Chờ đến khi Lương Sảng tỉnh lại, cô cảm thấy cả người đau đớn kịch liệt, đặc biệt là khuôn mặt, gần như sắp thành máu đông vón cục dán lên nhau. Lúc ấy trong đầu Lương Sảng trống rỗng, không biết mình là ai, cũng không biết mình đang ở đâu.
Đau đớn quá mức làm2cô ấy không nhịn nổi phải kêu lên thảm thiết, nhưng cô ấy không nhìn rõ được gì giữa đêm đen đặc quánh. Sau đó Lương Sảng dựa vào cảm giác, từ từ bò tới, vì theo bản năng, cô ấy biết vị trí mình nằm bấy giờ cũng không an toàn.
Ham muốn được sống mạnh5mẽ chống đỡ cho Lương Sảng, cô cắn răng lăn sang bãi đá vụn ở bên cạnh, ngay lúc này, cô ấy đột nhiên cảm thấy mặt đất rung động như có một con quái vật khổng lồ đang từ xa cắn nuốt tới.
Lúc ấy tuy cô không nhớ mình là ai, nhưng vẫn nhận ra6cảnh vật trước mắt, cô ấy phát hiện mình đang nằm ở bãi đá sỏi ven đường ray, mà cách đó không xa đang có một chiếc xe lửa gầm thét lao nhanh tới...
Lương Sảng biết nếu lúc này mình không cách xa đường ray, rất có thể sẽ lại bị xe lửa đang lao đến5cuốn vào gầm tàu! Vì thế cô cố nén cơn đau nhức khắp người, bò từng chút ra.
Chính vào lúc cô ấy vừa bò đến bên vệ đường, xe lửa vọt mạnh qua, cơ thể của Lương Sảng cũng bị luồng khí dữ dội ấy cuốn đi, lăn xuống dưới nền đường, cơn đau tê tái3lại làm cô ấy ngất đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lương Sàng cảm thấy hình như trời bắt đầu có tuyết rơi, cô không biết lúc ấy mình bị thương nặng bao nhiêu, chỉ cảm thấy chấn đã không còn cảm giác gì nữa.
Giữa lúc hoảng hốt, Lương Sảng nhìn thấy một cái bóng đang từ từ đi về phía mình. Cô ấy cố gắng dùng hết chút sức lực cuối cùng, kêu lên “cứu mạng”, tiếp đó mắt tối sầm lại bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy xung quanh ấm áp hơn, nhưng trên người và trên mặt vẫn đau đớn thấu tim. Lúc này, một ông cụ bước đến và hỏi: “Cô gái, cháu là ai? Nhà cháu ở đâu? Sao lại bị thương thành như vậy?”
Lương Sảng bị ông cụ hỏi mấy vấn đề liên tiếp nên ngớ ra, cũng chẳng biết có phải vì mất máu quá nhiều hay không mà ngay lúc đó Lương Sảng cũng không nhớ nổi điều gì cả. Cô ấy không nhớ mình là ai, càng không nhớ vì sao mình lại trở nên như vậy.
Vết thương của cô ấy rất nặng, cũng không rõ có phải bị thương đến xương sống hay không, tóm lại là nửa người dưới không có chút cảm giác nào. Còn cả mặt của cô nữa, nó vẫn luôn đau đớn như lửa đốt, nhưng khi đó Lương Sảng còn chưa biết mặt mình đã bị thương thành hình dạng gì!
Ông Tôn không được học hành, cả đời chỉ sống ở cái thôn nhỏ này, bị bệnh cũng chỉ đến trạm xá trong thôn lấy ít thuốc về uống. Tuy ông cũng biết trên thị trấn có bệnh viện lớn hơn, nhưng ông cụ không biết đi như thế nào, càng không biết đưa đến bệnh viện lớn sẽ tốn hết bao nhiêu tiền.
Vì thế ông ấy đến trạm xá trong thôn lấy ít thuốc giảm đau và bằng gạc băng vết thương, thuốc cầm máu về cho Lương Sảng. Nhưng những trị liệu đơn giản này căn bản không thể giảm bớt cảm giác đau đớn của Lương Sảng, thậm chí một lần nọ, cô còn có suy nghĩ không muốn sống nữa.
Về sau ông Tôn thấy Lương Sảng đau quá mức nên lấy trong tủ một khối gì đen sì, cạo ra một ít rồi hoà tan với nước sôi, cho Lương Sảng uống.
Khỏi phải nói, thứ kia đúng thật là có tác dụng, mạnh hơn thuốc giảm đau cụ Tôn lấy về từ trạm xá nhiều. Vì thế, Lương Sảng dựa vào cái cục đen đen chỉ lớn bằng nắm tay đó để gắng gượng sống sót.
Sau đó Lương Sảng mới biết được, thứ kia chính là một khối cao đại yên*”! Đó là do ông cụ Tôn lén trồng được hồi trẻ, là để lúc cơ thể không thoải mái thì dùng một chút, có thể giảm bớt khó chịu.
* Cách gọi cũ của thuốc phiện/nha phiến, hàm lượng heroin khá thấp.
Ông cụ cũng biết thời nay thứ này là trái pháp luật nên cũng mãi không dám dùng, chỉ cần thuốc giảm đau trong trạm xá cho còn dùng được, ông cụ quyết sẽ không lấy thứ này ra làm thuốc uống.
Tuy nhiên bây giờ Lương Sảng quá đau đớn, gần như mỗi lần cô ấy phải uống mười viên thuốc giảm đau, nhưng lại vẫn không giảm bớt được đau đớn như cũ. Cuối cùng ông cụ Tổn thật sự không còn cách nào khác, mới nhớ tới thứ đồ giấu tận đáy hòm kia của mình.
Có thứ này, ngày qua ngày của Lương Sảng cuối cùng đỡ hơn, vết thương trên mặt cô ấy cũng dần dần khép lại, chỉ là chân của cô ấy vẫn không có tri giác gì.
Trong khoảng thời gian này, cụ Tôn vẫn không cho cô ấy soi gương, tuy rằng Lương Sảng cũng thầm biết là mặt mình bị thương rất nặng, nhưng cô ấy lại không ngờ vết thương sẽ nghiêm trọng đến như vậy! Có một lần lúc uống nước, cô ấy vô tình nhìn thấy mặt mình từ hình ảnh phản chiếu trong nước, sợ tới mức suýt chút nữa là ngất xỉu.
Đó nào phải là mặt người đầu! Thật sự là đúng với câu nói kia, “mũi không ra mũi, mắt không ra mắt!” Tuy Lương Sảng không nhớ bề ngoài trước đây của mình thế nào, nhưng khuôn mặt hiện giờ nào có giống hình người! Nó chẳng khác nào là do một đứa trẻ ba tuổi lấy bùn nặn ra!
Theo thời gian trôi, Lương Sảng cũng từ từ khôi phục một vài ký ức, cô ấy nhớ lại tên của mình, biết cha mẹ mình là ai, cũng nhớ lại mình còn có một người bạn trai đang học cảnh sát.
Tuy nhiên, song song với việc càng ngày càng nhớ lại nhiều chuyện, thì Lương Sảng cũng càng ngày càng đau khổ, bởi vì cô ấy biết bây giờ mình đã không phải Lương Sảng trước đây nữa, đừng nói là Triệu Tinh Vũ, dù là cha mẹ cũng chưa chắc có thể nhận ra cô...
Cụ Tôn thấy mỗi ngày Lương Sảng đều rất đau khổ, nên nghĩ có thể thử liên hệ với gia đình cô ấy hay không, để người thân tới đón cô ấy đi bệnh viện ở thành phố lớn khám bệnh, có lẽ có thể chữa khỏi thì sao?
Nhưng Lương Sảng biết, những thương tích trên người cô đều là vết thương do ngoại lực gây ra, đặc biệt là chân và mặt, chỉ sợ cho dù có thể chữa khỏi thì cũng rất khác với mình trước đây. Hơn nữa cô ấy vẫn không thể nhớ nổi nhà mình ở chỗ nào, càng không nhớ ra số điện thoại của người thân bạn bè, di động cũng đã bị va đập nên hỏng từ lâu rồi, bây giờ cô ấy cũng không liên hệ được với gia đình.
Cuối cùng cụ Tồn an ủi cổ, rằng chờ ông cụ gom góp được một ít tiền sẽ đưa cô đến bệnh viện trên thị trấn khám bệnh, hoặc nghĩ cách tìm được người nhà của cô ấy. Kết quả không bao lâu, nhà họ Tôn bị cháy, Lương Sảng chỉ mới đỡ hơn chút đỉnh lại bị bỏng.
Tuy lửa lớn đã bị hàng xóm dập tắt đúng lúc, nhưng Lương Sảng và cụ Tôn vẫn bị bỏng khá nặng. Hàng xóm đưa họ đến bệnh viện chữa trị, lại ứng trước chi phí điều trị cho bọn họ...
Thực ra Lương Sảng vẫn có thể nói, chỉ là vì sau khi bị thương, tạm thời không thể chấp nhận được nên cảm xúc quá mức suy sụt. Ông Tôn sợ hàng xóm hai bên hỏi Đông hỏi Tây, nên vẫn nói với người ta rằng cô cháu gái này bị câm.
Lúc ấy ông Tôn cũng luyến tiếc để Lương Sảng đi, dù sao mấy năm nay một mình ông vẫn cô đơn mãi, bây giờ đột nhiên có một người bầu bạn tất nhiên là rất vui vẻ... Nhưng ông cụ cũng không ép giữ cô ấy lại, vẫn đồng ý giúp cố tìm kiếm người nhà.