Người Tìm Xác

Chương 742




Lão Triệu nhận tờ tư liệu trong tay tôi xem một lúc lâu, sau đó anh ấy nói với giọng chắc chắn: “Anh dám chắc chắn trăm phần trăm, lúc ở phòng khám là lần đầu tiên gặp tên này.”

Tôi tin lão Triệu không nói2dối, tôi càng tin tưởng vào trí nhớ của anh ấy, chắc chắn anh ấy không nhớ nhầm. Xem ra nếu muốn biết nguyên do trong đó thì chúng tôi phải đến gặp tên Triệu Tranh này một lần.

Dù gì mấy ngày nay tôi và5Đinh Nhất cũng khá rảnh rỗi, thế nên tôi muốn theo dõi tên này hai ngày, để xem bình thường hắn làm gì và có còn lòng dạ xấu xa muốn đến gây sự với lão Triệu nữa hay không…

Chúng tôi đi theo dõi Triệu6Tranh hai ngày nhưng không phát hiện ra có gì đặc biệt, mỗi ngày hắn chỉ đến công ty rồi về nhà, từ nhà lại đến công ty, thỉnh thoảng hắn cũng đến quán cơm bình dân gần nhà để ăn cơm, ngoài những nơi5đó ra thì không đi đâu nữa cả.

Nhưng khi chúng tôi đi theo hắn đến ngày thứ tư thì phát hiện hắn đột nhiên xin công ty nghỉ phép, sau đó lén lảng vảng bên ngoài bệnh viện chờ lão Triệu! Đây đúng là phát3hiện quan trọng! Tên này đúng là có vấn đề.

Hôm nay lão Triệu làm ca sáng, Triệu Tranh vẫn chờ chực ở ngoài bệnh viện. Hình như lần này đã có kinh nghiệm, hắn không ra tay trong bệnh viện như lần trước mà kiên nhẫn chờ đợi anh ấy tan làm…

Cuối cùng ba chúng tôi cũng chờ được đến khi lão Triệu lê tấm thân mỏi mệt ra khỏi bệnh viện, đi tới khu đỗ xe. Vì tin tưởng vào thân thủ của Đinh Nhất nên tôi không gọi điện báo trước cho lão Triệu, tránh làm anh ấy lo lắng.

Quả nhiên, gã Triệu Tranh lẻn ra sau lưng lão Triệu rồi đột nhiên rút một con dao găm ra, chạy tới định đâm vào lưng anh ấy! Giờ nghĩ lại mà tôi vẫn thấy sợ, nếu lúc ấy chúng tôi không có ở đấy thì chắc lão Triệu đã lành ít dữ nhiều rồi.

Đinh Nhất nhảy vọt tới, đá bay con dao găm trong tay Triệu Tranh. Triệu Tranh giật mình, khi lão Triệu thấy rõ đồ trong tay Triệu Tranh, mặt anh ấy trắng bệch.

Triệu Tranh bị Đinh Nhất ép sát trên mặt đất, không thể cử động được. Tôi đi từ từ đến rồi ngồi xổm trước mặt hắn, nói: “Có phải mày có vấn đề gì không vậy? Mày quen anh ấy à? Sao cứ đến gây thù với anh ấy mãi thế?”

Triệu Tranh trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, nếu không phải đang bị Đinh Nhất đè chặt cứng thì chắc hắn phang cũng cho tôi một dao rồi. Tôi thấy hắn tức giận như vậy thì tát cho một cái: “Làm sao? Còn không phục à?”

Nhưng Triệu Tranh lại cắn răng nghiến lợi nói: “Ít nói con mẹ nó nhảm thôi, hoặc là giao tao cho cảnh sát, hoặc thả tao ra!”

Tôi tức đến mức lại muốn đánh hắn: “Ha?! Nóng nảy quá nhỉ! Đến lúc này rồi mà mày vẫn còn to mồm thế cơ à! Ha?! Mày dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy?!”

Lão Triệu giữ chặt lấy tôi: “Thôi được rồi, cậu thả hắn đi đi, có báo cảnh sát cũng chỉ cảnh cáo được mấy câu, chẳng có ích gì cả.” Nói rồi anh ấy cũng ngồi xuống, bực mình hỏi Triệu Tranh: “Chúng ta có quen nhau à? Sao tôi không có ấn tượng gì với cậu cả thế? Nếu lúc trước tôi có làm gì sai với cậu thì cho tôi xin lỗi nhé, cậu đã tới tìm tôi gây sự hai lần rồi, không thể cứ tiếp tục làm như vậy nữa, cậu có nhìn thấy hai người bạn này của tôi không? Nếu hôm nay không nhờ tôi cản họ thì… cậu thảm rồi đấy! Có đưa cậu đến đồn công an cũng chỉ lợi cho cậu thôi! Mau đi đi!”

Tôi ra hiệu cho Đinh Nhất thả hắn ra! Đinh Nhất vừa thả lỏng tay là thằng oắt con này đã bật dậy như thỏ, sau đó chạy biến đi mất như một làn khói. Nhưng vừa rồi từ trong ánh mắt hắn, tôi có thể nhìn ra chuyện này vẫn chưa xong đâu!

Tôi nhìn vẻ mặt mỏi mệt của lão Triệu thì lên xe đèo anh ấy về nhà, trước lúc đi còn đặc biệt dặn dò anh ấy: “Mấy ngày này anh nên cẩn thận lúc tan làm, chắc chắn thằng oắt kia còn tới tìm anh nữa đấy.”

Nhưng lão Triệu lại tỏ vẻ xem thường: “Không sao đâu… Chắc chắn là cậu ta nhận nhầm người, anh cũng không phải kẻ thù giết cha cậu ta, chắc không đến mức cậu ta lại tìm tới anh gây chuyện nữa!”

Tôi thấy lão Triệu không để ý tới chuyện này thì hơi lo lắng, còn tên Triệu Tranh kia nữa, sống chết cũng không nói tại sao hắn lại muốn gây phiền phức cho lão Triệu.

Xem ra chỉ còn cách là chúng tôi phải đi điều tra thêm về tên Triệu Tranh này thôi, chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy… Sáng hôm sau, hai chúng tôi theo chân Triệu Tranh tới công ty của hắn, sau đó nhanh chóng quay trở về nhà hắn, định đột nhập vào trong xem gã Triệu Tranh này có vấn đề gì.

Kỹ xảo mở khóa của Đinh Nhất không tầm thường, chỉ cần chúng tôi không lật tung nhà của Triệu Tranh lên thì chắc chắn hắn rất khó đoán được đã có người vào nhà mình! Mở cửa nhà hắn xong, chúng tôi đi vào xem xét, phát hiện bên trong khá ngăn nắp, thế này không giống tác phong của một người sống độc thân!

Nếu trong nhà Triệu Tranh khá bừa bộn thì chúng tôi sẽ có rất nhiều chỗ để bắt đầu tìm kiếm, nhưng ở đây lại quá sạch sẽ, nên chúng tôi không tìm ra được đầu mối nào có ích cả.

Tìm mãi, cuối cùng tôi tìm thấy một hồ sơ bệnh án ở dưới bàn uống trà, đây chính là nguyên nhân mà Triệu Tranh phải đi tái khám. Lúc ấy tôi còn nghĩ rằng, chẳng lẽ thằng oắt này bị bệnh trĩ nên mới phải đi khám lại? Nhưng khi lật hồ sơ bệnh án của hắn ra, tôi cảm thấy hơi choáng váng…

Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người cầm bệnh án của Triệu Tranh thì cười hỏi: “Thế nào? Triệu Tranh bị bệnh gì? Không phải là bị chứng vọng tưởng đấy chứ?”

Tôi đưa bệnh án cho anh ta: “Anh tự xem đi, thằng oắt này đúng là đồ dị tật, ngay cả bệnh mà cũng khác thường.”

Đinh Nhất vừa xem thì nhướng mày: “Điện giật?”

Tôi tức giận nói: “Tôi thấy thằng oắt này chắc bị điện giật dở hơi nên mới làm những chuyện khác thường như vậy.”

Trong bệnh án ghi chép, lúc ấy Triệu Tranh chỉ bị giật nhẹ, hẳn là không nghiêm trọng lắm. Nhưng bác sĩ vẫn bảo hắn ta tới khám lại thì chứng tỏ vết thương của Triệu Tranh lúc ấy có vẻ khá nghiêm trọng.

Tôi nhớ kỹ tên bác sĩ chẩn trị cho hắn lúc đó là nữ bác sĩ Lý Mai, định khi nào về sẽ gọi điện bảo lão Triệu hỏi thăm cô ấy một chút, xem tình hình của Triệu Tranh lúc đó như thế nào. Đáng lý ra, bác sĩ không thể tùy tiện tiết lộ tư liệu bệnh án của bệnh nhân cho người ngoài, nhưng trong bệnh viện ai cũng biết chuyện lão Triệu bị hắn tập kích, nên nếu giúp đỡ nói một hai câu thì chắc không thành vấn đề gì.

Bác sĩ Lý Mai là một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, bà ấy khá thích lão Triệu, nên khi nghe lão Triệu nói muốn nhờ giúp đỡ bà ấy đồng ý ngay.

Vừa đúng lúc lão Triệu đang phải khám cho bệnh nhân nên anh ấy giới thiệu chúng tôi qua chỗ bà ấy. Dù gì chuyện muốn nói cũng liên quan đến việc riêng của bệnh nhân, chúng tôi bèn hẹn bác sĩ Lý lên sân thượng của bệnh viện.