Người Tìm Xác

Chương 710




Chúng tôi cũng chẳng ngờ ông chủ homestay có thể nói ra cái cụm từ “mặt đầy tử khí” đó, nói vậy ông chủ này cũng không hề đơn giản…

Chú Lê cau mày nói: “Mặt đầy tử khí? Sao chúng tôi không nhìn ra nhỉ?”

Ông chủ homestay cười ha hả: “Đương nhiên các anh không nhìn ra rồi, nhưng mà tôi lại có thể nhìn ra những người đó đen đủi đầy2người, hai ngọn lửa trên hai bả vai đều đã tắt ngúm, chắc chắn là họ đã mang theo thứ gì không sạch sẽ lên xe! Nếu lúc ấy thật sự để họ xuống, không chừng cái đen đủi này sẽ phải rơi vào homestay của tôi mất.”

Tôi nghe ra ông chủ homestay này còn hiểu biết rất nhiều, vì thế bèn hỏi ông ta là người địa phương ở đây à?5Ông chủ cười bảo mình chính là người địa phương sinh ra và lớn lên ở đây, trước khi mở homestay này thì vẫn luôn ở nhà trồng trọt. Sau đó thôn này phát triển du lịch, ông ta sửa nhà mình thành homestay như bây giờ.

Tôi lại hỏi tiếp: “Vậy bản lĩnh có thể xem bói này của ông là ai dạy thế?”

Ông chủ homestay nghe thế thì xua tay liên6tục: “Tôi thật sự không biết xem bói đâu, chẳng qua là từ nhỏ sức khoẻ của tôi yếu ớt, dễ nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ, sau đó bác cả Cung trong thôn bốc cho tôi mấy thang thuốc bồi bổ thân thể, lúc này mới có thể giữ được cái mạng nhỏ… Nhưng bản lĩnh ngẫu nhiên có thể nhìn thấy đen đủi của kẻ khác, đến tận bây5giờ vẫn còn.”

Chú Lê nói nhỏ với tôi: “Người này có con mắt Âm Dương trời sinh, cho nên mới có thể thấy mấy thứ kia…”

Tôi gật đầu với chú, sau đó lại hỏi ông chủ homestay: “Nếu ông có thể nhìn thấy mấy thứ ấy, vậy có thể kể cho chúng tôi nghe thử Lê Thụ Câu này trước đây còn có xảy ra chuyện gì đáng sợ không?”

Ông chủ homestay3thấy ba chúng tôi có hứng thú với những việc này, bèn pha bình trà, sau đó nói bằng vẻ mặt thần bí: “Các cậu thích nghe kể chuyện như vậy, chỗ tôi đây có không ít đâu, cậu muốn nghe bà goá Lý đâm giếng tự sát? Hay là muốn nghe Vương Nhị Trụ bị sét đánh chết?”

Tôi nghe sao cứ có cảm giác đều là chuyện xưa đề tài diễm tình của nông thôn vậy? Vì thế vội bảo: “Mấy chuyện đó thì bỏ đi! Có chuyện gì lâu năm một chút không, chuyện mà thời đó rất chấn động ấy?”

Ông chủ homestay nghe tôi hỏi vậy thì cau mày lại: “Để tôi ngẫm lại cái… Đúng rồi, đúng là tôi từng nghe chú hai kể một chuyện như vầy, chuyện xảy ra hồi năm bảy mấy cơ, có điều câu chuyện này hơi dài, không biết các cậu có cảm thấy hứng thú không?”

Tôi vừa nghe có cửa, mặt mày vui vẻ ngay: “Được đó! Đúng lúc buổi tối cũng không có chuyện gì, chúng tôi mua mấy gói đậu phộng ở chỗ ông, thêm ít bia, chúng ta vừa ăn vừa kể chuyện ha?”

Ông chủ homestay nghe thế thì đáp ngay: “Có liền!” Sau đó đứng dậy ra quầy cầm mấy gói đậu phộng Tửu Quỷ và một lốc bia tới.

Dùng cách nói của ông chủ homestay là, ông ta cũng khó có dịp gặp được khách như chúng tôi, hôm nay phải kể tường tận sự kiện lịch sử xảy ra ở Lê Thụ Câu năm xưa…

Theo như ông chủ homestay nói, việc này hẳn là xảy ra ở đầu thập niên bảy mươi, bởi vì lúc ấy ông ta cũng chưa sinh ra, cho nên cụ thể là năm nào cũng không rõ cho lắm, đây đều là sau này được chú hai kể lại cho nghe.

Năm đó Lê Thụ Câu là một cái thôn nhỏ trong núi, cả thôn trên dưới trừ một ông lão thầy thuốc đông y họ Cung có chữ nghĩa ra, chẳng một ai có học thức. Nhưng sau đó thanh niên trí thức lên núi xuống làng, một nhóm thanh niên trí thức đến từ thành phố đã được phân tới đại đội Lê Thụ Câu của họ.

Hồi ấy Lê Thụ Câu quá nghèo, nhà cửa nhà nào cũng vừa nhỏ vừa rách nát, căn bản là không đủ để sắp xếp cho nhiều thanh niên trí thức như vậy, vì thế thôn mới sửa chữa sơ sơ lại một cái kho hàng cũ sắp đổ nát, sau đó ngăn ở giữa, làm thành ký túc xá cho những thanh niên trí thức này.

Tuy rằng thanh niên trí thức do bên trên cử xuống, nhưng lại không phân phối đồ ăn cho họ, thế nên nếu muốn có cơm ăn, những thanh niên này phải làm ruộng với người trong thôn mới được. Mới ban đầu, những thanh niên từ thành phố tới này không biết làm, nhưng thời gian lâu rồi, cái gì cũng biết cả…

Tuy đều là đến từ thành phố, nhưng thành phần của những thanh niên trí thức lại không giống nhau, trong đó có nữ sinh tên Mã Diễm Diễm là con gái của một nhà tư bản lớn, cho nên không có địa vị trong những thanh niên trí thức đó cho lắm. Các bạn nam còn dễ nói, đặc biệt là các bạn nữ ở cùng nhau, luôn hợp nhau lại để bắt nạt Mã Diễm Diễm.

Có một năm, Lê Thụ Câu gặp hạn hán nặng, sản lượng lương thực thu hoạch giảm, đồ ăn chia đến từng nhà đều không nhiều lắm. Dân quê ăn lương thực biết tính toán ăn dè, lúc thiếu đồ ăn thì ngày ngày chỉ húp cháo, chắp vá thế nào cũng có thể dè đến hết năm.

Tuy nhiên những thanh niên trí thức đó lại tham mồm tham miệng, chỉ lo trước mắt, một bữa lỏng cũng không chịu ăn, chẳng mấy tháng đã vét sạch tất cả đồ ăn mà đại đội chia cho. Mắt thấy chỉ còn mấy ngày là sẽ cạn kiệt lương thực, họ mới biết được đói bụng là mùi vị thế nào…

Trong đám thanh niên trí thức có một nữ sinh tên Hồ Tiểu Mai, là đội trưởng của nhóm nữ thanh niên, cô ta nghĩ thầm còn tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, vì thế bèn đi tìm bí thư chi bộ Lưu Vượng Điền của thôn lúc đó để mượn gạo.

Nhưng lần đầu tiên Hồ Tiểu Mai đi lại bị Lưu Vượng Điền đuổi về, suy cho cùng nhà ai cũng không có dư gạo! Đưa phần nhiều lương thực của thôn cho thanh niên trí thức, vậy người trong thôn sẽ có nhà phải đói bụng!

Tuy rằng Hồ Tiểu Mai tức giận nhưng cũng không có cách gì hay, ai bảo bọn họ ăn sạch lương thực của mình trước cơ chứ? Sau khi cô ta trở về thì đi tìm đội trưởng Liêu Tư Kiệt của nhóm nam thanh niên bàn bạc, xem thử còn có thể đến đâu tìm chút lương thực.

Kết quả hai người đi xin một vòng trong thôn, không moi được từ miệng ai một phần thức ăn dư nào, cuối cùng cũng chỉ đành bụng rỗng về tới Lê Thụ Câu. Ai ngờ vào buổi tối, khi tất cả thanh niên trí thức đều đói đến xanh lè cả hai mắt, kế toán của thôn Lưu Quý Điền lại đến tìm Hồ Tiểu Mai.

Kế toán Lưu nói cho Hồ Tiểu Mai biết, thật ra trong nhà bí thư chi bộ có dư nhiều lương thực, bởi vì nhà bí thư chi bộ ủ rượu, cho nên còn dự trữ một ít gạo cũ của năm rồi. Chỉ cần ông ta đồng ý lấy ra cứu nguy khẩn cấp cho nhóm thanh niên trí thức, ăn dè sẻn cũng có thể chắp vá mấy buổi.

Hồ Tiểu Mai biết kế toán Lưu sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình ngay lúc này để nói chuyện đó, nếu hắn chịu kể chuyện trong nhà bí thư chi bộ có lương thực, chắc chắn sẽ đòi điều kiện trao đổi gì đó.

Vì thế cô ta dứt khoát hỏi thẳng kế toán Lưu, làm thế nào mới có thể khiến bí thư chi bộ cho bọn họ mượn gạo dự trữ trong nhà lão, dù sao lần đầu tiên cô ta đi mượn gạo, bí thư chi bộ đã từ chối mình rất thẳng thừng.

Kế toán Lưu cười hề hề, sau đó ghé vào tai Hồ Tiểu Mai nói nhỏ vài câu. Hồ Tiểu Mai nghe xong thì biến sắc, mặt cô ta đỏ cả lên không biết nên nói gì.

Gã kế toán Lưu nhìn thấy Hồ Tiểu Mai có phản ứng này, lại ra vẻ không hề gì: “Nếu cô không đồng ý cũng không sao, dù sao giờ chỉ có hai ta, cô nói ra cũng không có ai tin, nhưng nếu cô có thể làm được… Bí thư chi bộ nói rồi, ông ta bảo đảm đồ ăn của các người sẽ đủ ăn đến kỳ phân chia lương thực sang năm! Tự suy nghĩ cho kỹ đi!”