Người Tìm Xác

Chương 695




Hai người họ chắc quen biết nhau từ lúc Ahn Dong đến công ty xử lý một vài chuyện của Kim Joo Yeon, không ngờ hai người họ lại ở bên nhau nhanh như vậy.2Nghe đến đoạn này, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là vụ án kiểu “chồng khốn nạn và nhân tình liên thủ giết vợ”?

Nhưng sau khi biết được gia cảnh của Park Yoo Jin, chúng5tôi lại cảm thấy không thể có khả năng này, theo những gì Phương Bách tra ra được, thì cô Park Yoo Jin này vốn là một phú bà người Hàn Quốc, có công ty6chuyên làm xuất nhập khẩu ở Trung Quốc, có rất nhiều tiền.

Mà Ahn Dong, dù năm đó cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, nhưng cuộc sống của anh ta và Park Yoo Jin5như hai đường thẳng song song, nói thẳng ra, nếu giữa hai người có gì liên quan đến nhau thì chỉ là việc Kim Joo Yeon đi làm ở công ty của Park Yoo Jin3mà thôi.

Mà Kim Joo Yeon và Ahn Dong cũng chẳng có tài sản gì để phân chia, nếu Ahn Dong thực sự có gian tình gì với Park Yoo Jin thì họ có thể trực tiếp ly hôn! Cần gì phải bất chấp nguy hiểm mà giết người? Nói vậy có thấy vô lý không!

Sau khi bàn bạc tính toán, chúng tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, dù gì những thông tin chúng tôi có khá hạn chế, không thể biết hết tình hình.

Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là Ahn Dong không cho ông Kim Chang Sik và Phương Bách đi tế bái mộ của Kim Joo Yeon, chắc chắn là có lý do gì đó không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không cẩn thận bị họ tìm được thì chắc chắn sẽ bị lộ tẩy, vì thế Ahn Dong mới không nói ra vị trí chôn cất Kim Joo Yeon.

Nhưng chúng tôi vẫn luôn thắc mắc là chuyện gì mà để khi ông Kim Chang Sik và Phương Bạch nhìn thấy mộ thì sẽ lộ tẩy? Dù gì người cũng bị chôn dưới đất rồi, phía trên cũng chỉ có khối bia đá thôi mà!

Chú Lê bỗng thủng thẳng nói: “Chẳng lẽ bia mộ của Kim Joo Yeon có vấn đề?”

Tôi không hiểu lắm: “Bia mộ thì có vấn đề gì được? Chẳng phải chỉ có mỗi cái tên với tấm ảnh chụp thôi sao…”

Ai ngờ nghe tôi nói thế, chú Lê lại hiểu ra: “Chú biết rồi, chắc chắn ảnh chụp có vấn đề!”

“Ảnh chụp? Ảnh chụp thì có thể có vấn đề gì? Chẳng lẽ trên đó không phải là ảnh của Kim Joo Yeon!” Tôi lẩm bẩm.

“Chính là nguyên nhân này!” Chú Lê tỏ ra kích động.

Nhưng tôi không quá tin tưởng vào cách nói này: “Làm sao mà thế được! Người thì đã chết rồi, vì sao còn để ảnh chụp của người khác?”

“Đúng vậy nhỉ, người cũng đã chết rồi, vì sao lại muốn để ảnh của người khác?” Chú Lê lặp lại câu hỏi của tôi, giống như muốn tìm ra vấn đề từ đó.

Nửa đêm, Đinh Nhất mới từ nhà của Ahn Dong về, nhìn nét mặt của anh ta là biết không có thu hoạch gì rồi. Gã Ahn Dong này, mặt ngoài là một người khá trung thực, cưới một cô vợ là phú bà mà chỉ mở một cửa hàng sách sống qua ngày? Đúng là không thể hiểu nổi anh ta nghĩ như thế nào.

Buổi đêm, tôi nằm ở trên giường mà ngủ không yên, cứ mãi suy nghĩ về vấn đề chú Lê đưa ra, chẳng lẽ tấm ảnh trên bia mộ thật sự không phải là của Kim Joo Yeon, vì thế mà Ahn Dong mới không cho ông Kim Chang Sik và Phương Bách đi tế mộ?

Đinh Nhất thấy tôi cứ mãi lăn lộn không ngủ được thì lo lắng: “Cậu thấy không thoải mái à? Có phải do hôm nay phải hoạt động nhiều không?”

Tôi thờ dài: “Không phải, hôm nay tôi không mệt lắm, chỉ là không ngủ được thôi, tôi đang suy nghĩ đến vấn đề vì sao Ahn Dong lại không cho ông Kim Chang Sik đi thăm mộ con gái.”

Đinh Nhất nghe thế lại nói trúng một câu: “Chắc chắn là do bia mộ có vấn đề thôi, mà vấn đề này thì ông Kim Chang Sik hay Phương Bách chỉ cần nhìn qua là phát hiện ra được ngay!”

Tôi thở dài: “Xem ra chúng ta còn phải điều tra kĩ gã Ahn Dong và cái cô Park Yoo Jin này mới được…”

Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Phương Bách hỏi anh ta có biết một vài đồng nghiệp của Kim Joo Yeon khi còn sống không? Nhưng Phương Bách lại nói: “Tôi không biết, tôi chỉ biết việc làm ăn của công ty đó cũng không lớn lắm, chủ và nhân viên không đến mười người, hơn nữa tất cả đều là người Hàn Quốc.”

“Tất cả đều là người Hàn Quốc? Vậy anh có biết công ty của Park Yoo Jin ở đâu không?” Tôi tiếp tục truy vấn.

Lần này Phương Bách lại cho tôi một đáp án chắc chắn: “Năm đó, trước khi Park Yoo Jin và Ahn Dong kết hôn đã giải tán công ty, mấy nhân viên người Hàn kia cũng bị cô ta đưa về Hàn Quốc rồi.”

Tôi không hiểu: “Một công ty đang làm ăn buôn bán tốt vì sao lại giải tán? Chẳng lẽ công ty của Park Yoo Jin gặp vấn đề gì ư?”

“Tôi cũng không rõ lắm, dù sao những người biết chuyện lúc đó hiện giờ cũng trở về Hàn Quốc hết rồi, người còn lưu lại chỉ có Joo Yeon và Park Yoo Jin thôi, Park Yoo Jin thì chắc chắn sẽ không nói cho chúng ta biết rồi.” Phương Bách nói với vẻ bất đắc dĩ.

Cúp điện thoại, chẳng những tôi không cởi bỏ được nghi ngờ trong lòng mà ngược lại, còn tăng thêm nhiều vấn đề mới. Theo lý thuyết thì cô Park Yoo Jin này là nữ doanh nhân chìm nổi nhiều năm trong giới thương nghiệp, chắc hẳn cô ta không thể cam lòng chỉ ở nhà giúp một ông chủ hiệu sách nấu cơm, sinh con được!

Nhưng dựa vào những gì Đinh Nhất theo dõi được trong một ngày, không khó để nhận ra Ahn Dong và Park Yoo Jin chỉ là một đôi vợ chồng bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Hiện tại, có thể nói Park Yoo Jin là một bà nội trợ gia đình toàn chức, nhưng với kinh tế và thực lực của cô ta thì dù có lấy Ahn Dong, họ cũng có thể tiếp tục kinh doanh công ty cơ mà!

Giờ xem ra, không thể không thông qua Ahn Dong để tìm mộ của Kim Joo Yeon! Chúng tôi bèn bảo ông Kim Chang Sik hẹn Ahn Dong ra gặp mặt để nêu vấn đề, muốn đến tế bái mộ của Kim Joo Yeon.

Lần này, cả ba chúng tôi cùng đi theo Kim Chang Sik, Phương Bách đi theo làm phiên dịch. Khi gặp lại Ahn Dong, anh ta cũng ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đi cùng Kim Chang Sik, vẻ mặt anh ta hơi lộ ra vẻ kỳ quái…

Ahn Dong nói tiếng Hàn rất lưu loát, anh ta toàn dùng tiếng Hàn để nói chuyện với Kim Chang Sik, Phương Bách thì ở bên cạnh phiên dịch. Không ngờ lần này Ahn Dong lại rất vui vẻ đồng ý với yêu cầu của Kim Chang Sik.

Kết quả này làm chúng tôi hoàn toàn bất ngờ, nếu anh ta thật sự có thể đưa ông Kim Chang Sik đi đến mộ của Kim Joo Yeon thì tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, chỉ cần bộ hài cốt được chôn trong mộ chính là của Kim Joo Yeon thì không khó để biết chân tướng năm đó.

Chúng tôi tưởng rằng ngay ngày hôm đó Ahn Dong sẽ đưa chúng tôi đến mộ, nhưng anh ta lại bảo hôm nay mình có một số chuyện, hẹn trưa hôm sau cùng đi. Ngay tại lúc chúng tôi nghĩ rằng ngày mai đến chỗ mộ là có thể giải được tất cả các nghi vấn, thì chạng vạng tối hôm ấy đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Bách.

Anh ta nói, vừa rồi ông Kim Chang Sik đột nhiên gọi điện bảo với anh ta rằng mình không muốn đi tìm mộ của con gái nữa, ông ấy còn nhờ Phương Bách chuyển lời với chúng tôi rằng, tiền đã được chuyển vào tài khoản của chúng tôi rồi, chuyện này dừng ở đây thôi! Hơn nữa ông ấy còn nhờ Phương Bách mua vé máy bay cho mình quay về Hàn Quốc.

Chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu, không hiểu ông Kim này nghĩ như thế nào? Ông ấy vì tâm nguyện này mà chờ đợi khổ sở suốt mấy năm, tiêu tốn toàn bộ tiền hưu của mình để đến Trung Quốc, đến lúc sắp tìm thấy được con gái thì đột nhiên lại từ bỏ?!