Tôi thấy Lương Phi tỉnh lại thì vội vỗ lưng cho anh ta thuận khí rồi nói: “Anh tỉnh rồi! Sao lại giấu cơ thể mình kín như thế hả? Nếu không nhờ Kỷ Tỏa Trụ hỗ trợ thì chắc anh có chết cũng không ai phát hiện ra!”
Lương Phi cố hít khí để thở, anh ta ngẩng đầu nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên: “Tại sao lại là các người…
Tôi bất đắc dĩ nói: “Không ngờ chúng tôi sẽ cứu anh à?”
Lương Phi sững sờ nhìn chúng tôi một lúc mới thong thả2nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy có người gọi tên mình, chắc là cậu hả?”
Tôi gật đầu: “Chả tôi thì ai. Cái tên ngu ngốc nhà anh cứ đi vòng vòng quanh khu này, nếu không nhờ hôm nay chúng tôi có chuyện tới đây, thì cái mạng nhỏ này của anh khó mà giữ được rồi!”
Lương Phi ngồi dưới đất từ từ hồi phục lại sức lực một lúc mới miễn cưỡng đứng lên và nói: “Không ngờ cuối cùng lại là mấy người cứu tôi…”
Chú Lê mỉm cười: “Có một chuyện mà tôi nghĩ5mãi không ra, ở đây không giống như nơi tụ tập âm khí, cậu bày trận pháp tụ âm ở chỗ này thì có tác dụng gì?”
“Sao? Các người cũng cảm thấy hứng thú với nơi này à?” Ánh mắt Lương Phi bỗng trở nên sắc bén.
Tôi thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là không biết phải trái, dù sao chúng tôi cũng là ân nhân vừa cứu mạng anh ta đấy, không cảm ơn thì thôi, chẳng lẽ chỗ này anh ta đến được còn chúng tôi thì không à?
Chú Lê bình tĩnh nói: “Chúng6tôi tới đây tất nhiên có mục đích của mình, nhưng không phải vì cậu. Giữa chúng ta không có thù hận gì cả, lúc trước chỉ do lập trường khác biệt mà thôi! Hôm nay chúng tôi đã cứu cậu, coi như huề với chuyện lúc trước đi…”
Lương Phi xoay người nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài rồi nói: “Tôi không quan tâm các người tới đây vì mục đích gì, nhưng nể mặt vừa rồi các người đã cứu tôi, tôi cho các người một lời khuyên, mau rời khỏi đây đi, nếu5không đến lúc đó hối hận cũng không kịp!”
Tôi không hiểu: “Nơi này đáng sợ như thế à? Sao tôi chẳng thấy gì cả? Ngoại trừ Kỷ Tỏa Trụ ở bên ngoài kia thì đâu còn âm hồn nào khác, hơn nữa, cũng nhờ Kỷ Tỏa Trụ mà bọn tôi mới tìm được anh đấy?”
Lương Phi biến sắc: “Cái gì? Ai đưa các người tới đây?”
“Là một công nhân xây dựng gặp tai nạn chết ở đây!” Tôi nói.
Không ngờ Lương Phi nghe xong lại đột nhiên vội vàng chạy ra cổng biệt thự rồi nhìn3xung quanh, nhưng nào còn bóng dáng của Kỷ Tỏa Trụ nữa? Chúng tôi đi phía sau anh ta, không thấy Kỷ Tỏa Trụ ở bên ngoài thì cũng giật mình, không phải anh ta nói sẽ ở ngoài chờ chúng tôi à? Sao chưa nói gì đã đi đâu rồi?
“Các người không đi được rồi…” Giọng Lương Phi khá lạnh.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Thế là có ý gì?”
Lương Phi chỉ tay ra bên ngoài và nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì thứ vừa đưa các người tới đây đúng là quỷ đất ở nơi này, nhưng hắn không phải Kỷ Tỏa Trụ, mà là một thứ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần…”
Tôi hơi tức giận: “Anh có thể nói rõ ràng một lần được không! Đừng có nói kiểu lưng chừng như thế chứ!”
Lương Phi bất đắc dĩ quay sang nhìn tôi và nói: “Tôi biết các người tới đây là muốn làm gì, nhưng nơi này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó đâu, người công nhân chết lúc trước chỉ là một ngòi nổ, linh hồn của anh ta chính là ngòi dẫn cho thứ đáng sợ thật sự bên trong mảnh đất này…”
Đêm hôm đó, chúng tôi nghe Lương Phi kể về một chuyện liên quan tới mảnh đất này, cũng nhờ đó mà chúng tôi đã hiểu vì sao năm đó thầy phong thủy người Hồng Kông kia có chết cũng không muốn tới đây.
Mảnh đất này trước giải phóng được người ta gọi là nghĩa địa ngàn người, tên là Tư Nghĩa, vì rất nhiều năm trước đây, nơi này đã từng có mấy ngàn người chết chôn dưới đất này. Thật ra trước kia nơi này từng có một cái thôn nhỏ, tên là thôn Mạc Gia.
Trong thôn có gần trăm nhân khẩu đều cùng mang họ Mạc, truyền thuyết nói rằng người họ Mạc đã đến đây khai hoang từ hơn hai trăm năm trước, nhưng chẳng ai biết họ đến từ nơi nào cả.
Những người họ Mạc này cần cù tài giỏi, cả nhà cùng nhau biến đất hoang thành ruộng cày, thu nhận thêm người dân địa phương, đồng thời còn thông hôn với những người dân quanh đó để kéo dài hương hỏa dòng họ.
Dù lúc đó Trung Quốc biến động, khắp nơi đều bất ổn, nhưng người nơi này vẫn sinh hoạt theo kiểu tự cung tự cấp nên không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài! Nhưng những ngày tháng yên bình của họ lại bị phá vỡ bởi một đám người Nhật Bản…
Hôm đó là vào một buổi chiều mùa thu, người trong thôn Mạc Gia đang ăn lương khô và muốn gấp rút thu hoạch vụ mùa năm nay. Nhưng không biết từ nơi nào có đám lính Nhật nhảy ra, nói rằng phải trưng thu lương thực trong thôn. Nếu không có những lương thực này thì người trong thôn sẽ phải chết đói, cánh đàn ông trong thôn quyết phản kháng, đuổi đám lính Nhật kia đi.
Nhưng đến đêm, thôn Mạc Gia bị một toán lính Nhật trả thù một cách dã man, chúng chẳng những cướp sạch lương thực trong thôn, mà còn đem tất cả người dân trong thôn Mạc Gia tới thung lũng phía trên để giết không còn một mống.
Lúc ấy, tộc trưởng của thôn là Mạc Phong biết cả thôn sắp bị giết sạch, vì để bảo toàn hương hỏa cho thôn Mạc Gia, ông ta đành phải sử dụng cấm thuật tổ truyền của nhà họ Mạc, vạn trùng cổ.
Thì ra người nhà họ Mạc chính là người tộc Hắc Miêu chạy trốn từ trên núi xuống, họ mai danh ẩn tích sống hòa nhập với người Hán, chỉ muốn có một cuộc sống bình thường nên mấy năm nay không ai trong thôn nuôi trùng cổ cả.
Nhưng mỗi đời tộc trưởng đều biết một bí mật liên quan tới cách dùng “Vạn trùng cổ”… Nếu có một ngày thôn gặp nạn lớn, tộc trưởng có thể sử dụng vạn trùng cổ này để bảo vệ những đứa trẻ mười ba tuổi trở xuống ở trong thôn.
Thật ra, loại vạn trùng cổ này đã được hạ trên người nhà họ Mạc ngay từ khi được sinh ra, loại cổ thuật này nếu không có bùa chú khởi động thì cả đời cũng không phát tác. Mà bùa chú để khởi động vạn trùng cổ thì chỉ có tộc trưởng đương nhiệm mới biết được và mỗi đời tộc trưởng đều chỉ truyền miệng cho tộc trưởng kế nhiệm đời sau khi sắp chết, do đó tuyệt đối không có người thứ hai biết câu chú này.
Điểm đáng sợ của vạn trùng cổ là một khi bị bùa chú khởi động, tất cả những người trên mười ba tuổi bị trúng cổ đều sẽ biến thành xác sống, chúng sẽ cắn chết tất cả những vật còn sống ở bên cạnh mình, đương nhiên, ngoại trừ những đứa trẻ khác cũng mang trong mình vạn trùng cổ.
Còn những đứa trẻ từ mười ba tuổi trở xuống, vì trùng cổ trong cơ thể vẫn chưa trưởng thành nên không bị phù chú khởi động. Như vậy có thể bảo vệ được tính mạng của những đứa trẻ này và có thể giúp thôn Mạc Gia giữ lại được nòi giống…
Về phần những xác sống, sau khi trùng cổ trong cơ thể được khởi động hai mươi tư giờ, cơ thể của chúng sẽ bị cổ trùng trong người gặm nhấm, cuối cùng hóa thành một bãi máu… Nói đúng hơn, thì đây là một thiết bị tự hủy được cài vào người nhà họ Mạc.
Khi tất cả người nhà họ Mạc bị đuổi tới thung lũng, bọn chó săn phiên dịch cho Nhật Bản bắt đầu to mồm nói: “Đế quốc Nhật Bản đang cần lương thực, đáng lẽ các người phải chủ động dâng nộp thì lại dám phản kháng, bây giờ, các người sẽ bị bắn chết hết!”