Người Tìm Xác

Chương 732




Sau khi biết trong căn hộ của Lâm Đào có quỷ nhỏ, chúng tôi bèn đi kiểm tra hết các phòng, xem có tìm được thứ gì đặc biệt không. Ngay tại lúc tôi đẩy cửa một căn phòng có vẻ như là phòng làm việc, thì thình lình nhìn thấy bên trong có một cái điện thờ nhỏ!

Tôi quay sang nói với Đinh Nhất đang lúi húi kiểm tra cái tủ2tivi trong phòng khách: “Anh thử tới đây xem thứ này là gì?”

Nhưng Đinh Nhất không để ý gì tới, mới đầu tôi còn tưởng anh ta không nghe thấy nên nói lại, nhưng anh ta vẫn làm chuyện của mình không hề có vẻ gì là nghe thấy tôi nói cả!

Thấy cảnh này, tim tôi nặng trịch, không phải Đinh Nhất bị trúng chiêu rồi đấy chứ? Nhưng thấy anh ta5ngồi ở đó để kiểm tra thì cũng không giống lắm, chẳng lẽ là… tôi bị trúng chiêu?

Nghĩ tới đây, tôi bèn vội co cẳng chạy tới chỗ Đinh Nhất, nhưng chưa chạy được hai bước thì cánh cửa phòng làm việc đột nhiên đóng sầm lại! Tôi thầm than có biến rồi lập tức rút con dao thép ở ống quần ra, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh…

Đột nhiên, một6giọng cười lảnh lót của trẻ con vang lên phía sau, nếu bây giờ đang đứng trong khu vui chơi đèn đuốc sáng trưng mà nghe được tiếng cười này thì cũng không có gì lạ… Nhưng bây giờ tôi lại đang đứng trong một căn phòng yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ và không có ai cả, tiếng cười kia gây cảm giác quá đáng sợ!!!

Tôi cả gan nói: “Tên quỷ5nhỏ kia! Mi ở đâu? Mau ra đây để anh nhìn xem nào!”

Một lát sau, tiếng cười vừa nãy lại vang lên lần nữa, tôi thấy nó vừa cười vừa nói: “Anh trai, anh chơi với em đi! Chỉ cần anh chơi với em thì em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh…”

Tôi đi đến trước cái bàn thờ nhỏ kia để kiểm tra, phát hiện thứ được thờ cúng phía trên3là một con búp bê nhỏ bằng đất?! Chẳng lẽ đây chính là con quỷ nhỏ mà Lâm Đào nuôi?

Có vẻ như Lâm Đào vội vàng bỏ đi mà không mang theo đồ để thờ tên quỷ nhỏ này rồi, vậy nguyên nhân anh ta bỏ đi chắc chắn là có liên quan tới con quỷ nhỏ quái gở này. Nghĩ vậy nên tôi lại nói với: “Không phải anh không muốn chơi với mi, mà là mi đã có chủ nhân rồi, anh ta sẽ không đồng ý để mi chơi với anh đâu.”

Tôi nghe thấy tên quỷ nhỏ kia nói với giọng tức giận: “Cha không cần em nữa rồi! Em muốn tìm một cha mới cho mình!”

Tôi nghe là biết thứ này đúng do tên Lâm Đào kia nuôi, giờ anh ta đã bỏ của chạy lấy người mất! May mà hôm nay chúng tôi tới rồi phát hiện ra, nếu để tên quỷ nhỏ này lêu lổng ở đây một thời gian dài, chỉ sợ nó sẽ còn gây ra nhiều chuyện lớn hơn nữa.

Tôi đành kiên nhẫn nói với nó: “Vì sao cha bỏ rơi mi?”

Con quỷ nhỏ hơi tủi thân: “Bởi vì ông ấy không yêu em, ông ấy phải có đứa con khác!”

Tiếng nói của con quỷ búp bê này vang vọng xung quanh khiến trái tim tôi liên tục run rẩy, thầm nghĩ sao tên Đinh Nhất kia còn chưa xông vào đây? Chẳng lẽ anh ta không hề nghe thấy tiếng đóng cửa rất lớn vừa rồi à?

Nhưng điều khiến tôi sợ hãi hơn là, tôi có thể cảm giác được con quỷ búp bê này đang đi tới chỗ mình, dù tạm thời không nhìn thấy nó ở đâu, nhưng tôi có thể cảm giác rõ ràng có một luồng khí lạnh đang chậm rãi tiến tới từ bốn phương tám hướng.

“Anh trai à, anh chơi với em nhé?”

Tôi chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ ai rỗi hơi mà muốn chơi với tên quỷ nhỏ như mi chứ! Nhưng ngoài miệng lại nói: “Mi ở đâu vậy? Vì sao anh lại không nhìn thấy mi?”

“Ha ha… Không nhìn thấy mới chơi được chứ!” Con quỷ nhỏ nói với giọng hưng phấn.

Tôi biết con quỷ nhỏ này không phải là âm hồn bình thường, nếu không tôi đã nhìn thấy nó từ lâu rồi. Thật không biết tên Lâm Đào kia tìm đâu ra được thứ cục cưng quý báu như vậy?!

Trong lòng tôi nảy ra chủ ý, tôi hỏi con quỷ nhỏ kia: “Có phải mấy ngày trước là mi cắt đứt dây thừng ngoài cửa sổ không?”

Con quỷ nhỏ vui vẻ nói: “Đúng vậy! Em ghét nghe tiếng ma sát của sợi dây kia, cha về nhà cũng không chơi cùng nên em cắt sợi dây thừng kia, làm như thế thì sẽ có bạn mới chơi cùng em rồi!”

Tôi thầm giật mình: “Bạn mới? Bạn mới nào?”

“Anh ta đứng ngay sau lưng anh đó!”

Tôi vội quay đầu nhìn lại, thì thấy một chàng trai mặc đồ công nhân, sắc mặt xanh lét xám ngoét đứng ngay sau lưng đang nhìn trừng trừng vào mình, có lẽ tên này chính là công nhân làm vệ sinh xui xẻo kia!

Nhưng vì sao vừa rồi khi tôi tiến vào căn phòng này lại không nhìn thấy hắn? Chẳng lẽ con quỷ nhỏ này không những có thể giấu linh thể của mình, mà còn có thể giấu linh thể của các âm hồn khác? Người xưa thường nói: Diêm Vương dễ chọc, quỷ nhỏ khó chơi. Xem ra câu nói này không phải là không có lý!

Con quỷ nhỏ này thâm sâu khó lường, khi chưa biết rõ thực lực của đối phương, tốt nhất tôi vẫn nên chuồn là thượng sách, đến lúc đó lại đưa chú Lê tới đây đối phó với nó sau. Nghĩ vậy nên tôi từ từ nhích tới gần cửa phòng, muốn nhân cơ hội này chạy trốn.

Nhưng con quỷ nhỏ phát hiện ra ý đồ của tôi nên tức giận nói: “Không cho đi! Không ai được đi cả, tất cả phải ở lại đây với tôi!!”

Tiếng của nó vừa dứt, tôi lập tức cảm giác được một luồng âm khí lạnh lẽo đánh về phía mình, tôi gồng mình lên theo bản năng, định cố gắng chống đỡ đòn này. Nhưng không ngờ, âm khí của tên quỷ nhỏ kia vừa mới tới gần thì đột nhiên tôi nghe thấy nó hét lên đau đớn thảm thiết… Chớp mắt sau, xung quanh đều khôi phục lại như bình thường, ngay cả hồn ma của công nhân kia cũng biến mất không thấy đâu.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị Đinh Nhất đá ra, anh ta thấy tôi đang sợ hãi đứng đấy thì hỏi: “Cậu không sao chứ!”

Tôi đờ mặt lắc đầu: “Chắc là… không sao.”

Thì ra vừa rồi Đinh Nhất tìm thấy một quyển nhật ký của Lâm Đào ở trong ngăn tủ, đang định đưa cho tôi xem thì khi ngẩng đầu lên đã không thấy tôi đâu rồi. Anh ta vội vàng đi tìm tôi, phát hiện cửa phòng làm việc vừa rồi còn mở giờ đã bị khóa cứng.

Mới đầu anh ta nghĩ chỉ một cái khóa cửa đơn giản chắc sẽ không khó mở, nhưng lúc anh ta tràn đầy tự tin đi nạy khóa thì phát hiện không thể mở được. Lúc anh ta đang gấp gáp muốn đạp thì bỗng cánh cửa tự mở ra!!

Tôi giật mình hỏi: “Không phải cửa bị anh đạp ra à?”

Đinh Nhất nhún vai: “Tôi cũng định đạp cửa, nhưng chưa kịp đụng vào thì nó đã tự mở ra rồi.”

Tôi nhìn cuốn nhật ký anh ta cầm, sau đó hạ giọng nói: “Đi, chúng ta về nhà trước đã, nơi này không nên ở lâu.”

Về nhà rồi, tôi mở nhật ký của Lâm Đào ra thì thấy chữ của tên này khá đẹp. Đáng lý ra, anh ta là nhân viên làm ở công ty, sẽ chẳng hơi đâu mà đi nuôi quỷ nhỏ làm gì! Giờ thì hay rồi, vừa hại chết người khác, lại còn rước họa vào thân!

Tôi lật giở vài tờ thì thấy, phần lớn trong nhật ký của Lâm Đào đều là những tâm sự về việc anh ta cảm thấy bực tức như thế nào trong cuộc sống và công việc, thế này rất dễ khiến người ta nảy sinh cảm xúc tiêu cực. Từ những dòng nhật ký này, không khó để nhận ra Lâm Đào có tính cách phản xã hội, anh ta không thèm quan tâm tới những phê bình của người khác, cũng không nhìn thấy mặt tốt ở người ta.