Từ sau khi cơ thể tôi hấp thu luồng âm khí to lớn kia, đừng nói là buổi tối, cho dù là ban ngày ban mặt cũng có lúc gặp ma! Cho nên giờ này2tới nhà xác, chẳng phải là đốt đèn lồng vào nhà vệ sinh à, chắc chắn là hành động đi tìm chết mà!
Có điều cũng may Cục công an này có dương khí mạnh, dù5là lúc âm khí mạnh nhất trong ngày, tôi cũng không nhìn thấy nửa con lơ lửng nào. Nhưng khi đó tôi cũng không biết, không phải mình không thấy được, chỉ là không biết6đối phương có phải người không thôi!
Dù sao cũng là tối khuya đến Cục công an, cho nên tôi không để Đinh Nhất đi theo. Dùng cách nói của Bạch Kiện là, anh ta bảo5đảm sẽ đưa tôi về mà không thiếu một cái cọng lông tơ nào!
Vừa đi vào Cục công an, quả nhiên tôi phát hiện Bạch Kiện nói không sai, lúc này trong cục có rất3ít người, ngoài mấy cảnh sát cần cù chăm chỉ trực ban ra, những nhân viên khác đều đã đi ngủ cả.
Vì để khỏi dây cà ra dây muống thêm phiền toái, Bạch Kiện đã đánh tiếng trước cho cậu cảnh sát trực ban, nên lúc qua cổng cũng không đăng ký tên của tôi, tiếp đó tôi đi theo anh ta rẽ trái rẽ phải xuống nhà xác ở dưới tầng hầm B2.
“Haiz, tôi bảo này, anh có thể đưa ý kiến lên lãnh đạo không, chỗ để xác này vốn dĩ đã âm khí nặng, còn xếp nhà xác ở tầng hầm B2, không phải là âm càng thêm âm à?” Tôi vừa đi vừa không kiềm chế được phỉ nhổ.
Bạch Kiện lại bị tôi chọc cười: “Cậu có thôi đi không! Đều là mấy người đã chết, không để họ ở tầng hầm chẳng lẽ còn để ở bên cạnh văn phòng Cục trưởng à!”
Đang nói chuyện, tôi lại thấy một cái biển màu xanh lục đập vào mắt, ở trên viết ngay ngắn hai chữ “Nhà xác” to đùng âm u nặng nề. Tôi có cảm giác sợ hãi tự nhiên với những nơi như thế này, bất kể đã từng trải qua bao nhiêu chuyện kinh dị làm cho người ta sợ hãi cỡ nào, tôi vẫn không thể miễn dịch được với nơi này.
Lúc này Bạch Kiện quay lại liếc nhìn tôi và nói: “Cậu chờ anh ở cửa một lát đã, anh vào đánh tiếng chào hỏi trước rồi dẫn cậu vào.”
Tôi gật đầu với anh ta: “Được, có điều anh nhanh lên đó! Một mình tôi đợi ở đây khiếp lắm…”
Bạch Kiện khinh thường lườm tôi rồi đẩy cửa đi vào, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, khi Bạch Kiện biến mất khỏi tầm nhìn của mình, tôi lập tức cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
Nói thật, không phải lá gan của tôi nhỏ, thử hỏi ai có thể đứng ở cửa nhà xác vào lúc hơn một giờ sáng mà lòng không hốt hoảng chứ? Khi tôi đang nghĩ động tác của cái ông Bạch Kiện này sao mà chậm như vậy, lại đột nhiên nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân…
Ban đêm yên tĩnh, bất kỳ một tiếng vang bé xíu nào đều sẽ bị phóng đại vô cùng, tôi có thể nghe thấy rõ ràng đó là tiếng của một đôi giày da phát ra. Vì thế tôi hít sâu một hơi cho mình tăng thêm can đảm sau đó quay đầu nhìn lại… Phát hiện phía sau mình có một đồng chí cảnh sát cao ráo đẹp trai đang đứng.
Tôi thả lỏng ngay tức thì, nghĩ thầm may mà không phải thây khô trong nhà xác. Lúc này thấy anh cảnh sát đẹp trai kia cau mày lại nói: “Cậu là ai thế? Đã trễ thế này còn tới đây làm gì?”
Tôi vội giải thích: “Tôi tới cùng với Bạch Kiện, tới… bàn bạc công việc.”
Cảnh sát đẹp trai nghe xong híp nửa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Cậu tới nhận xác à?”
Tôi nghĩ thầm: “Phì! Anh mới là tới nhận xác đấy?” Nhưng mặt lại cười nói: “Ừ, là tới… xem thi thể.”
Viên cảnh sát đẹp trai gật đầu với tôi và rồi định đi vượt qua bên cạnh tôi, nhưng ngay khi anh ta đi ngang qua tôi, lại đột nhiên quay đầu hỏi: “Cậu tên gì?”
Tôi sửng sốt, nghĩ thầm nói hay là không đây? Tuy rằng người thân thiết với Bạch Kiện đều biết tôi là ai, nhưng vừa rồi Bạch Kiện cũng nói, chuyện này để người không quen biết thì không hay.
Nhưng tôi thấy ánh mắt của viên cảnh sát đẹp trai này rất chân thành, vậy nói cho anh ta chắc là cũng không có vấn đề gì, vì thế tôi cười trả lời: “Tôi là Trương Tiến Bảo, anh cảnh sát tên gì thế?”
Viên cảnh sát đẹp trai nghe tôi cũng hỏi tên anh ta, khóe miệng nhếch lên đáp: “Tôi tên Viên Soái.”
Tôi nghe thế không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng, người đã đẹp trai, tên cũng đặt là soái luôn! Nếu tôi có thể có vẻ ngoài đó của anh ta, đặt tên là Trương Soái cũng rất hay nhỉ. Tôi đang nghĩ ngợi đẩu đâu thì nghe cửa phòng để xác bật mở, quay đầu nhìn lại, thấy là Bạch Kiện đã ra ngoài.
“Ôi trời, ông cố của tôi ơi! Anh chịu ra rồi! Anh quẳng tôi lại một mình ở hành lang lâu thế này cũng rất chi là không trượng nghĩa nhé! Đây là cửa nhà xác cơ mà!” Tôi không kìm nổi oán trách một thôi một hồi.
Nhưng Bạch Kiện lại cau mày nói: “Vừa rồi cậu nói chuyện với ai đấy?”
Tôi cười quay đầu lại nói: “Là…” Kết quả lại sửng sốt ngay tức khắc, nghĩ thầm tay Viên Soái này đi cũng nhanh quá chứ! Vì thế tôi hậm hực lắc đầu: “Không có gì, gặp được một viên cảnh sát, anh ta hỏi có phải tôi tới nhận xác không, tôi tùy tiện ứng phó vài câu với anh ta rồi…”
Bạch Kiện nghe xong cũng không để trong lòng, bảo tôi đi vào cùng với mình! Anh ta ở đằng trước vừa đi vừa nói chuyện: “Tủ đông của chỗ tụi anh chỉ có thể để một nửa số xác khô, số còn lại đều lưu trữ trong tủ đông ở nhà tang lễ. Lúc trước có hai vụ án sự cố giao thông vẫn chưa kết án, thi thể của hai gã kia cũng mãi vẫn chưa được người nhà nhận về. Nhưng bây giờ sau khi nhóm các ông các bà này tới, cục cũng mời hai vị kia dời đi nơi khác rồi!”
Tôi đi sau lưng anh ta, câu được câu chăng nghe Bạch Kiện dông dài, đến khi chúng tôi đi đến chỗ một cánh cửa sổ nhỏ tôi mới phát hiện, thì ra nhà xác này cũng có người trực ban buổi tối. Lúc này thấy Bạch Kiện gật đầu với người ở cửa sổ nhỏ, đối phương cũng cười phất tay với chúng tôi, ý bảo là chúng tôi cứ vào đi thôi!
Mà khi tôi đi đến trước tủ đông trữ thi thể trong nhà xác, lại lập tức trợn mắt. Bạch Kiện thấy vẻ mặt của tôi không thích hợp, vội hỏi tôi làm sao? Có phải những thi thể này có vấn đề gì hay không?
Tôi hơi mờ mịt nói với anh ta: “Chuyện này quá bất thường! Sao có thể chứ?”
Bạch Kiện cũng sốt ruột không thôi, nói: “Cái gì quá bất thường? Những xác khô này có chỗ nào không ổn ư? Cậu nói rõ đi nào!”
Nhưng tôi lại không trả lời anh ta ngay lập tức, mà mặt mày âm trầm nói: “Mở một ngăn kéo ra để tôi xem thử xác khô bên trong đi…”
Sau khi nghe thế, Bạch Kiện nhanh nhẹn kéo một ngăn tủ đông ra, tiếp theo chúng tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh ập đến. Lúc này tôi chậm rãi kéo khóa kéo trên túi đựng xác ra nhìn, người bên trong quả nhiên giống như một con cá mặn bị mất nước nghiêm trọng khô quắt lại.
Bởi vì đã biết trước vẻ ngoài của xác khô rồi, cho nên tôi có chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng tuy là thế, tôi vẫn không kìm được ghê tởm. Tuy nhiên tôi cũng không quên mục đích mình tới đây chuyến này, vì thế từ từ đặt tay lên trên thi thể…
Quả nhiên… Cái gì cũng không có, trên những cái xác khô này không có một tia tàn hồn nào hết! Thực tế vừa rồi lúc ở cửa đáng lẽ tôi đã có cảm giác được chỗ không thích hợp rồi, nhưng mà lại vì đột nhiên gặp cái anh Viên Soái kia, cho nên mới làm xáo trộn suy nghĩ của tôi.