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng giữa đường đột nhiên bị một thứ khác hấp dẫn. Đó là một người châu Á trẻ tuổi, dáng người cao gầy, màu da sáng hơn những người châu Á khác ở đây, nhưng lại vàng hơn những người Đức.

Quần áo anh ta mặc cũng giống như tôi, không giống ở thời không này. Nếu như tôi đoán không lầm, anh ta là một người Trung Quốc. Không ngờ tôi lại nhìn thấy anh ta, anh ta cũng nhìn thấy tôi? Điều này khiến tôi giật mình, chẳng lẽ anh ta cũng không thuộc về thời gian này giống tôi?

Chúng tôi phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, nên từ từ đi về phía người kia.

“Anh cũng không thuộc về nơi này, anh là ai?” Đối phương mở lời trước.