Lương Phi nghe tôi nói chờ đến trời sáng thì hừ lạnh: “Chiêu này của cậu chỉ để đối phó với oan hồn của em gái tôi thôi…”
Tôi nghe là biết anh ta còn chưa quên chuyện đó, vì vậy cũng tức giận: “Vậy anh nói xem có cách gì có2ích đi!”
Chú Lê nghe chúng tôi đấu võ mồm mà phải quát lên: “Được rồi! Tỉnh táo lại hết đi, đừng tự làm rối đội hình!”
Tôi cũng chẳng có lòng dạ nào ở đây tranh cãi với anh ta nên không nói gì nữa, nhưng trong lòng thì rất khó chịu,5còn hối hận vì vừa rồi đã nhảy xuống hầm cứu con sói mắt trắng vô ơn này!
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên rất xấu hổ, chắc Lương Phi cũng tự cảm thấy lời vừa rồi của mình không tốt. Tuy bây giờ chúng tôi đều rơi vào6cảnh nguy hiểm, nhưng nếu vừa nãy không cứu thì chắc bây giờ hồn phách của anh ta cũng không thể trở về cơ thể được, nói gì đến chuyện ngồi đây cãi nhau với chúng tôi?
“Chuyện đó… tôi rút lại những lời vừa nói…” Lương Phi tỏ ra lúng túng.
Tôi5thầm nghĩ mọi người đều là đàn ông, không cần phải hẹp hòi như vậy nên nói cứng: “Tôi coi như chưa từng nghe thấy gì cả…”
Chú Lê nhìn đồng hồ rồi nói: “Đáng lý thì khoảng nửa giờ nữa trời sẽ sáng, nhưng nhìn đám sương mù dày đặc ở3bên ngoài thì dù trời có sáng cũng không thể nhìn rõ được thứ gì.”
Tôi cũng nhìn ra bên ngoài, lo lắng nói: “Sương mù này sẽ không tan đi ạ?”
Lương Phi lắc đầu: “Sương mù này là do âm khí biến thành, chứ không phải sương mù thật, chỉ có chúng ta đang bị nhốt ở đây mới nhìn thấy nó, còn những người đứng ngoài khu này nhìn vào sẽ thấy cảnh vẫn bình thường.”
Tôi nghĩ, xem ra bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, không thể nào chờ trời sáng để đám sương mù này tan đi được, nhưng đám sương mù phía ngoài kia có âm mưu gì mà lại nhốt chúng tôi ở đây? Nó muốn chúng tôi cũng trở thành oan hồn trong khu đất này, hay là có mục đích gì khác?
Nhìn sương mù phía bên ngoài, theo bản năng tôi lấy răng thú trước ngực ra, muốn dùng cái này để ép sợ hãi nơi đáy lòng xuống, nhưng khi tôi vừa lấy răng thú ra, Lương Phi đã chú ý tới ngay…
“Cậu lấy thứ này ở đâu ra thế?” Lương Phi giật mình hỏi tôi.
Tôi kinh ngạc giơ răng thú lên: “Anh nói vật này à?”
Lương Phi gật đầu: “Ừ, lấy ở đâu ra?”
“Là một… người bạn rất đặc biệt cho tôi, dùng để phòng thân!” Tôi không tiện nói thân phận của Trang Hà nên đành nói qua loa như vậy.
Lương Phi đến gần, cẩn thận quan sát chiếc răng thú trong tay tôi, một lúc lâu sau anh ta mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào tôi và nói: “Đây là răng Cùng Kỳ, một vật đại hung, người thường không thể mang theo nó được… Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”
“Cái gì mà răng Cùng Kỳ! Đeo nó thì cả đời nghèo mạt rệp à!” Tôi cảm thấy khó hiểu.
Đinh Nhất nghe Lương Phi nói thế đến gần chúng tôi: “Anh nói cái răng thú này là răng Cùng Kỳ?”
Lương Phi khẳng định rất chắc chắn: “Không thể sai được, tôi đã từng nhìn thấy nó trong sách cổ tổ truyền, nó là vật đại hung, cổ trùng bình thường gặp phải nó đều né tránh theo bản năng. Người bình thường đừng nói đến chuyện đeo nó lên người, chỉ cần đặt thứ này ở trong nhà thôi, nhẹ thì cả đời không ngóc đầu lên được, nặng thì tan cửa nát nhà…”
Tôi căng thẳng, thầm nghĩ lão Trang Hà này muốn hại chết người à? Sao lại cho tôi một vật gây tai họa như thế để trừ tà chứ?! Tôi định tháo chiếc răng thú ra khỏi ngực mình, nhưng bị chú Lê ngăn cản: “Đừng tháo! Chưa biết chừng là bởi vì vật này nên thứ tà ma bên ngoài kia mới không dám tiến vào đây đấy?”
Lương Phi cũng nói: “Rất có thể, Cùng Kỳ là hung thú thượng cổ, thứ ma quỷ bình thường không thể sánh với nó được, có khi hôm nay chúng ta có thể còn sống mà ra ngoài hay không đều phải trông chờ vào cái răng thú này đấy!”
Tôi mừng rỡ hỏi: “Nói thế là có ý gì? Anh nói là chúng ta có cơ hội thoát ra ngoài à?”
Nhưng Lương Phi lại nói: “Là cậu có thể đi ra, người bình thường mà mang vật này trên người thì sống không quá ba ngày, nhưng hình như cậu đã đeo nó lâu lắm rồi thì phải?”
Tôi tính toán một lúc: “Đúng là lâu lắm rồi…”
“Vậy là được rồi, giờ chỉ có mình cậu có thể ra ngoài, tôi sẽ dạy cậu một trận pháp, dùng trận pháp này có thể xua đi âm khí quanh đây, chỉ cần âm khí tản đi, chúng ta có thể ra ngoài.” Lương Phi nói chắc như đinh đóng cột.
Dù nghe anh ta nói rất có lý, nhưng tôi thật sự không tầm thường như lời anh ta nói à? Nhỡ đâu thằng nhóc này chỉ lừa để tôi ra ngoài làm bia đỡ đạn thì sao? Lương Phi thấy tôi vẫn còn nghi ngờ không tin tưởng mình, thì lấy từ trong người ra một quyển sách cổ rách nát rồi chỉ cho tôi xem: “Cậu nhìn bức vẽ trong sách này có phải rất giống chiếc răng thú trên người không?”
Tôi cẩn thận nhìn nội dung của quyển sách cổ trong tay anh ta, dù tôi không hiểu thứ chữ được viết trên đó, nhưng tôi lại thấy rõ bức tranh bên trong, đúng là rất giống với chiếc răng thú của mình.
Tiếp đấy, Lương Phi lại lật sang một trang khác và chỉ cho tôi: “Cậu thấy hình vẽ này không? Ở góc tường có một túi vôi nhỏ, sau khi rời khỏi đây, cậu phải nghĩ cách đi đến chỗ trung tâm của khu đất này, sau đó dùng vôi vẽ hình này lên đất, cuối cùng dùng máu của mình nhỏ vào mắt trận là có thể khởi động được trận pháp…”
Tôi nhìn hình vẽ này tuy không quá phức tạp, nhưng tôi lại chẳng hiểu một chữ nào trong đó, có trời mới biết cái trận pháp này dùng để làm gì? Chú Lê đi tới chỗ tôi, chú xem cẩn thận trận pháp vẽ trong sách, nhưng nhìn mãi mà vẻ mặt chú vẫn ngây ra, chắc cũng không hiểu gì.
Ôi! Tôi liếc chú Lê, cái lão già này, cứ đến lúc mấu chốt là lại không được việc gì, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình nhỉ? Rốt cuộc tôi có nên tin thằng nhóc Lương Phi này hay không đây? Bây giờ anh ta đang ngồi cùng thuyền với chúng tôi, nếu lừa tôi đi tìm chết cũng chẳng được lợi gì cả! Hơn nữa, chú Lê và Đinh Nhất đều đang ở đây, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn họ sẽ không bỏ qua!
Lương Phi thấy tôi vẫn còn hơi do dự, định nói gì đó thì bị Đinh Nhất ngắt lời: “Chẳng phải là đến chỗ trung tâm khu đất để vẽ trận pháp sao? Để tôi đi!”
Lương Phi lắc đầu: “Không được, trên người anh không có răng thú, nếu cứ thế đi ra ngoài, không biết sẽ xảy ra hậu quả gì đâu, nhưng cậu ta thì khác, dù tôi vẫn chưa hiểu tại sao thể chất của cậu ta lại chịu được khí thế hung ác của cái răng thú này, nhưng nếu cậu ta đã có thể mang nó trên người, thì thứ ở bên ngoài kia chắc chắn sẽ kiêng kỵ…”
Tôi vừa nghe thấy Đinh Nhất nói muốn đi thì vội lắc đầu với anh ta: “Anh vẫn nên ở đây chờ đi, nhỡ tôi không giải quyết được thì còn trông cậy vào anh đi cứu tôi đấy!”
Nhưng Đinh Nhất vẫn không yên lòng, chắc anh ta cũng không tin thằng nhóc Lương Phi. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu tôi không thử một phen thì rất có thể tất cả mọi người đều phải chết ở đây. Hơn nữa, Hắc Bạch Vô Thường đã tính tuổi thọ rồi, tôi không phải đứa chết yểu, nên cũng không tin hôm nay mình sẽ chết ở đây!